Buổi sáng trôi qua một cách nhẹ nhàng, thành phố chìm vào những tia nắng của buổi trưa. An Kỳ bảo cô mua bánh mì vậy mà tới trưa cô mới chuẩn bị về. Cô chắc chắn rằng, khi về nhà cô sẽ bị tra tấn lỗ tai cho mà xem :cry: .
Nói thì nói vậy, nhưng với cô, An Kỳ chính là chỗ dựa duy nhất của cô. Từ cái ngày cô 5 tuổi, cô cứ ngỡ cuộc đời cô rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn cả người khác vì cô được sống trong tình yêu thương của ba mẹ, vậy mà cái sự thật làm tan vỡ đi trái tim của cô. Cái yêu thương mà cô gọi là hạnh phúc lại chính là sự giả dối...
Cô đang lạc vào dòng suy nghĩ mông lung, bị sự ồn ào của cả đám người đang chạy tới chỗ bàn của bác bảo vệ. Vì sự tò mò của mình, cô đương nhiên là phải đi tới xem rồi. Nhìn trên bàn, cô chỉ thấy còn 3 tấm thiệp mời cuối cùng. Mặc kệ là gì cô cũng phải lấy cho được 2 tấm thiệp. Cô phải tranh giành lắm mới lấy được 2 tấm thiệp đấy nha.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ tấm thiệp này rất là sang trọng nha. Mở tấm thiệp ra, dòng chữ hiện ra trước mắt: "Buổi họp báo của ngân hàng lớn trong thành phố". Cô vui vẻ cầm tấm thiệp đi về. Đây cũng chính là nghề mà cô thích nhất đó. Cô không thể bỏ lỡ cơ hội này được.
--- ------ ------ ----
Cuối cùng, cô cũng dừng trước cánh cổng nhà. Cô nhẹ nhàng đi vào nhà, vừa bước tới ngưỡng cửa cô đã nghe thấy tiếng An Kỳ rồi nha.
-Tiểu Di ơi là Tiểu Di!!Tớ kêu cậu đi mua bánh mì mà bây giờ cậu vẫn chưa về~ Tốt nhất là cậu đừng về, nếu không tớ sẽ xử cậu đó....
Cô cố gắng lau đi những giọt mồ hôi đang lấm tấm mà toát ra. Cúi thấp cái đầu của mình, đi vào trong. An Kỳ vừa thấy cô xong liền tính nói vậy mà liền bị cô cầm tấm thiệp trước mặt cô. Đương nhiên là An Kỳ bị thu hút bởi tấm thiệp rồi. An Kỳ cầm lấy tấm thiệp, mở tấm thiệp ra. Cả hai cùng nhìn nhau cười cười rồi cũng vào bàn ăn...
--- ------ ------ ------
Buổi chiều cũng tới, cô cùng An Kỳ cũng đang chuẩn bị thay đồ để đi tới buổi họp báo. Cô bước ra cùng với bộ váy trắng, bên phải chiếc váy có đính vài viên ruby màu hồng nhạt, còn An Kỳ cũng vậy, cùng là một bộ váy trắng nhưng bên phải đính vài viên saphire mà An Kỳ thích.
Cả hai vui vẻ cùng nhau lên xe rồi tới buổi họp báo. Cho xe vào chỗ đậu xe của khách sạn 5 sao. Ai ai cũng diện cho mình những bộ đồ đẹp nhất. Cả hai cùng bước vào nơi diễn ra họp báo. Anh MC cầm chiếc micro cất tiếng nói:
-Xin chào tất cả mọi người, tôi xin thay mặt tổng giám đốc công ty gửi một lời chào trân trọng nhất tới mọi người...
Một tràng vỗ tay ào ạt vang lên. Anh MC tiếp lời:
-Sau đây tôi xin mời tổng giám đốc công ty tôi lên có đôi lời phát biểu.
Một chàng trai khôi ngô, tuấn tú nhưng lại bị vẻ kiêu ngạo chiếm hết. Anh ta nở nụ cười nhếch mép, ngước mặt lên, đập vào mắt cô là.....là....là anh ta....
-Tôi xin cảm ơn mọi người đã tới buổi họp báo của công ty tôi, ở bên phải mọi người là những món ăn tráng miệng, mời mọi người thưởng thức.
Nói xong, anh ta cũng bước xuống bục, chỉnh bộ trang phục của mình rồi từ từ bước tới chỗ cô. Cô vội vàng che đi khuôn mặt của mình, trong lòng thì luôn cầu mong rằng, anh đừng có tới chỗ tôi, nếu không tôi sẽ không nương tay đâu nha. Nhưng tiếc thay số phận của cô đã được định sẵn.
Anh tới bên cạnh cô, nhếch mép ghé sát vào cô, nói:
-Chúng ta thật có duyên nha, và tôi chắc chắn rằng tôi sẽ gặp lại cô. Và đương nhiên tôi cũng sẽ trả hết nợ mà cô đã nợ tôi.
Bỏ lại câu nói, anh cũng nhân viên của mình rời khỏi. Cô thật sự là xui mà, tại sao chứ...ông trời ơi!!Tại sao con khổ vậy ông trời. An Kỳ cũng từ đâu xuất hiên, vỗ vỗ vai cô nói:
-Tiểu Di, Tiểu Di
Cô bị lời nói của An Kỳ làm thức tỉnh, rồi quay mặt lại chỗ An Kỳ, nói:
-À không có gì!!Chúng ta về nha!!
Ừ một tiếng, rồi cả hai cùng ra xe rồi về nhà...