Soái Ca, Đừng Đi Mà

Chương 45: Chuẩn bị




Những gì liên quan đến hôn lễ hoàn toàn do Sở Minh lo liệu. Hai người đã thông báo tới tất cả những ai cần bàn bạc.

Hôm nay, Mục An Nhiên "lỡ miệng" hứa với Sở Minh mua đồ cùng anh, lúc này cô hối hận đã muộn, đành phải lết mình theo anh.

Mục An Nhiên đi đằng trước, anh đẩy xe hàng chất đống đồ đi đằng sau, cô chẳng có hứng thú với những thứ đồ lặt vặt này nhưng anh thì có, toàn đồ bồi bổ, thi thoảng còn có đồ chơi... Nhìn mà nhức cả não!

Đến khi hết chỗ để, Sở Minh mới bất đắc dĩ đi tính tiền. Mua gì mua lắm?

Cô đâu biết, tất cả những gì anh mua đều dành cho cô và đứa con trong bụng, anh muốn mang lại điều tốt đẹp nhất đến hai người mà thôi.

Về đến nhà, Sở Minh lại đưa ra hàng loạt hoạt động chuẩn bị cho lễ cưới mà cô phải tham gia. Mục An Nhiên mệt mỏi nhìn tờ giấy.

Ta không muốn cưới nữa! Hãy để ta bình yên được không???

Sở Minh nấu cơm cho cô rồi lại chạy đi phát thiệp. Ăn xong, cô lười biếng đi ngủ luôn, ta là người mang thai, phải nghỉ ngơi để bảo vệ thai nhi ok! Ta không lười nha, ai bảo ta lười ta đánh cho không trượt phát nào đó.

- -----

Chiều tà, hoàng hôn buông xuống, cả một bầu trời đỏ rực, bên ngoài, người người đi lại tất nập khiến cho không khí trở nên hối hả xôn xao. Nhưng cũng có người cô đơn, hiu quạnh.

Sói đang ngồi trên phòng làm việc ở công ty nhìn tấm thiệp mà Sở Minh đưa cho hắn. Hắn còn nhớ rất kĩ khuôn mặt của tên kia lúc đưa thiệp, đắc ý, nụ cười luôn nở như đón gió xuân.

Trái tim như thắt lại, phải rồi, mày đã từ bỏ nó bây giờ hối hận thì có ý nghĩa gì? Mày xứng đáng nhận vậy!

Sói luôn tự trách về những gì xảy ra trong quá khứ. Hắn trách tại sao mình thiếu quyết đoán mà từ bỏ thứ mình quý mến, trách vì không dám nói chữ thích, chữ yêu.

Tình yêu mà! Ai cố gắng giành lấy nó, ai biết tôn trọng nó, ai biết giữ gìn thì sẽ có được nó.

Tình yêu không giành cho những người không biết trân trọng.

- -----

Sở Minh lại trở về căn nhà của mình, có lẽ giờ này cô vẫn đang ngủ đi? Gần đây quả thật bận rộn, Mục An Nhiên có thai, viện cớ không được vận động mạnh nên giao toàn bộ mọi việc từ Mục thị cho đến Mục bang cho anh.

Sở Minh còn phải dời toàn bộ lực lượng Mục bang qua bên này, chuẩn bị điều hành Mục thị. Bên cạnh đó, hôn lễ cũng đến giai đoạn gấp rút rồi, ngày mai anh sẽ cùng cô đi chụp hình cưới.

Anh vào phòng đánh thức cô dậy, đồng hồ sinh học của Mục tổng lúc nào đã bị rối loạn, chẳng còn cái gì gọi là hoàn hảo nữa.

Một hồi hì hục, đấu võ mồm, cô mới chịu thức dậy. Anh lại đảm nhận vai trò vợ hiền đi chuẩn bị đồ ăn cho cô.

Ừm, chẳng khác gì thê nô.

"Bảo bối, mai chúng ta chụp hình cưới nhé?" Khi ăn, Sở Minh hỏi cô. Cách nói của anh lúc nào cũng là hỏi ý kiến, không mang tính ép buộc. Không phải vì nhu nhược mà là sự tôn trọng dành cho người vợ của mình.

"Chưa đăng kí kết hôn"

Sở Minh "..." Quên mất! Sao lại thiếu điều quan trọng này nhỉ? Óc chó.

"Chụp xong rồi đi"

"Sổ hộ khẩu..."

"Anh chuẩn bị đầy đủ rồi, em không cần lo" Sở Minh chặn mọi đường từ chối của cô.

"Có thể ghép ảnh" Ta không muốn rời nhà.

"Không thể a! Phải. Chụp ảnh mới chân thật chứ"

Mục An Nhiên "..." Cho ta ở nhà đi mà! Hứa sẽ ngoan ngoãn không phá phách đâu.