Soái Ca, Đừng Đi Mà

Chương 52: Xem bệnh




Tức là lão đại của thế lực muốn giết cô.

"What the fuck? Em phải gọi anh chứ? Sao em nói chuyện với hắn ta vui dữ vậy?" Sở Minh trừng mắt nhìn cô, rơi cả cây lau nhà đứng chống nạnh.

"Hửm, vui? Bình thường thôi" Mục An Nhiên khó hiểu nhìn anh.

"Ôi mẹ ơi. Già hay trẻ, trai hay gái?" Sở Minh cứ đi loay quanh làm cô nhức cả đầu.

"Trai trẻ!"

....

Cô lại nghe Sở Minh nói thêm một tràng nhưng nói gì thì cô cũng không biết. Trong lúc đó, cô đã tìm được một số thông tin mật đến từ bang này.

Cũng hữu ích đấy nhỉ?

"Bảo bối, ăn cơm." Đang mải mê thì nghe Sở Minh gọi, cô liếc đồng hồ, ừm đến giờ cơm rồi. Đặt laptop qua một bên, Mục An Nhiên đứng dậy vào phòng ăn.

"Anh vẫn thắc mắc hắn ta nói gì với em!" Sở Minh nhíu mày gắp vào chén cô miếng thịt nói.

"Mục tổng, may mắn thật."

"Chỉ vậy thôi?" Anh nghi hoặc, lúc nãy thấy cũng lâu mà ta?

"Con chó điên đó nói gì ai mà biết cho được!"

"Vậy sao em còn nói chuyện với hắn? Em có thể cúp máy mà." Sở Minh vẫn vướng mắc.

"Phép lịch sự" Cô rất đàng hoàng mà lên tiếng.

[Mắng người là phép lịch sự nha mọi người]

"Hừ, anh không tin đâu." Sở Minh hừ nhẹ một tiếng. Cô mà lịch sự cái beep gì?

"Kệ anh, muốn ăn xoài."

"Ừ."

"Xoài đâu."

"Có những thứ không phải muốn là được." Sở Minh thở dài nhếch miệng nhìn ra ngoài trời nói. "Em phải hôn anh một cái." Dạo này Mục An Nhiên mang thai quả thật nghẹn chết anh rồi.

"Hừ" Ta lại cần quá cơ. Cô liền gọi cho Tiểu Trần kêu hắn mua xoài qua, còn đặc biệt nhấn mạnh phải thật chua. Sau đó còn nhìn Sở Minh một cái thật sâu rồi xoa xoa bụng mình. "Con à, có gì thì nhớ cho kĩ."

Sở Minh "..." Em giỏi.

Tiểu Trần mà, làm việc lúc nào chả nhanh. Sở Minh chưa dọn xong bàn ăn thì hắn đã tới, mồ hôi đầy đầu. Có thể thấy nghe việc là hắn lập tức đi làm nha.

"Mục tổng, đây ạ."

"Đặt trên bàn, lấy dao cắt ra."

Tiểu Trần "..." Trợ lí hay người giúp việc? Hình như khái niệm cũng như nhau a!

"Mục tổng, Cố tổng có nhắc đến cô muốn cô tới thăm a!"

"Cậu đổi chỗ làm việc à?" Mục An Nhiên nghi hoặc nhìn hắn. Câu hỏi theo nghĩa đen là vậy nhưng Tiểu Trần lại hiểu theo nghĩa bóng.

"Không có a! Mục tổng tôi vẫn luôn làm việc cho cô nào dám phản bội. Chỉ là tình cờ nhắn tin với hắn thôi." Tiểu Trần vội vàng giải thích như sợ cô hiểu lầm.

Mục An Nhiên "???" Cuống cái gì? Ừ nhỉ, phải đi thăm tên đấy một xíu, mà gặp hắn ở đâu.

Hẹn người bệnh ra cà phê có vẻ không ổn thì phải!

Vậy phải đến nhà à?

Ôi lười vãi.

Người cứu một mạng. Ân nhân.

Nên đi.

"Ừ, nên thăm. Nhà hắn ở đâu" Mục An Nhiên gật gù một hồi mới lên tiếng.

"Cái này..." Tiểu Trần có chút quẫn bách, làm sao mà hắn biết được chứ? "Mục tổng đợi tôi một chút." Hắn chạy đi gọi cho Sói hỏi thăm.

"Bảo bối!" Sở Minh làm xong việc liền ngồi bên cạnh cô đấm lưng nịnh nọt.

"?"

"Em đi thăm Sói à?"

"Không nghe hay sao còn hỏi."

"Anh cũng muốn thăm hắn một chút." Ai biết không có anh hắn sẽ làm gì chứ.

"Cắt xoài đi." Mục An Nhiên liếc hắn một cái không cự tuyệt.

Lúc này, Tiểu Trần mới xoay người vào thì thấy Sở Minh đã thay thế chỗ của mình. Hắn cảm thấy hết việc muốn trở về.

"Mục tổng, tôi trở về nhà được chưa ạ?"

"Ở đây luôn đi, còn qua thăm Sói nữa" Mục An Nhiên cầm một miếng xoài lên cắn. Ừm, chua, ngon, thích, muốn ăn nữa.

"Vâng" Tiểu Trần răm rắp nghe theo.

"Tôi thấy cậu đẹp trai thế này ra đường nhỡ bị làm sao thì sao?" Mục An Nhiên bỗng dưng nói một câu không đầu không đuôi như vậy khiến cho Tiểu Trần đỏ mặt.

Ngay lập tức ánh mắt sắc bén bay về phía cô.

"Bảo bối."

"Hửm?"

"Ha ha, Mục tổng cứ nói đùa." Tiểu Trần cười khan hai tiếng, ngượng ngùng gãi đầu.

"Đùa con mẹ gì? Mai qua căn đối diện ở đi." Đấy là sự thật, có gì cô gọi có ngay, nếu không đợi lâu lắm.

"Vâng." Sếp nói có thể nào không nghe?

Sở Minh bỗng cảm thấy hoang mang, có chút không theo kịp suy nghĩ của bà xã đại nhân rồi. May là cô không có kêu Tiểu Trần ở lại không thì tức chết hắn rồi.

- -----

Xế chiều, ba người họ cùng rời nhà, lên xe đi về phía nhà Sói.

Đến nơi, Mục An Nhiên bấm chuông, Sở Minh và Tiểu Trần đi phía sau xách đồ, chủ yếu toàn đồ bồi bổ mới từ siêu thị mua đến.

Hầm hố như đi đòi nợ vậy.

Sói ra mở cửa, băng gạc đã được thay quấn quanh vai hắn. Rõ ràng hắn đã biết cô tới và có sự chuẩn bị nhẹ.

Mục An Nhiên tự nhiên bước vào nhà như mình là chủ.

Cô soái khí ngồi xuống ghế, gác chân hình chữ ngũ, bày ra tư thế đòi nợ.

"Khỏe chưa? Đến thăm. Nhanh khỏe đi."

Sói "..." Đây là phong cách thăm bệnh kiểu mới à? Lần đầu gặp.

"Ha ha, không có vấn đề gì cả." Sói ho khan, cười cười vài tiếng rồi ngồi xuống đối diện cô.

"Vậy mà mặt không sao." Mục An Nhiên gậy gù, nếu bị xây xước mặt thì cho dù có bán Sở Minh cũng không đủ đền nha. Mặt thế kia mà. Chậc chậc. "Lần trước cảm ơn cậu. Phản xạ nhanh đấy. Nhanh đi khỏe mà đi làm không chừng công ty cậu phá sản rồi đấy. Thôi về đây."

Nói rồi đứng dậy đi về.

Sói "..." Sao hắn có cảm giác miệng lưỡi cô độc hơn nhỉ? Chỉ có điều mở miệng ra là trù, hắn là người cứu mạnh cô hay cô chưa mạng hắn vậy?

Sói bị nói đến mờ mịt có chút nghi ngờ tam sinh của mình