Soái Ca Nhút Nhát (My Little Boyfriend)

Chương 1: Quá khứ




Vào 10 năm về trước,tại trường tiểu học XX,lớp YY:

-Này mập,làm bài tập cho tui- với giọng hắc dịch nó nói,trong khi đang dán mắt vào chiếc điện thoại.

-Cho mình xin lỗi nha Sâu,mình chưa làm bài tập của mình,nên mình không thể làm cho cậu được – hắn nói với giọng lí nhí

-Cậu làm cho tui trước đi,của cậu làm sau cũng được – Nó nói với giọng nhờ vả, trong khi mắt chẳng rời chiếc điện thoại.

-Nhưng hôm nay là hạn chót rồi,cô bảo nếu tớ không làm thì sẽ mời ba mẹ của tớ – giọng hắn trở nên nhỏ hơn

-BÂY GIỜ CẬU CÓ LÀM CHO TÔI KHÔNG, MÍT – nó giận dữ đập bàn gằn từng chữ.

-Được.. Được mình làm mà – vừa nói hắn vừa gật đầu liên tục.

Cuối cùng tiếng trống báo hiệu vào tiết học đã bắt đầu, khi cô giáo đi xung quanh kiểm tra bài tập thì bước chân của cô dừng tại chổ hắn:

– Hoàng Lâm à, đây là lần thứ mấy em quên làm bài tập rồi hả? Tôi nhất định phải gọi cho gia đình em mới được, nhưng trước hết em hãy ra hành lang quỳ gối đi- cô giáo với vẻ mặt thất vọng nói

Hắn lủi thủi từng bước chân ra đến cửa lớp, bỗng nó cất tiếng nói:

– Thưa cô, là em không làm bài tập nên đã đổi tập của bạn Lâm nên cô đừng phạt bạn ấy,mà người cô nên phạt là em.

-Dù là vậy, nhưng Lâm vẫn có lỗi nên hai em ra hành lang chịu phạt đi -Nó và hắn cùng nhau đi ra hành lang chịu phạt nhưng tâm trạng lại rất vui vẻ.

-Này Sâu,sao cậu lại nói giúp cho tớ thế- Hắn thắc mắc.

-Vì tôi không muốn mắc nợ thằng mập như cậu – Nó lại giở giọng hách dịch.

– Dù là vậy,nhưng tớ vui lắm,cám ơn vì cậu đã nói giúp cho tớ cậu thật tốt bụng- Nói rồi hắn nở một nụ cười tươi rói khiến cho nó đỏ mặt,rồi quay sang chổ khác

-Mới giúp có chút xíu, mà cậu đã vui như sắp khóc, đúng là cái đồ ẻo lả chuyên bị bắt nạt

-Nhưng nếu có cậu bảo vệ tớ thì sẽ không còn ai dám bắt nạt tớ nữa.

– Ai… ai nói là tôi sẽ bảo vệ cậu chứ – nó lại tiếp tục đỏ mặt nhìn về phía hắn, hắn chỉ biết cười trừ.

——————– ta không phải vạch ngăn cách không gian và thời gian đâu ———————

Tại một góc nào đó của sân trường

– Này, mày có phải là thằng Lâm heo thằng chuyên bị một đứa con gái bắt nạt không – Một tên to con nhất đám lên tiếng.

– Chắc chắn là thằng này rồi đại ca, vì trong lớp chỉ có một mình nó là mập nhất – thằng đàn em lên tiếng.

– Nhìn cái mặt nó là tao không ưa nổi rồi

– Mấy bạn ơi, mình đói quá mấy bạn cho mình đi mua đồ ăn xong rồi tụi mình nói chuyện sau được không vậy – hắn năn nĩ

– Mày muốn ăn à, vậy tao sẽ cho mầy ăn, tụi bây đưa cho tao cái dĩa cơm đi – tên đại ca hất dĩa cơm xuống đất.

– Cơm đó mày ăn đi

– Nhưng….

– Sao mày không ăn đi, hay là mày đợi tao đút cho mày ăn – tên đại ca đạp đầu hắn xuống tại chỗ bãi cơm.

– Dừng lại – nó đang đi tìm hắn thì bắt gặp cảnh này

– Ô, thì ra là Bé Sâu của lòng anh, em đến tìm anh à – tên đại ca nói với giọng ngọt ngào đến tởm lợm ( Au:thằng này tên Hứa Hải Phong phải nhớ kĩ đấy nhá)

-Tìm anh cái con khỉ mốc, thả thằng Lâm ra

– Nhưng rõ ràng là em ghét nó lắm mà

– Ai nói tui ghét

– Ơ thì tại em hay bắt nạt nó nên anh tưỡng….. – tên đại ca chưa nói hết câu đã ôm trọn một cú đá vào bụng của nó.

– Tui hay bắt nạt nó thì anh tưởng anh có quyền đó chắc, trên đời này chẳng có ai được phép bắt nạt cậu ta ngoài tui hết nghe chưa – nó lườm mấy người xung quanh nó, rồi lôi hắn đứng dậy.

– Ê mập, cậu còn đứng nổi hông

– Tớ… sợ lắm – hai chân hắn run cầm cập đứng không vững.

– Đừng lo tớ sẽ bảo vệ cậu – nó nở 1 nụ cười rồi xoa đầu hắn.

– Leo lên lưng tớ đi, tớ sẽ đèo cậu

– Nhưng tớ… nặng lắm.

– Nói nhiều – dù nó bước đi những bước đi chập chữ như em bé mới tập đi nhưng nó vẫn kiên trì đưa hắn tới phòng y tế điều này khiến cho hắn vô cùng cảm kích.

Không biết từ bao giờ, nhưng dường như không còn ai bắt nạt hắn nữa, vì nó luôn luôn ở bên hắn không rời nửa bước, nên dần dần nó và hắn đã trở thành bạn thân lúc nào cũng dính với nhau như sam, do ngày nào nó cũng bắt nạt hắn nên đối với hắn đã thành thói quen, thường đi học, đi chơi, làm bài tập….. tất cả đều làm cùng nhau, tình bạn của hai người đẹp thế nhưng rồi đến một ngày………..

Tại công viên XX

-Này mập, tớ chán rồi,chúng ta tìm một trò mới để chơi đi – nó chu mỏ tỏ vẻ chán nản

– Thì tớ và cậu đã chơi hết tất cả trò chơi của công viên này rồi còn trò nào nữa đâu- hắn cũng tỏ vẻ chán nản.

– Thiệt tình! Chán chết đi được – Nó tức giận đá phăng chiếc lon gần đó thay vì nghe tiếng * choảng * khi cái lon rơi xuống, nó lại nghe thấy tiếng của một tên con trai:

– Ây da, là đứa nào làm – Một tên to con bước ra từ chổ nó đá cái lon, không hoảng hốt hay lo sợ nó lên tiếng

– Là tôi!

– Được lắm nhóc con, hôm nay ngươi tới số rồi – Tên kia xoa đầu,chổ nó đá cái lon rồi tức giận nói.

– Đừng có gọi tôi là nhóc con, lão già hói đầu!! – Những lời của nó không ít thì nhiều cũng đã khiến cho tên kia tức xì khói.

– Này, cậu mau xin lỗi người ta đi, dù sao đó cũng là lỗi của cậu mà – Thấy tình hình trở nên căng thẳng hắn kéo tay áo của nó, cố gắng bảo nó xin lỗi.

– Tại sao tui phải xin lỗi cái gã hói đầu này chứ – Nhưng nó vẫn bỏ ngoài tai lời nói của hắn.

– Mày!!! – Tên to con kia thật sự đã sắp chị đựng hết nổi.

– Tôi thì sao? – No nghênh mặt, tỏ thái độ kiểu như ngon- thì – nhào – vô khiến cho tên kia hết mức chịu đựng tức giận vung cây gậy về phía nó, và điều hiển nhiên là nó né được nhưng còn hắn, kẻ không biết trời trăng mây gió gì đang đứng ở sau lưng nó bị giáng 1 cú vào đầu đã bất tĩnh nhân sự, và máu trên đầu bắt đầu ứa ra như suối….

Tức giận, hoảng hốt, lo sợ, đau lòng,…. bây giờ trong lòng nó đang có thập cẩm cảm xúc khác nhau, nhưng đa số toàn là tiêu cực, nó nhìn hắc đang ở trong phòng bệnh, rồi sau đó nhìn cha mẹ của hắn, nó biết giờ đây tội của mình lớn đến mức nào…. và nó ước chi thời gian có thể quay trở lại để nó có thể sửa chữa cái lỗi lầm ngu ngốc này, nhưng mọi thứ đã quá trễ…..

.Sau 2 h phẫu thuật thì các bác sĩ bước ra.

– Con tôi sau rồi bác sĩ -ba của hắn hỏi với giọng lo lắng.

-Cậu bé đã qua cơn nguy kịch,nhưng có một tin buồn là do chấn thương ở đầu quá lớn và mất quá nhiều máu nên cậu bé sẽ bị mất trí nhớ,và tạm thời ở lại bệnh viện khoảng 2 tháng để bác sĩ thuận lợi cho việc điều trị và khám bệnh.

-Cám..cám ơn bác sĩ- ba của hắn với giọng run run hai chân đứng không vững.Rồi nhìn sang nó với vẻ mặt tức giận nói:

– Kể từ bây giờ mày không được đến gần con trai tao nữa,vì mày nên nó mới thành ra như vầy

-Dạ…- nói rồi nó lủi thủi vào một góc tường ngồi đợi, vì nó muốn nhìn thấy hắn, muốn nghe sự trách móc của hắn vì đã làm hắn bị thương,muốn nhìn thấy nụ cười của hắn….

Sau khi bác sĩ cho người nhà vào thăm thì,nó chỉ dám đứng ở ngoài cửa nhìn vào vì nó biết đây là lần cuối cùng nó nhìn thấy hắn….. vì nó đã nghe thấy cuộc trò chuyện của ba mẹ hắn, dù thấy rất buồn, nhưng nó vẫn cố gắng gượng người bước đi và học cách quên hắn đi….

………………..

Bật mí với mấy bạn một điều nho nhỏ là mình hơi bị ngu cái zụ miêu tả nhân vật, nên trong truyện mình ít có miêu tả ngoại hình, trong truyện có thêm vài pic chỉ là hình tượng trưng thôi á