Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 24: Hán Thành - Thanh Duy




Bầu trời trong xanh, từng chiếc lá khẽ rung lên theo cơn gió và từng câu hát của cô… ngoài bờ sông, Ngọc Hân giặt quần áo cho cả nhà họ Đồng. Vì không thể tìm được đường quay về, Ngọc Hân được Đồng đại tẩu nhận ở lại nuôi dưỡng, vì cô không biết bốc thuốc cô thể nhỏ bé không thể lên rừng tìm thuốc… vì vậy cô giúp họ làm những công việc thường ngày để Đồng đại tẩu có nhiều thời gian nghĩ ngơi hơn.

- Tỷ tỷ, mẹ đệ gọi tỷ về dùng cơm. - Tiểu Long từ bên trên bãi cát vẫy tay gọi.

- Đợi tỷ một chút. - Ngọc Hân gôm hết số quần áo bỏ vào chiếc thùng bằng gỗ mà gánh về. Lúc đầu cô cũng không quen lắm, nhưng thật ra rất dễ gánh trên vai.

- Tỷ đúng là con gái của thần gió rồi. - Tiểu Long chạy đến giành quang gánh mà cười tươi nói. - Trời đang tĩnh lặng, khi tỷ cất tiếng hát thì gió liền thổi nhè nhẹ… tỷ nói cho đệ biết có phải đó là câu thần chú.

Thật sự ngày nào Tiểu Long cũng đi theo hỏi cô câu này, không thể nào hiểu nỗi vì sao nhóc con này cứ luôn miệng gọi cô là con gái thần gió. Cô còn không biết trên thế gian này có thần thánh hay không, huống chi cô là một cô gái hiện đại bị lạc về nơi này… lại bị họ nghĩ cô không phải người thường.

- Tỷ không phải con gái thần gió đâu. - Cô lắc đầu.

- Ngày mai cha đệ lên kinh thành, tỷ có muốn ra chợ mua một ít lương thực với đệ hay không?

Ngọc Hân gật gật đầu, nhà của Đồng đại phu cách khá xa chợ ở trong huyện, cô đi theo Tiểu Long một đoạn khá xa mới bắt đầu nhìn thấy sự nhộn nhịp của buổi chợ sáng. Họ đựng những vật phẩm trong những chiếc thúng được đan bằng tre hoặc trải những tấm lá chuối lên chiếc sàn mà bày bán.

- Mẹ đệ căn dặn, khi gặp người lạ đệ phải gọi tỷ là ca ca. - Tiểu Long nói.

- Tỷ hiểu rồi. - Ngọc Hân đáp.

Khi Tiểu Long đưa Ngọc Hân đến một hàng lương khô, người bán hàng liền tươi cười niềm nở nói chuyện với Tiểu Long như đã quen biết từ lâu, sau đó liền nhìn về phía cô mà nói.

- Cậu ta là gì với ngươi, Tiểu Long.

- Đây là Đồng Lân, là ca ca ở phương xa mới đến của Tiểu Long. - Tiểu Long nói. - Đây là Cao thúc thúc, thúc ấy là người bàn lương khô ngon nhất huyện Thái Hòa.

- Chào Cao thúc thúc. - Ngọc Hân cúi đầu chào.

Vị thúc thúc kia nhìn Ngọc Hân rồi đáp:” Nam nhi thế nào lại trông không có một chút sức sống, phải ăn thật nhiều lương khô vào hiểu khô.”

Cô đi trên đường, suy đi nghĩ lại nếu muốn tồn tại ở cái xã hội phong kiến này có lẽ cô phải cải nam trang chính là điều tốt nhất. Đâu phãi cô chưa từng học về sự phong kiến trọng nam khinh nữ ở thời này, nhìn các cô gái ở tữu lầu khi nãy cứ kéo cô vào trong, cũng may là Tiểu Long kéo cô ra ngoài thoát khỏi bọn họ. Vã lại, muốn tồn tại cô thay phải đổi cách nói chuyện và xưng hô… như Đồng đại tẩu nói, nếu họ phát hiện cô khác biệt sẽ mang đến cho quan phủ thẩm tra.

Buổi tối hôm đó, Ngọc Hân ngồi trên chiếc giường nhỏ cầm quyển nhật ký của Uy Phong trên tay… cô nhớ anh, nhớ cái cách anh chăm sóc cô, cách anh cưng chiều cô và thay đổi vì cô… Vì sao ông trời lại bất công như vậy, khi cô hiểu ra mọi chuyện cũng là lúc mất anh mãi mãi, đến khi cô muốn đi theo anh thì lại đẩy cô đến cái nơi vô cùng xa lạ này… Nếu cô có thể quay lại, có thể gặp anh một lần nữa… cô cam chịu bất chấp mọi thứ để ở bên cạnh anh.

Sáng hôm sau, cà gia đình họ Đồng ra trước cửa tiễn Đồng đại phu lên đường đi kinh thành, cái nơi cách nơi này 300 dặm.

- Đại tẩu, lão gia có việc gì lên kinh thành vậy ạ? - Cô hỏi.

- Bệ hạ lâm trọng bệnh, họ mời ông ấy đến… lúc giàu sang phú quý thì không ai nhớ, đến lúc gặp tai ương liền đến tìm. - Đồng tẩu buồn rầu nói.

- Mẹ, mẹ phải vui vì cha con là một đại phu tốt chứ. - Tiểu Long nói.

Mẹ của Tiểu Long gật gù, không hiểu vì sao bà lại cảm thấy lo lắng cho chuyến đi này của chồng mình… suốt những ngày sau đó đều đứng ngồi không yên, điều này khiến cả cô và Tiểu Long có chút lo lắng.

- Mẹ đệ thật lạ, đây đâu phải lần đầu cha đệ vào kinh thành. - Tiểu Long ngồi trên một cành cây cao mà nói.

- Cha đệ đi xa như vậy, mẹ đệ tất nhiên phải lo lắng. - Ngọc Hân đáp.

- Mấy đêm nay đệ nhìn thấy mẹ thức trắng đêm không chịu chợp mắt… đệ đang lo lắng mẹ có chuyện gì giấu đệ. - Tiểu Long đáp.

- Tỷ nghĩ không có chuyện gì đâu, có lẽ vì mẹ đệ quá lo lắng thôi. - Ngọc Hân an ủi… thật ra trong lòng cô cũng khá bất an, nhìn thấy Đồng tẩu có vẻ rất buồn bã.

Mặt trời đứng bóng ngay đỉnh trời, cô và Tiểu Long cùng nhau xuống núi quay về nhà… vì đã nhiều lần đi lại nên Ngọc Hân có thể di chuyển dễ dàng hơn lần đầu tiên đi trên con đường núi đá nổi lổm chổm. Cô và Tiểu Long hiện tại xem nhau như tỷ đệ thân thiết, cô nhận ra Tiểu Long tuy còn bé nhưng khá thông minh và đảm đang… một mình cậu bé có thể bốc thuốc cho mọi người trong huyện.

- Tỷ có em gái rất đáng yêu, nếu đệ có thể gặp được tỷ sẽ gã em gái tỷ cho đệ. - Ngọc Hân mỉm cười trêu chọc.

- Em gái tỷ có xinh đẹp giống tỷ không? - Tiểu Long hỏi.

- Tất nhiên rồi. -Cô cười.

- Vậy khi nào lớn lên, đệ sẽ mang kiệu đến rước em gái tỷ. - Tiểu Long thành thật đáp.

Hai chị em dắt nhau về nhà… vừa đi đến đầu con dốc thì liền nhìn thấy rất nhiều quan binh cầm trên tay những cây giáo nhọn đang bao vây tiệm thuốc nhỏ của nhà họ Đồng. Tiểu Long lo lắng chạy nhanh về phía nhà mình vì mẹ cậu đang ở bên trong nhưng Ngọc Hân lại ngăn lại. Cô nhìn thấy một tên quan sai đang đưa Đồng tẩu từ bên trong ra ngoài, toàn thân bà bị bọn chúng trói lại. Nếu cô và Tiểu Long xuất hiện chẳng khác nào tự nộp mạng cho bọn chúng.

- Mẹ… đệ phải cứu mẹ đệ. - Tiểu Long bật khóc như một đứa trẻ.

- Tiểu Long nghe lời tỷ, chúng ta xem bọn chúng đưa mẹ đệ đi đâu trước… Bọn chúng đông như vậy một mình đệ lao vào chỉ có đường chết.

Cô im lặng cùng Tiểu Long núp sau một cây to gần nhà đễ nghe ngóng xem bọn chúng vì lí do gì mà bắt Đồng tẩu. Nhìn thấy bọn quan binh ai nấy đều đeo một khăn trắng trên phía tay phải thì cảm thấy có chút kì lạ?

- Tiểu Long, quan binh thời này đều đeo khăng trắng ư? - Ngọc Hân nói.

- Không, bình thường bọn chúng không hề đeo chúng. - Tiểu Long lắc đầu. - Đeo khăn trắng có nghĩa là có tang sự.

Tên quan sai đưa Đồng tẩu ra ngoài, sau đó nhanh chóng dán tờ giấy niêm phong chéo qua cánh cửa tiệm thuốc nhò kia sau đó liền nói:” Đồng Lập là đại phu được triệu vào cung để chữa bệnh cứu Hoàng Thượng, lại kê đơn thuốc khiến Hoàng Thượng uống xong liền băng hà. Nay tuyên chỉ bắt hết gia đình Đồng Lập để điều tra về tội âm mưu mưu sát hoàng thượng.”

- Sống chết là do ý trời, ông ta bệnh nặng không qua khỏi lại đổ tội cho phu quân ta… Chính thái y viện các người bày mưu hãm hại phu quân ta.

- Ai chủ mưu cứ về kinh thành cho thái tử định đoạt. - Tên quan sai nhanh chóng lôi Đồng tẩu đi… vì nhanh chóng phải quay về kinh thành để đại tang hoàng thượng băng hà, mà bỏ sót cho Tiểu Long không truy bắt.

Bọn chúng mang Đồng phu nhân đi… Tiểu Long tuy muốn chạy theo cứu mẹ nhưng một mình cậu bé làm sao có thể chống lại đám binh lính đó.

- Đồng đại phu là người tốt, chị tin người tốt sẽ nhanh chóng được giải oan. - Ngọc Hân khẽ nói.

- Không được, đệ phải lên kinh thành tìm người kiện thái y viện… bọn chúng chính là bày mưu hãm hại Hoàng Thượng và cha đệ. - Tiểu Long tức giận nói. - Tỷ ở lại bảo trọng, đệ phải đi đây.

- Tiểu Long, đệ cũng biết ta ở nơi này không người thân thích… hãy cho ta đi cùng đệ. - Ngọc Hân bối rối, cô không quen biết ai nơi này thì phải làm sao, chi bằng cùng Tiểu Long lên đường đến kinh thành.

- Đường đi khá xa, tỷ lại là nữ nhi thường tình làm sao mà chịu được.

- Đừng xem thường tỷ, tỷ rất là khỏe nha.

- Tỷ biết cưỡi ngựa không, nếu cưỡi suốt 300 dặm chỉ cần nữa ngày là đến.- Tiểu Long nhìn Ngọc Hân mà nói.

- Cưỡi ngựa sao? - Cô to mắt kinh ngạc, ngựa cô chỉ mới nhìn qua còn chưa dám chạm vào. - Tỷ không biết cưỡi.

- Có thêm tỷ, có lẽ mất một ngày sẽ đến kinh thành. - Tiểu Long tính toán. - Chúng ta lên đường thôi.

Cưỡi ngựa cũng không phải thích thú gì như trong phim mà cô thường xem, thật ra nó còn nguy hiểm hơn đi xe phân khối lớn và chóng mặt hơn đi xe hơi. Tuy nhiên cô biết Tiểu Long rất là nóng lòng lo lắng cho Đồng tẩu nên cô không than thở một lời mà cố gắng ngồi trong lòng Tiểu Long trên chiếc lưng ngựa phi nhanh trên con đường vắng vẻ.

Họ đi khá xa khỏi huyện Thái Hòa, đi ngang qua một khu rừng rậm cây cối toàn thân cô cảm thấy có chút ớn lạnh… cái nơi này vì sao đang là ban ngày mà lại âm u như vậy. Nếu như có cướp tại nơi này thì chắc chẳng ai giúp mình.

Quả nhiên đúng là cái miệng xui xẻo, nói sao có đó… một mũi tên bắn sượt ngang qua mắt cô sau đó cắm phặt vào cành cây phía bên trái… con ngựa hoảng hốt hí lên khiến cả cô và Tiểu Long đều té ngã.

- Đệ không sao chứ. - Ngọc Hân lếch lại phía Tiểu Long mà hỏi.

- Có tiền nộp tiền, có vàng nộp vàng. - Một tên từ phía trong cánh rừng bước ra.

Cô ngước mắt nhìn về phía đám đông đang hướng về phía mình, tuy trong lòng khá lo sợ nhưng cô lo lắng cho Tiểu Long hơn… thằng bé ngã xuống vì đỡ cho cô mà bất tỉnh. Cái bọn đáng chết này đúng là hết nghể để làm…

- Chúng ta đi kinh thành thưa kiện cho cha mẹ bị bắt oan, làm gì có tiền mà các người cướp. - Ngọc Hân mắng tiếp. - Có cướp cũng phải biết nhìn người chứ, lần sau đi mà tim kẻ nào giàu có mà cướp hiểu không?

- Thằng nhãi ranh, dám lên giọng dạy bảo tao. - Tên cầm đầu hét lên.

Ngọc Hân biết cái miệng hại cái thân, tuy vậy vẫn không kiềm chế mà mắng dù gì vào tay bọn chúng cũng chết, chửi trước khi chết không phải mang cục tức đi theo:” Các người làm ăn cướp cũng phải động não thông minh một chút, đầu óc ngu si tứ chi phát triển để làm gì hả… ta chưa từng thấy những kẻ cướp ngu si như các người… các người nhìn thấy ta và đệ đệ có tiền ư, một xu cũng không còn ăn bánh bao.”

Những tên cướp kia tất nhiên là nghe xong lời cô nói thì khà là tức giận, tên cầm đầu bắt đầu vung lưỡi đao chỉ muốn một nhát chém vô ra làm hai mà hả dạ. Ngọc Hân nhìn thấy ánh kim loại sáng loét qua mắt liền ngất xĩu… thật là đáng xấu hổ, khi nãy lúc nói rất là xung mà.

Tên cầm đâu vung đao lên, chưa kịp hạ xuống người cô thì bỗng có một lực đẩy đẩy cây đao của hắn rơi xuống đất sau đó nghe một tiếng “ keng” chói tai.

- Là kẻ nào. - Hắn ta tức giận nói.

- Cả một đám người, ức hiếp hai con chuột nhỏ không phải thật không đáng mặt trượng phu ư? - Giọng nói của một nam nhân vang lên, chỉ nghe tiếng nhưng không thấy người.

- Ngươi là ai thì mau ra mặt, hay là sợ cũng sẽ là con chuột giống bọn chúng. - Tên cướp hét lên.

Sau đó chỉ nghe tiếng cười vang cả khắp khu rừng của nam nhân kia… một bóng trắng bay qua nhẹ nhàng như tơ, liên hoạt không một chút do dự. Cả bọn cướp từ từ buông đao ngã xuống, máu từ trên cổ búng ra tung tóe.. cả bọn chết không nhắm mắt.

- Đại công tử, kiếm pháp thật đáng ngưỡng mộ.

Nam nhân mặc áo trắng kia đi đến nhìn Ngọc Hân đang ngất xĩu trên người Tiểu Long liền cảm thấy thú vị, anh khẽ cười phẩy quạt mà nói:” Mang hai tên này về phủ cho ta.”

Hán Thành chính là người nam nhân mặc áo trắng kia, anh ta là con trai của quận công Hán Thứ, nắm vị trí cao trong triều đình. Hán Thành từ nhỏ đã luyện võ công và đọc sách thánh hiền, tuy nhiên lại không thích tước vương mà chỉ ham chơi lêu lỏng bên ngoài. Mặc dù có chỉ ước ban hôn với công chúa nhưng năm lần bãy lượt từ chối, nay vua đã băng hà nên anh có chút làm vui, đi rừng săn bắn liền nghe giọng chửi mắng không chút rung sợ của một tiểu tử nhỏ bé liền lấy làm thú vị.

- Đại công tử, bọn họ đã tỉnh lại. - Người hầu trong phủ cúi đầu nói.

Hán Thành thu kiếm lại liền đi về căn phòng của hai người mà anh vừa nhặt trong rừng, phải nói là chưa bao giờ Hán Thành lại có hành động như vậy, anh ta thường mặc kệ bọn chúng… dù kẻ sắp bị giết kia có van nài ra sao?

Ngọc Hân tỉnh lại thấy mình đang nằm tre6n một chiếc giường phải nói là khá sang trọng đối với thời bấy giờ, căn nhà này rất là mới so với nhà của Đồng gia, cô liếc nhìn xung quanh để tìm Tiểu Long nhưng không thấy liền chạy ra ngoài muốn tìm kiếm cậu bé… đừng nói là tên kia chém cô một phát lại xuyên không đến nơi khác nhé….

- Vị huynh đệ này vừa tỉnh lại lại muốn đi không cáo từ sao? - Hán Thành từ phía sau lên tiếng.

Ngọc Hân giật mình quay đầu lại, cô to mắt nhìn người nam nhân trước mắt mình… đây chẳng phải là Thanh Duy sao… sao cậu ta cũng bị xuyên không về nơi này à… cậu ta không nhận ra mình ư, do cô đang giả nam nhân sao?

- Thanh Duy, cậu không nhận ra mình à. - Ngọc Hân buông chiếc búi tóc ra, tóc cô hơi dài ngang vai liền nói.

- Là nữ nhân ư? - Hán Thành ngạc nhiên nói.

- Mình là Ngọc Hân đây, Thanh Duy cậu không nhận ra mình sao? - Cô chạy đến nắm lấy tay Thanh Duy, trong cái thế giới không quen không biết ai nếu gặp được một người quen sẽ vui mừng đến thế nào?

- Ngươi nhận nhầm người rồi… ta là Hán Thành, con trai của quận công Hán Thứ. - Hán Thành buông tay Ngọc Hân ra mà nói.

Cô ngỡ ngàng nhìn người nam nhân trước mắt mình… chẵng lẻ kiếp trước Thanh Duy chính là người này ư… con trai của quận công sao, hèn gì cậu ta thông minh học giỏi như vậy… lại chợt nghĩ không biết kiếp trước cô là gì nhỉ.

- Khoan đã, Tiểu Long đâu? - Ngọc Hân đáp.

- Cậu bé đi cùng ngươi bị thương nhẹ, tuy nhiên cần nghĩ ngơi vài ngày mới có thể đi lại được. - Hán Thành nói. - Nhưng… ngươi là nữ nhi thật sao?