Soái Ca Dưới Lớp Quân Trang

Chương 53: Tên Thiếu Tướng chết bầm này !




Khi tiếng gõ cửa vừa vang lên thì anh là người dậy đầu tiên, nhìn nhìn đồng hồ anh cũng biết rõ đó là ai rồi. 

Thời gian rất chuẩn xác. 

Anh mặc quần áo sau đó đắp chăn cho cô rồi mới đi ra mở cửa. 

Ông bà Lôi chờ không được nữa liền thêm một lần gõ cửa. 

Anh từ trong nhà đi ra rất thong dong mà mở cửa, một chút vội vàng cũng không có. 

_ Con dâu mẹ đang ngủ sao? 

Cửa vừa mở thì mẹ anh là người chen vô đầu tiên, con trai bao lâu không gặp bà cũng không màn vừa vào cửa liền hỏi đến con dâu của bà. 

Ba anh đi phía sau hai tay xách hai cái vali nhìn có chút chật vật nhưng trên mặt cũng không dấu được sự vui vẻ trong lòng. Anh đưa tay lấy hành lí từ tay ba mình, nhẹ nhàng như không mà đem toàn bộ vào nhà. 

Mẹ Lôi không thể chờ được mà một đường đi thẳng lên phòng ngủ, nhìn bộ dạng thằng con nhà bà cũng biết chúng nó ngủ chưa dậy rồi nha, điều này chắc chắn rằng con dâu bà ở trong phòng ngủ. 

Cánh cửa vừa mới mở hé ra thì một bàn tay ngăn lại, Chiến Phong nhìn bộ dạng của mẹ mình biết bà gấp đến mức độ nào muốn nhìn mặt con dâu, nhưng mà tối hôm qua anh với cô... Khụm khụm tới hừng đông mới thôi, cô là bây giờ ngủ say như chết, không nên làm phiền, kèm với anh chắc chắn rằng cô sẽ không muốn mẹ chồng lần đầu tiên gặp mặt lại gặp lúc cô đang còn ngái ngủ đâu a. 

Anh trừng mắt nhìn mẹ một cái cả người đều mang đầy chữ " Không được làm phiền cô ấy ", mẹ Lôi nhìn con trai đó giờ nữ sắc không bao giờ nhìn mà giờ lại bảo vệ cô gái kia. 

Bà lúc này xách định rõ ràng cô gái trong kia 100% là con dâu bà rồi nha. 

Được được, bà không làm phiền, không làm phiền đâu a, con dâu vất vả nên để con bé nghỉ ngơi. 

Mẹ Lôi cười với anh một cái thật gian sau đó đi ra phòng khách ngồi xuống mở cái thùng to của bà lục lục soạn soạn. 

Chiến Phong nhìn mẹ mình chịu thu liễm cũng thở ra một hơi, anh nhìn vào cái đóng chăn đang nhô cái đầu nhỏ kia liền cong cong môi sau đó đóng cửa thật nhẹ mới đi ra. 

Đến khi bác sĩ Khả của chúng ta tự tỉnh thời cũng là mặt trời lên cao cực kì cao rồi nha. 

Cô ngồi dậy nhìn xung quanh không thấy anh đâu, cô mơ mơ màng màng xuống giường lúc này mới nhớ ra mình không mặc gì cả. Trong đầu cũng mắng thiếu tướng Lôi vô sỉ hơn cả vô sỉ, nhưng mà ngủ không mặc đồ đúng là thoải mái thiệt hắc hắc, bất quá cô bỏ qua. 

Lúc đang mặc đồ Khả Khả chợt nghe bên ngoài có tiếng nói truyền vào. 

Khả Khả có chút giật mình, căn nhà này ngoài cô và anh thì đâu còn ai. 

A....

Hôm qua, anh bảo ba mẹ anh sẽ đến. 

Không lẽ họ đã đến rồi sao? 

Nhưng mà... Nhưng nhưng mà sao anh không bảo cô dây?. 

Ai nha, đồ Thiếu Tướng chết bầm này. 

Khả Khả ảo não vô cùng, cô nhè nhẹ ghé sát tai vào cửa nghe tiếng động bên ngoài, đúng là cô nghe thấy giọng người phụ nữ trung niên. 

_ Phong, con vào xem con bé dậy chưa 

Thôi rồi, chính xác rồi ba mẹ anh đang ở ngoài. ai ai ai ai, tên thiếu tướng này vậy mà không kêu cô dậy lần đầu gặp mặt mà lại như vậy, trời ơi. 

Cô vò đầu bức tóc mặt mày bực bội thấy rõ, lúc này thì cánh cửa cũng mở ra không ai khác là thiếu tướng. 

_ Em dậy rồi sao? 

Nhìn nhìn nhìn kìa, cái vẻ mặt thảnh thơi của anh, cái vẻ mặt tự nhiên của anh kìa trời ơi, tức chết Khả Khả thiệt là tức chết cô mà. 

_ Sao anh không kêu em dậy chứ. 

Cô rón rén đóng cửa lại sau đó nhỏ giọng nói, giọng điệu mang đầy vẻ trách móc nhưng cũng là lo sợ. 

_ Hôm qua em làm việc nặng nhọc, ba mẹ cũng hiểu nên để em ngủ thêm một chút. 

Anh đi lại ôm lấy cô gái nhỏ của mình hôn lên trán cô một cái. 

Khả Khả đang tức trong lòng lại nghe anh nói làm việc nặng nhọc, ba mẹ hiểu mà vậy chẵng phải nói thẳng với hai ông bà là hai người quan hệ bất chính trước khi cưới sao. 

Ai nha, tên Thiếu Tướng dỡ hơi này thiệt là. 

_ Rửa mặt chải đầu đi rồi ra ăn cơm, mẹ đã nấu xong cơm rồi đó. 

Kia kia kia kia. 

Trời ơi bữa cơm đầu tiên cũng để cho bà nấu là sao, lúc này Khả Khả đứng hình hoàn toàn. 

Trời ơi, mặt mũi của cô bị danh đạp đến không biết ra dạng gì rồi. 

Như vậy thì sao cô dám đi ra ngoài kia gặp ba mẹ anh cơ chứ. 

Nhưng mà không lẽ lại trốn luôn trong này hay sao, ai nha, Khả Khả ném cho anh một cái nhìn thật hung dữ sau đó đi vào nhà vệ sinh nhanh nhanh thu thập bản thân. 

Anh nhìn cô gái nhỏ này đang nhìn anh với bộ dạng tức đến lợi hại, nhưng mà rất đáng yêu, anh thích. 

Sau khi thu thập mình cô chầm chậm từ nhà vệ sinh đi ra, đứng trước cửa phòng Khả Khả mặt mày có chút ảo não nha. 

Cuối cùng thì giả chết cũng không giả được thôi thì mặt dày vậy mở cửa bước ra, dùng nụ cười của mình để xoa dịu lòng người. 

_ Khả Nhi, con dậy rồi sao? lại lại đây mau mau cơm còn nóng ăn đi nha. 

Mẹ của anh nhìn thấy người bước ra liền không thể kềm được mà đứng dậy đi lại dắt tay cô hướng bàn ăn mà đi đến. 

Ạch. 

Mẹ anh biết tên cô, lại còn nhiệt tình đến lạ cả người. 

_ Mau mau ngồi xuống nha, ba các con đợi nãy giờ. 

Bà nhìn thấy Khả Khả liền cười không ngậm được mồm. 

Tên con trai ngốc này của bà nha, từ nhỏ nó coi súng còn yêu hơn cả mẹ mình, cứ tưởng bà lại phải sắp xếp vợ cho nó ai dè bản thân lại có thể bắt lấy một cô nương đẹp đến như vậy. 

Ngồi đối diện nhìn cô bé bà càng nhìn càng hài lòng, con trai bà coi như không bị mù như bà nghĩ, rất đẹp, con bé thật sự rất đẹp. 

Nét đẹp của cô rất thanh, dịu dàng đáng yêu từng cử chỉ hành động cả nhắm mở mắt cũng đáng yêu vô cùng. 

Xem ra trước đó gặp Mỹ Na, bà cũng là nhìn con bé Mỹ Na từ nhỏ đến lớn, diện mạo của con bé cũng là đẹp đi nhưng lúc này nếu để con bé đứng kế bên so sánh thì Mỹ Na không là gì đối với con dâu này của bà đâu nha