Soái Ca, Đừng Đi Mà

Chương 35: Chân tướng




Máu bay đáp xuống Canada, Mục An Nhiên cùng Sở Minh và Tiểu Trần lập tức tìm xe đi đến khách sạn mà ba mẹ Mục ở.

Cô gõ cửa phòng, hai người còn lại thì tự đặt phòng rồi vào trước.

"Có chuyện gì mà tìm ba mẹ gấp vậy?"

"Thân thế của con"

Ba mẹ Mục rõ ràng sững sờ, ngây người một lúc mới phản ứng. "Con biết lúc nào?"

"Năm 17 tuổi" Chính cái đêm mà cô say khướt mướt, tình cờ cứu được Sói.

"Vậy sao bây giờ mới nói?"

"Thấy được một người rất giống mình"

"Ở đâu?" Ba Mục giật mình hỏi. Ngay cả khi cô hỏi về thân thế, ông cũng không có phản ứng dữ dội như vậy.

"Chỉ là trong hình" Tất nhiên, cử chỉ của hai người không thoát khỏi mắt cô. Rốt cuộc, chuyện gì đang ẩn sau tấm màn này?

"Ai đưa cho con?"

"Một quản lí công ty xe của Lam gia"

"Lam gia" Mẹ Mục nhắc lại lời cô, nhìn ra ngoài như đang hồi tưởng điều gì.

"Đúng vậy, con không phải con ruột của ba mẹ. 25 năm trước, ba mẹ nhận sụ giao phó của mẹ con mà mag con đi, nuôi nấng. Những năm nay, ba mẹ luôn đi khắp nơi tìm kiếm tin tức mẹ con nhưng chưa ra"

"Còn gì nữa không? Tại sao bà ấy phải giao con đi?" Mục An Nhiên điềm tĩnh hỏi, đến mức người ta tưởng rằng, cô chỉ là người ngoài cuộc.

"Chuyện này..." Mẹ Mục chần chừ, nửa muốn, nửa không muốn nói ra.

"Để tôi" Ba Mục giành lời, lấy từ trong vali một tấm hình cũ. Một người phụ nữ và chỉ vào đấy. "Mẹ ruột con. Tề Thủy, con gái Tề gia yêu và kết hôn với ba ruột con là Lam Thành. Vốn dĩ chỉ là chuyện tình hết sức bình thường cho đến khi con gái nuôi Hàn gia, Hàn Tú Vân cũng là bạn thân của mẹ con thể hiện rõ sự ghen ghét và ác độc của mình. Bà ta cũng thích Lam Thành, chỉ vì là con nuôi mà bà ta luôn chịu thiệt sau mẹ con. Lúc đấy, mẹ con đang mang thai con, bà muốn đi chùa, Hàn Tú Vân đã lập kế, mua chuộc tài xế mang mẹ con đến một vùng núi lánh để giết. Bà ấy chạy thoát, được thôn dân ở đây cứu giúp, sinh con ra ngay tại đó, liền giao cho bọn ta, chính là những người luôn theo sát bên bảo vệ sau đó liền mất tích, mặc kệ tìm như thế nào cũng không thể thấy."

"Tại sao đã là người bảo vệ mà bà ấy còn bị bắt?" Mục An Nhiên xoáy vào trọng điểm mà cô nghe được.

"Bọn tôi bị đánh lạc hướng, mãi sau đó mới theo dấu vết tiểu thư để lại mà tìm. Vốn dĩ cũng muốn báo Tề gia và Lam gia nhưng bà ấy không cho. Bà chỉ muốn âm thầm nuôi cô lên, tránh Hàn Tú Vân phát hiện còn tại sao thì chúng tôi không biết" Mẹ Mục có vẻ hối hận khi nói những lời này.

"Đã biết, cảm ơn" Mục An Nhiên không cảm xúc rời khỏi phòng.

"Tiểu thư a! Tôi nói cho cô ấy biết liệu đúng hay sai?" Mục Kiến Huy ngửa mặt lên trời than.