Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 64: Không từ bỏ




- Tú Tâm, cậu không khỏe ở đâu sao… sắc mặt cậu kém quá. - Mỹ Lệ đưa mắt nhìn về phía Ngọc Hân vừa đẩ cửa phòng đi vào.

- Không… tớ không sao. - Cô lắc đầu, nhanh chóng ngồi vào bàn làm việc… cô đưa tay lên lòng ngực mình, từ khi rời khỏi căn phòng đó nhịp tim cô luôn đập thổn thức, có phải là vì nụ hôn kia hay không?

- Tú Tâm, chuyện đó… có được không? - Mỹ Lệ trong lòng luôn lo lắng, sợ chuyện của bản thân lại hại người khác.

Cô gượng cười đáp:” Mọi chuyện ổn cả rồi, cậu đừng lo nữa.”

Vậy nên Mỹ Lệ thở phào nhẹ nhõm:” Cuối giờ chúng ta đi ăn nhé Tú Tâm, mình khao cậu.”

Cô gật đầu mỉm cười ra hiệu đồng ý.

Cả một ngày làm việc, cô đều không thể tập trung được nữa. Hình ảnh của Uy Phong mãi xuất hiện trong tâm trí cô. Anh ta rõ ràng biết cô đã là một phụ nữ có chồng, vì sao còn lại hành động không phải phép như vậy, trước kia.. cô và anh ta là mối quan hê gì, nếu như là một người không quen không biết, rỏ ràng là không thể hành xữ như vậy.

Trải qua một ngày, cô và Mỹ Lệ cùng nhau ra về, vừa bước ra khỏi phòng lền nhìn thấy Kiên Lương cũng từ thang máy bước ra với bộ dạng vô cùng oai phong. Anh chính là người đứng đầu nơi này, ai nhìn thấy cũng phải e dè cuối chào.

- Chào tổng giám đốc Ngô. - Mỹ Lệ nhanh chóng cúi đầu chào. Sau đó nhìn sang Ngọc Hân mà kéo tay cô. - Mau chào tổng giám đốc.

Cô khẽ cuối đầu chào, cũng không muốn Mỹ Lệ biết mối quan hệ giữa cô và anh:” Chào tổng giám đốc.”

Kiến Lương nhìn về phía hai người phụ nữ đang cuối đầu chào anh, nếu là nhân viên khác anh chỉ gật đầu nhẹ và bỏ đi, nhưng đây chính là cô nhân viên đạc biệt ngang bướng và không biết nghe lời mà anh đặt vào lòng.

- Hai người vật vả rồi. - Anh đáp.

Mỹ Lệ tim như ngừng đập, không ngờ tổng giám đốc lại trả lời hai nhân viên kế toán bé nhỏ của tập đoàn lớn.

- Không vất vả ạ, công việc rất tốt ạ. - Mỹ Lệ nhanh miệng đáp…

Kiên Lương chỉ mỉm cười, bước đi về phía trước mà lên chiếc xe hơi đang đợi sẵn bên ngoài.

Cô và Mỹ Lệ cùng nhau khoát tay mà rời khỏi tập đoàn Ngô Kiên, xem ra việc tổng giám đốc Ngô kia đáp lời khiến Mỹ Lệ như đang bay lên tận mây xanh, vừa đi vừa xút xoa về sự lịch thiệp và phong độ của người đứng đầu tập đoàn mà cô đang làm việc.

- Tú Tâm, cậu không có chút rung động nào ư…. Tổng giám đốc của chúng ta quá là đẹp trai và lịch thiệp…

Cô khẽ cười, đưa một miếng thịt trong nồi lẫu nghi ngút khói mà nói:” Mỹ Lệ à, tớ nói cậu nghe nè…nấu cậu còn ngồi đó mà mơ mộng nữa thì tớ sẽ ăn hết thịt trong đây nhé.”

- Tớ không giành đồ ăn với cậu. - Mỹ Lệ chắp tay lại mà tiếp tục mơ mông. - Ôi… anh ấy quá hoàn hảo mà, phải làm sao đây… trái tim tớ… trái tim tớ như vỡ ra rồi.”

Ngọc Hân chỉ buồn cười… nhưng cô cũng không thể nào lí giải được cảm giác hiện tại của cô. Nếu như là một nữ nhân bình thường, phát hiện một người phụ nữ khác yêu thích chồng cô có lẽ cô phải cảm giác khó chịu, ít ra cũng không phải là cảm giác buồn cười như vậy. Cô gắp một miếng thịt đưa vào miệng đang há hóc thèm muốn của Mỹ Lệ mà bất cười:” Xem như anh ta là miếng thịt này, cậu nhanh ăn chút gì đi.”

- Cậu lại mang một người đẹp trai tài giỏi như tổng tài mà so sánh với miếng thịt bò ư… thật là, cậu đã có bạn trai rồi phải không?

Cô lắc đầu:” Anh ấy đẹp trai cũng không làm tớ no được, cậu cũng thôi mơ mộng một chút đi chẳng phải tổng giám đốc đã có vợ rồi sao,.”

- Đúng là… đàn ông tốt đều đã có vợ cả. - Mỹ Lệ tụt hứng, lúc này mới dụng đũa mà nói:” Này, đồ ăn của mình… không phải như vây chứ.” - Nhìn vào nồi lẫu trên bàn mà nói.

- tớ đã nhắc nhở cậu rồi mà. - Ngọc Hân no bụng cười lớn.

- Vì cậu giúp mình, nên tha cho cậu đó. - Mỹ Lệ cũng bật cười… cô bạn này trong ốm yếu thế lại ăn khỏe như vậy.

Chia tay Mỹ Lệ tại quán ăn, cô một mình bước trên con đường. Không muốn làm phiền Kiến Lương, lại càng không thích mùi khó chịu trên những chiếc taxi ngột ngạt… Ngọc Hân quyết định từ từ đi bộ quay về nhà, cũng muốn dành một chút thời gian hít thở không khí trong lành và ngắm nhìn thành phố xinh đẹp này.

Đi ngang qua trung tâm thương mại Century, cô đưa mắt ngước nhìn vào bên trong… chỉ trong vài giờ trước tại cái nời này, cô đã bị một người đàn ông xa lạ cưỡng hôn… nhưng thật lòng mà nói, nụ hôn đó khiến cô có cảm giác si mê… chỉ là trong phút chốc cảm thấy có lỗi cùng Kiến Lương, có lỗi với người đã yêu thương chăm sóc cô… có phải cô đã quá tệ bạc với Kiến Lương.

Cô bước vội qua trung tâm lớn, không dám quay đầu lại nhìn… chỉ sợ bản thân mình lạc lõng, sợ không kiềm chế được cảm xúc kì lạ với người đàn ông mang tên Uy Phong kia. Cô phải tự nhũ bản thân mình chính là phụ nữ đã có chồng, bản thân cũng chính là đang mang thai, không được nghĩ đến người đàn ông khác, hạnh phúc gia đình sẽ đỗ vỡ trong tay cô…

Uy Phong vẫn còn ngồi trong văn phòng tổng giám đốc, vài ngày sau khi anh hồi phục Uy Vũ đã nhường lại hết mọi việc cho anh mà tự do tự tại như ngày trước. Trên môi anh vẫn còn động một chút máu tươi trong vết cắn khá sâu của Ngọc Hân, nụ hôn đó chất chứa bao nhiêu thương nhớ, bao nhiêu đau đớn mà Uy Phong đã phải kiềm nén bản thân. Uy Phong ngồi im bất động, đây là trạng thái hiếm thấy của một tổng giám đốc luôn năng động làm tất cả mọi việc.

- Tổng giám đốc, đã trễ rồi… - Thư Kí Hạ bước vào nói.

- Anh cứ về trước đi. - Uy Phong vẫn nhìn chằm chằm về bên ngoài, những ánh đèn lấp lánh.

- Cậu chưa về sao tôi có thể ra về, vết thương trên mặt cậu… thật sự không cần bôi thuốc chứ. - Thư kí Hà e ngại, từ lúc tổng giám đốc xuống đại sảnh để khảo sát quay trờ về với vết thương kia thì luôn ngồi bất động với cùng một tư thế.

Uy Phong xua tay:” Tôi có việc cần suy nghĩ, anh cứ về trước.”

12h đêm… hoạt động kinh doanh của trung tâm mua sắm đã ngừng lại… đèn đã tắt hết… chỉ còn duy nhất một phòng tổng giám đốc vẫn còn sáng đèn. BÊn trong, người đàn ông kia vẫn ngồi tại vị trí cũ, ánh mắt hướng về một phía mà suy nghĩ… và đưa ra một quyết định lớn lao.

Tiếng chuông điện thoại reo vang, Uy Phong đưa bàn tay mình lấy chiếc điện thoại trên bàn mà nghe máy…

- Anh vẫn còn ở công ty sao? - Uy vũ lo lắng…

- Vũ… anh có chuyện muốn nhờ em. - Uy Phong nói.

- Là việc gì?

- Điều tra về Ngọc Hân và Kiên Lương…bọn họ vì sao quen biết, và lí do vì sao Ngọc Hân mất tích trong thời gian đó.

- Cuối cùng, thì anh cũng đã nghĩ ra rồi ư? - Uy Vũ nhếch mép cười. - Đây mới chính là con cháu nhà họ Uy…

Uy Phong tắt máy… người phụ nữ ấy chính là của anh, anh nhận ra rằng anh không hề muốn mất cô, anh không thể đứng nhìn cô ở bên cạnh người đàn ông khác. Đau khổ cũng được, độc ác cũng được… cô khinh ghét anh cũng được… anh sẽ làm mọi cách mang cô về bên cạnh mình.

Ngày hôm sau, Ngọc Hân vẫn đến tập đoàn Ngô Kiên làm việc bình thường, tâm trạng cũng tạm ổn vì cô đã suy nghĩ rất nhiều. Tốt nhất chính là cô nên làm tốt vai trò của một người vợ, một người mẹ… vì người chồng của cô rất yêu thương cô, cô không thể làm ra việc gì có lỗi với anh.

- Tú Tâm, cậu giấu mình phải không? - Mỹ Lệ nhìn thấy cô bước vảo đã chạy ra ngoài chặn đường lại.

- Có chuyện gì vậy? - Cô không hiểu.

- Cậu xem, trên bàn làm việc của cậu kìa… là hoa hồng đỏ. - Mỹ Lệ chỉ về phía bàn làm việc cùa cô… một bó hoa hồng màu đỏ thắm được gói rất đẹp mắt.

Cô khẽ cười… nghĩ bó hoa kia là của Kiến Lương tặng mình…

- Là bạn trai cậu tặng phải không? - Mỹ Lệ trêu chọc. - Thật là lãng mạng quá mà.

Cô không đáp lời trêu chọc kia của Mỹ Lệ, sau đó mang bó hoa cắm vào bình đặt trên bàn làm việc mà ngắm nhìn, có lẽ Kiến Lương rất hiểu cô, hoa hồng đỏ chính là loại hoa mà cô yêu thích nhất… nó mang một ý nghĩa thật đặc biệt về tình yêu tuyệt vời.

Đêm qua, Kiến Lương thông báo rằng anh sẽ phải đi công tác ba ngày ở Thái Lan, có lẽ vì sợ cô buồn bã nên đã cho người mang hoa đến tặng cô, lại còn hiểu rõ tâm ý mà không để tên người tặng. Ngọc Hân cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại, tuy cô thờ ơ nhưng người chồng kia luôn kiên nhẫn chờ đợi cô.

Cô nhận được một tin nhắn từ Kiến Lương…

- Bà xã, em đang làm việc ư?

- Em đang ở công ty, cảm ơn anh smile emoticon

- Cảm ơn anh về việc gì?

- Về tất cả những gì anh đã làm cho em.

- Anh phải vào phòng họp rồi, một ngày vui vẻ.

Cô khẽ mỉm cười...đưa tay đùa nghịch những bông hoa màu đỏ tươi thắm…

Ba ngày trôi qua, ngày nào cô cũng nhận được một bó hoa hồng đỏ giấu tên người gửi… Cô luôn vui vẻ đón nhận bởi cô luôn nghĩ rằng nó chính là của Kiến Lương… Nhưng đến này thứ 4, sau khi Kiến Lương đã quay trở về từ chuyến công tác… những bó hoa kia vẫn được gửi tới đều đặn.

Phòng làm việc đã được trưng ngập tràn hoa hồng đỏ, chị Ngọc Hà lại tỏ ra không thích điều đó nên cô quyết định mang những bó hoa kia về nhà. Cô vừa bước vào bên trong, người làm đã giúp cô ôm những bó hoa to kia vào bên trong. Kiến Lương đang ngồi bên trong phòng khách, nhìn thấy cô cùng những bó bông kia liền quan tâm hỏi.

- Nếu em mệt… có thể ở nhà nghĩ ngơi, anh có khả năng nuôi em. - Anh vừa uống trà vừa nói.

- Không… đi làm cũng có nhiều điều thú vị, vẫn tốt hơn chỉ ở trong nhà. - Cô lắc đầu.

Chị giúp việc cắm những đóa hoa hồng đỏ tươi thắm vào bình, đặt giữa bàn phòng khách…

- Em mua hoa ư? - Kiến Lương nhìn bình hoa mà nói.

- Không phải là của anh tặng em sao? - Cô nhìn anh hỏi.

- Không phải anh. - Kiên Lương đặt tách trà xuống bàn mà đáp.

- Tất cả những bó hoa ấy, đều không phải của anh ư? - Cô chỉ về phía những bóa hoa cô vừa mang về.

Anh lắc đầu..

- Vậy là ai nhỉ, em lại cứ nghĩ nó là của anh… - Cô nghếch mặt mà nói.

Kiến Lương có chút bất an trong lòng, Tú Tâm cũng chỉ là một cô gái bình thường, đi làm lại không hề có chút son phấn nào. Việc một nam nhân để mắt tới cô ấy trong muôn vàn cô gái xinh đẹp khác của Ngô Kiên chính là không thể, vậy người tặng hoa cho cô ấy chắc chắn là có mục đích nào đó.

- Có lẽ vì bà xã của anh quá xinh đẹp, nên có một gã khờ nào đó đã để mắt đến em. - Kiến Lương hơi cười nói. - Để em đến công ty làm việc, tim anh cứ hồi hộp vì lo lắng đây này.

Biết Kiến Lương trêu chọc mình, cô lườm anh một cái sau đó không nghĩ đến chuyện những bó hoa nữa mà quay về phòng mình để tắm, sau đó cùng anh dùng cơm tối… bọn họ chỉ có khoảng thời gian buổi tối kia để nói chuyện, ôn lại những kĩ niệm và anh thường kể cho cô nghe. Tuy cô không nhớ ra, nhưng cô nghĩ mình và anh trước kia thật hạnh phúc… người đàn ông xa lạ kia, có lẽ muốn phá hoại Kiến Lương nên đã đặt điều nói dối cô.

Hôm sau, bước vào phòng làm việc cô vẫn nhìn thấy bó hoa hồng đỏ đặt trên bàn làm việc của mình. Kiên Lương nói không phải là của anh ấy, vậy người gửi bó hoa này cho cô là ai… cô muốn tìm ra người ấy, để yêu cầu họ dừng lại những việc vô nghĩa này.

Giờ nghĩ trưa, cô rời khỏi Ngô Kiên để đến địa chỉ cửa hàng hoa được in trên logo, nó là một cửa hàng khá lớn cũng gần nơi cô làm việc. Ngọc Hân bước vào bên trong, bị choáng ngợp vì có quá nhiều hoa đẹp.

- Chào quý khách, cô muốn mua hoa gì ạ?

- À… xin lỗi… tôi đến đây vì bó hoa này. - Cô đưa bó hoa vừa nhận khi sáng đến.

- Sao ạ, quý khách có điều gì không hài lòng ạ. - Cô nhân viên đáp.

- Là thế này, tôi muốn biết người gửi cho là ai…

- Xin lỗi quý khách, người gửi tặng hoa cho cô đã yêu cầu giấu tên… chúng tôi không thể cung cấp thông tin ạ.

- Là tôi biết như vậy, nhưng dường như có sự nhầm lẫn ở đây… - Cô đặt bó hoa lên bàn mà nói. - Có lẽ người ấy đã gửi đến sai địa chỉ.

- Chúng tôi sẽ xác nhận lại ạ. - Cô nhân viên nói.

- Thật ra thì… tôi là người đã có chồng rồi ạ… vì những bó hoa này gửi đến mà gây ra một chút rắc rối. Anh nhà tôi lại hay ghen… anh ấy nói nếu tôi không tìm ra người gửi nhầm những bó hoa này có nghĩa là tôi đã ngoại tình, anh ấy còn dọa sẽ ly hôn với tôi. - Cô thiết tha nói, đôi mắt rưng rưng….

Cô nhân viên kia có chút lúng túng, quả nhiên chuyện này thật rắc rối… Sau một lúc hỏi ý, họ đưa cho cô số điện thoại của người đặt hoa… và yêu cầu cô không được nói lấy từ cửa hàng hoa, để đảm bảo uy tín cho cửa hàng.

Rời khỏi cửa hàng, cô hơi mỉm cười cầm số điện thoại trong tay… cũng nghĩ trước kia có phải mình cũng quá thông minh… Tuy là lừa gạt người, nhưng cũng không hề hại ai cả.

- Alo? - Cô nhanh chóng gọi.

- Alo?

- Là anh ư? - Cô nghe giọng, chẳng hiểu vì sao lại có thể đoán ra người đó dễ dàng như vậy.

Bên kia không đáp….

- Vì sao, anh lại làm như vậy, mục đích của anh là gì hả? - Cô tức giận.

Từ phía sau cô… một giọng nói vang lên:” Mục đích của tôi, chính là em.”

Cô quay lưng lại… là Uy Phong… người đàn ông đã cưỡng hôn cô trong căn phòng vắng hôm ấy…

- Tổng giám đốc Uy…

- Em hãy gọi tên tôi đi… mau gọi đi… - Anh nắm lấy tay cô mà nói.

Cô nhìn vào mắt anh… cổ họng tê cứng vì hoảng hốt…

- Tôi không tin là em không có cảm giác gì với tôi… Uy Phong ép vô vào bờ tường trong một con hẻm mà nói. - Mau gọi tên tôi, hãy gọi tên Uy Phong…

Cô không nói, càng khiến anh tức giận…

- Em không nói… tôi sẽ lại hôn em. - Anh uy hiếp… kề sát môi vào tai cô.

Ngọc Hân run người… giữa đường tuy ít người qua lại, nếu bị ai đó nhìn thấy, cô thật không biết ăn nói ra sao với Kiến Lương...Ngọc Hân bất lực nhìn Uy Phong, nước mắt rơi ra không hiểu vì sao…

Anh thấy cô khóc, trái tim lại càng đau hơn.. anh buông tay cô ra khẽ lau dòng nước mắt trên bờ mi cô… Sau đó ôm chặt cô vào lòng, anh khẽ nói:” Ngọc Hân, tôi nhớ em.”

Cô lặng người… cảm nhận vòng tay anh quá ấm áp.

- Buông vợ tôi ra. - Giọng hét lớn từ phía xa…

Cô vừa quay nhìn sang phía giọng nói kia, Kiến Lương đã nhanh chóng đẩy Uy Phong ngã xuống đất bằng một cú đấm thật mạnh, và kéo tay cô về phía mình.

- Chúng ta về thôi. - Không hỏi vì sao cô không đẩy Uy Phong ra, chỉ kéo tay cô bỏ đi.

Uy Phong nhếch môi cười đứng lên:” Tiền bối, xem ra anh cũng đã điều tra về tôi rồi ư… Cái gì của Uy Phong này, đừng hòng ai lấy đi được.”

Ngồi trên xe Kiến Lương, cảm thấy bản thân thật xấu hổ và có lỗi với anh, cô khẽ nói:” Em xin lỗi.”

Kiến Lương lắc đầu, bàn tay nắm lấy tay cô:” Em không có lỗi, đáng ra anh nên kể em nghe chuyện giữa em và cậu ta.”

- Em và cậu ta… ý anh là Uy Phong.

Kiến Lương gật đầu:” Đúng vậy, trước kia khi anh và em hiểu nhầm cải nhau giận dỗi một thời gian, cậu ta đã xen vào chuyện tình cảm của hai chúng ta… Nhưng sau đó, em nhận ra chúng ta mới là của nhau mà từ chối cậu ta. Từ đó cậu ta lúc nào cũng làm phiền em, tai nạn lần đó em gặp phải cũng một phần do cậu ấy.”

- Thật sao? - Cô có chút bàng hoàng.

- Có lẽ cậu ta biết em đã mất đi trí nhớ… vì vậy một lần nữa muốn tiếp cận em để phá chúng ta… Tú Tâm, em có muốn cùng anh sang nước ngoài sinh sống, để cậu ta sẽ không làm phiền chúng ta nữa.

Chân thành từ Kiến Lương, cô cũng đã là vợ anh, mẹ của con anh...cô khẽ gật đầu…

Kiến Lương mỉm cười… nhanh chóng lái xe về biệt thự Ngô gia.

- Anh sẽ chuẩn bị mọi thứ tốt nhất, chậm nhất là 3 ngày nữa chúng ta sẽ đi.

- Vì sao lại gấp như vậy? - Cô ngạc nhiên.

- Anh muốn mọi thứ ổn định, em đang mang thai con của chúng ta… anh muốn em không bị ai làm phiền mà an tâm nghĩ ngơi.

Cô gật đầu đồng ý.

- Từ ngày mai em đừng đến công ty nữa… cũng hạn chế ra khỏi nhà, anh không muốn tên đó lại gặp em mà giở trò.. Tú Tâm, anh sẽ lo hết mọi thứ, chỉ cần em luôn ở bên anh.

- Anh là cha của con em, em không theo anh thì theo ai. - Cô khẽ cười, có lẽ Kiến Lương đang quá lo xa.

Uy Phong ngồi trong văn phòng tổng giám đốc… lí lịch về Ngô Kiến Lương đặt trên bàn…

- Hắn ta muốn mang Hân bỏ trốn. - Uy Vũ nói.

- Dễ dàng như vậy ư? - Uy Phong đáp.

- Anh đã có kế hoạch. - Uy Vũ thắc mắc.

- Thư kí Hạ, ngày mai cậu lấy danh nghĩa của Phong Vũ ép các ngân hàng thu hồi vốn từ Ngô Kiên. - Uy Phong nói. - Ép hắn ta trong một tuần không được phép rời khỏi công ty để thuyết phục các ngân hàng cho vay vốn.

- Anh muốn hại Ngô Kiên phá sản ư?

Uy Phong lắc đầu:” Chỉ muốn xem giữa danh vọng và phụ nữ… hắn ta chọn thứ gì?”

- Còn Uy Vũ… em đưa Ngọc Diêp đến gặp Ngọc Hân, mang theo những bức ảnh của hai chị em họ… cô ấy có thể không tin chúng ta, nhưng làm sao có thể phủ nhận được em gái ruột.

- Sau đó thì sao? - Uy Vũ nói.

- Ép hắn ta phải ly hôn… - Uy Phong đáp.

Kế hoạch lập ra không có một điểm yếu… chỉ là người tính không bằng trời tính...