Xế chiều, đang ôm Sở Minh ngáy khò thì điện thoại cô vang lên. Cô vươn tay tắt đi.
Vang thêm lần nữa.
Tiếp tục tắt.
Lần nữa.
Tắt.
Lần thứ n.
"Mẹ mày nha, gọi cái *** gì mà lắm." Mục An Nhiên bực bội nhấc máy, bất chấp người nghe là ai, chửi tất!
"Ha ha, Mục tổng, bình tĩnh nào. Tôi đến chuẩn bị sinh nhật cho Sở Thiếu nhé?" Tiểu Trần cười khan vài tiếng. Không hiểu sao hắn có thể cố chấp gọi hết lần này lần khác như vậy, dù sao cũng đâu phải việc của mình? Dính vào làm gì nhỉ?
Nghe đến Sở Minh, cô mới hạ nhiệt được một chút. "Qua."
"Vâng vâng, cô tìm cách đưa cậu ấy đến chỗ khác đi, tôi qua ngay đây."
Mục An Nhiên rời giường, ra khỏi phòng. Đưa anh đi chỗ khác à? Ngủ như vậy sao đưa? Không xuất hiện là được chứ gì? Nhốt lại.
Cô khóa cửa phòng lại, để Sở Minh một mình nằm trên giường.
Tiểu Trần rất đúng giờ, chỉ một lát sau đã có mặt ở nhà cô. Phía sau còn có hai người xách rất nhiều đồ.
"Mục tổng, cô có muốn mời ai nữa không?"
"Tôi không có bạn."
Tim Tiểu Trần bỗng thấy nhói một cái, hắn không thể làm bạn với cô sao? Một người từng ấy tuổi đầu lại nói mình không có bạn? Cũng đúng, từ khi theo cô quản lí công ty đến giờ, ngoài Sở Minh là bạn trai thì làm gì có ai bên cạnh cô nữa! Mặc dù là người hay trêu chọc cái đẹp nhưng lại chẳng bao giờ kết giao với ai. Luôn luôn tỏ sự xa cách mà lạnh lùng.
"Không đâu, cô có tôi và Cố tổng là bạn này!" Tiểu Trần nở một nụ cười chân thành nhất từ trước đến nay.
Mục An Nhiên nghi hoặc nhìn hắn. Bạn? Định nghĩa là gì?
Suy nghĩ lại một chút, Sói đỡ cho cô một viên đạn, Tiểu Trần đi theo cô đã vài năm rồi. Như vậy gọi là bạn?
"Bạn là những người mà ta có thể tin tưởng." Như nhìn thấu ý nghĩ của cô, Tiểu Trần giải thích. Hắn đã cố gắng nói một cách đơn giảng mà súc tích nhất theo cách của cô.
"Ồ." Tin tưởng à? Sói, Tiểu Trần có lẽ được. "Vậy cậu và Sói ở lại đi."
Tiểu Trần giật mình, cô coi hắn là bạn rồi à? Vui nhưng có chút chua xót đến kì lạ. "Vâng, mọi việc cứ giao cho chúng tôi. Cô nên chuẩn bị một món quà mà Sở Minh thấy thích, dù sao cũng là sinh nhật."
"Ờ." Mục An Nhiên hời hợt đáp một tiếng, không biết đã nghe rõ chưa.
Mọi chuyện vẫn tiếp diễn, Tiểu Trần cùng hai người đi theo trang trí nhiều thứ còn bày bàn ăn, đầu bếp cũng đã tới.
Còn Mục An Nhiên bên này thì loay hoay gọi điện cho ai hồi lâu.
Trong phòng, Sở Minh đã thức dậy, muốn mở cửa ra ngoài thì phát hiện cửa đã khóa, chuẩn bị cất tiếng gọi mới nhớ ra, phòng này là loại cách âm cực kì tốt. Anh tìm điện thoại thì mới biết, để ngoài phòng khách rồi!
Aaa, bảo bối sao lại nhốt ta trong này?
Ta đã làm gì sai cho cuộc đời này?
Liệu có phải bảo bối muốn leo rào không?
Vừa hứa chỉ có mình ta mà!
Huhu, thật quá đáng mà.
Con ơi, ba bị nhốt rồi, con phải làm chủ cho ba!
[Một đứa trẻ còn nằm trong bụng mẹ thì liệu có thể làm chủ cho bất kì ai không?]
Đến khi trời đã tối, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, Sói cũng đã lết xác tới. Vẫn chưa thấy nhân vật chính đâu.
"Này, khỏe chưa?" Mục An Nhiên tự nhiên đánh mạnh vào vết thương vừa khép của Sói.
"Hự, sẽ khỏi nếu như cô không đánh." Sói cố gắng nặn ra nụ cười trước cơn đau kia.
"Mục tổng, Sở Thiếu đâu a? Cô nên cho người mang cậu ấy về rồi." Tiểu Trần lên tiếng nhắc cô nếu không có lẽ đến khi tàn tiệc cùng chẳng thấy anh đâu.
"Ai biết."
Tiểu Trần: "???"
"Quên."
Lúc này, Mục An Nhiên mới nhớ ra mình vẫn đang nhốt Sở Minh trong phòng, đứng lên mở cửa cho anh.
Sở Minh đang rúc trong một góc, cả người như bị rút hết sức sống, héo tàn. Thấy có ánh sáng truyền vào liền ngước đôi mắt đẫm nước nhìn cô.
Mục An Nhiên "!!!"
Hai người cứ thế "liếc mắt đưa tình" vài phút. Cuối cùng, người chịu trận là Mục An Nhiên. Cô bước tới kéo tay anh.
Sở Minh ngay lập tức nhào vào lòng cô ôm, khóc thút thít.
"Đàn ông con trai, khóc cái gì?"
"Huhu."
"Nín."
Khóc.
"Nín nhanh."
Tiếp tục khóc.
"Nín." Mục An Nhiên híp mắt gầm nhẹ, Sở Minh liền ngừng khóc thay vào đó là nức cục không ngừng.
"Bảo bối... Hức... Em... Hức... Nhốt anh làm... Hức... Gì?" Thật sự rất đáng thương nha.
"Đi rửa mặt."
Mục An Nhiên mặt lạnh không trả lời, lôi tay Sở Minh vào WC rửa mặt sạch sẽ rồi dắc ra ngoài.
Tâm trạng anh rất tệ cho tới khi nhìn thấy căn phòng lộng lẫy kia, tràn ngập những bong bóng đáng yêu, có cả tấm hình anh chụp với cô khi tốt nghiệp kèm dòng chữ "Happy Birthday"
Ồ, sinh nhật ta à?
Giờ mới biết luôn á.
Vậy là trách nhầm bảo bối rồi!
Ôi, đáng chết thật.
Anh quay sang ôm lấy Mục An Nhiên, cái ôm này mới ấm áp làm sao. "Sao em không nói trước? Cảm ơn em nhiều lắm lắm lắm!"
Tiểu Trần: "..." Công lao của tôi, tất cả đều là của tôi a! Người này ngoài bỏ tiền thì chẳng làm gì đâu!
Hình như bỏ tiền cũng là một hình thức làm việc!
"Chúc mừng sinh nhật." Sói nở một nụ cười tiêu chuẩn, không mấy thiện ý nhìn Sở Minh.
"Quà đâu?" Sở Minh nhếch mép nhìn hắn, xòe một tay ra, tay còn lại chống nạnh, tư thế thật kiêu ngạo.
"Chỉ có tấm thân này..." Đôi mắt sắc nhọn bắn về phía hắn làm im bặt.
Sở Minh cũng nổi da gà xua xua tay.
"Sở Thiếu, sinh nhật vui vẻ." Tiểu Trần cũng tiến lên chúc mừng anh.
Vẫn là câu hỏi cũ. "Quà đâu?"
Tiểu Trần giơ tay ra, chỉ về toàn bộ tác phẩm trong buổi chiều của mình.
Sở Minh "..." Không phải do bảo bối làm à?
Cũng phải, cô mà làm được như vậy?
Anh chìa tay ra phía cô, quả nhiên, Mục An Nhiên không làm anh thất vọng. Một tập hồ sơ trên tay anh.
Sở Minh tò mò mở ra. Sau đó... Không có sau đó, anh xém xỉu vì bất ngờ.
Một hòn đảo đứng tên anh!
*Nhà ta không có gì ngoài điều kiện*
Anh không ngờ cô lại để tâm đến vậy, lần trước chỉ là suy nghĩ mông lung rồi thuận miệng nói ra vậy mà... Chậc chậc, đùi này ngon.
Sau một hồi đòi quà, cuối cùng tất cả đều được no bụng, quả thật ngon miệng.
Đùa sao, nhà hàng 5 sao mỗi tuần chỉ nhận một bàn không ngon mới lạ.
Lần này Mục An Nhiên đúng là bỏ rất nhiều vốn liếng cho anh nha!
Thủ tục ăn uống hoàn thành, Sói đề nghị tăng 2 nhưng cả Mục An Nhiên và Sở Minh đều lười thế nên: Ai về nhà nấy.
- ----
Sói không đi xe, Tiểu Trần đề nghị hắn có thể làm tài xế, Sói liền vui lòng ngồi lên.
"Này nhóc, cậu có thể cam tâm mỗi này nhìn thấy họ ân ái à?" Sói lên xe liền lãnh đạm hỏi Tiểu Trần.
"Có gì không cam tâm? Nhìn thấy họ hạnh phúc, tôi cũng cảm thấy vui theo tuy đôi khi có chút nhói nhói nhưng... Anh có biết thấy người mình yêu có thể hạnh phúc không kể là bên ai đều là điều tuyệt vời nhất không?" Tiểu Trần vừa lái xe, nhẹ nhàng lệ tiếng.
Lúc này, Sói mới nhìn thật kĩ hắn. Thanh tú, có nét dịu dàng nhưng không phải yếu đuối, đôi mắt phát ra từng đợt chói lóa. Khí chất trầm ổn, viên ngọc lấp lánh, có năng lực như vậy rõ ràng có thể vươn xa nhưng tại sao chỉ nguyện làm một trợ lí nho nhỏ?
"Cậu bây giờ không còn làm trong công ty vậy có muốn theo tôi không?" Sói thử mời Tiểu Trần về phía mình.
"Cố tổng, anh muốn đào chân tường của cô ấy sao?"
Sói cười khẽ, có lẽ hắn đã có đáp án cho riêng mình. Đúng như suy nghĩ của hắn, người này quả nhiên chỉ muốn theo Mục An Nhiên.
"Anh biết không, cô ấy đã coi chúng ta là bạn."