Sáng hôm sau, Mục An Nhiên mệt mỏi, khó chịu thức dậy với tấm thân mỏi nhừ. Cô đá Sở Minh văng xuống giường, bực bội vào nhà vệ sinh.
Sở Minh bắt đầu tỉnh dậy, đầu óc có chút choáng váng vì tối qua uống rượu. Khoang đã, tối qua...
Anh đỏ mặt, anh thế mà lại đi câu dẫn cô. Ôi, xấu hổ quá đi!
Còn về uống rượu à? Cũng vì cảm thấy quá vô dụng, không giúp gì được cho cô. Anh bước vào WC, ôm cô từ phía sau.
"Động kinh à? Đi ra" Mới sáng sớm vừa mệt vừa khó chịu, bây giờ cô thật sự muốn đập cho ai đó một trận.
"Bảo bối, em mà động tay với Tiểu Minh Minh là sau này không còn phúc lợi a!"
Tiểu Minh Minh là cái quái gì? Đồ khùng, cô mặc kệ anh, tiếp tục việc của mình.
Vừa mở cửa thì Kì Cảnh đã đứng ngay đấy. Dường như đợi lâu lắm rồi.
"Nhiên Nhiên, chúng ta đi gặp những người kia chứ?"
"Ừ nhỉ?" Cô lại phải gọi cho Tiểu Trần hủy buổi đi làm hôm nay. Cô muốn làm sếp gương mẫu mà trời không cho nha!
Mục An Nhiên gọi thêm một cuộc điện thoại nữa cho ba mẹ Mục hẹn họ ra quán Cafe cùng nói chuyện.
Xong, cô lại nghĩ đến người ba hờ Lam Thành của mình, tiếp tục một cuộc điện thoại hẹn ông ấy ra.
Ây, cuộc sống lúc nào cũng bận rộn a!
Lần này, cô dẫn theo cả Sở Minh đi với mình.
8 giờ đúng, tất cả đều có mặt đầy đủ ở quán cà phê riêng tư của Kì Cảnh.
Khi Lam Thành và Kì Cảnh nhìn thấy ba mẹ Mục rõ ràng rất bất ngờ. Cô giới thiệu đầu tiên.
"Hai người này là ba mẹ ừm, ba mẹ hờ. Chú đẹp trai này là ba nuôi còn người này... Có lẽ ba ruột. Rồi, bây giờ ai muốn hỏi gì thì hỏi nhau đi" Cô cùng Sở Minh qua bàn kế bên tâm sự mỏng.
Lam Thành trừng mắt khi nghe cô nói vậy. Ba ruột???
Ba Mục là người nói đầu tiên. "Chắc hai người cũng không lạ gì chúng tôi nhỉ? Mục Kiến Huy là người bảo vệ tiểu thư Tề Thủy của Kì Cảnh còn vợ tôi, Sơ Linh là người Lam Thành phái tới"
Bây giờ đến lượt Mục An Nhiên bất ngờ. Á đù, phức tạp thật.
"Vào 25 năm trước, mọi người biết rằng tiểu thư bị tai nạn qua đời theo đó là tiểu tiểu thư" Nói rồi chỉ về phía cô. "Nhưng không phải như vậy..." Họ bắt đầu thay phiên nhau kể về sự thật.
Bên này, cô và Sở Minh chán chê, không biết làm gì, cô đành gọi Tiểu Trần đến. Còn làm gì ngay cả cô cũng chẳng biết. Có lẽ là ngứa tay đi. Thế là Tiểu Trần lại chịu chung số phận.
Gọi ta tới làm gì a!
Cuối cùng, cái chuyện kéo dài từ đời trước cũng kết thúc. Lam Thành bước đến chỗ cô nhìn sâu sắc một lần. "Quả thật rất giống"
Mục An Nhiên "???" Con ruột mà không giống à?
"Con gái, mấy năm nay để con lưu lạc rồi"
Ba mẹ Mục ở bên kia ho khan. Họ chưa chết, họ vẫn chăm sóc con bé nha. Đừng nói lời làm tổn thương nhau chứ!
"Về Lam gia một chuyến cùng ba?"
Mục An Nhiên suy nghĩ một chút, dù gì cũng là máu mủ, nên về một lần. Cô gật đầu đồng ý, Lam Thành rất vui.
Kì Cảnh thì rời đi ngay sau đó, chắc là xử lí Hàn Tú Vân đi?