"Cảm thấy nhớ em thôi" Sở Minh khoác tay, dựa vào vai cô nói.
"Đói chưa" Mục An Nhiên dung túng cho hành động của anh, quan tâm hỏi.
"Đói lắm a!"
Cô quay sang nhìn Sói, hắn mỉm cười khoát tay gọi phục vụ. Cứ thế, bữa ăn đáng lẽ chỉ có 2 người trở thành 3.
Trong bữa cơm, Sở Minh liên tục kéo sự chú ý của cô về phía mình, lãng quên Sói ngồi đối diện.
Sói "..." Hãy nói rằng hắn còn tồn tại.
Tên khốn Sở Minh lần thứ n làm hư chuyện hắn.
"Ưm, bảo bối, anh thấy buồn ngủ. Về đi ngủ nhé?" Ăn xong, Sở Minh dựa vào người cô ngáp.
"Ừ, hôm khác bàn việc" Nói rồi đứng lên đưa anh về.
Nhà hàng chỉ còn Sói dõi đôi mắt cô đơn của mình theo cô. Hình ảnh cô cứu hắn trước kia có thế nào cũng không quên được, phải làm sao đây? Trước kia hắn cứ nghĩ rời khỏi đó, cô sẽ hạnh phúc. Nhưng bây giờ quả thật cô đã hạnh phúc còn hắn thì sao? Từ bỏ thứ mà mình trân trọng, yêu thích để rồi cảm thấy hối hận, day dứt trong lòng không ngừng. Hắn đứng dậy, tức giận đá ghế rồi phất áo đi về.
Sở Minh! Lần sau sẽ không như vậy.
- ----
"Hôm nay phá phách gì vậy?" Vừa lên xe, Mục An Nhiên đã hỏi anh.
"Không phá, anh nhớ em thật mà" Sở Minh nhất định không nhận mình ghen mới đến.
Mục An Nhiên nhíu mày, cô lấy điện thoại, gọi vào số Tiểu Trần. "Này, cậu muốn gì hả?"
"Mục tổng, cô, cô đang nói gì vậy? Sao lại phá?"
"Đây là lần cuối cùng, còn có lần sau thì cậu đi theo Sở Minh luôn đi" Mục An Nhiên không phải tức giận, cô chỉ là không thích bàn việc mà người khác xen vào, ai cũng không thể. Vậy mà đến lượt anh, cô lại chẳng thể làm gì. Khó chịu quá.
Cô lái xe, rất nhanh, rất ẩu, rất nguy hiểm. Cả con đường cứ như đường đua của cô. Còn Sở Minh tất nhiên chỉ có thể chịu đựng, lần này quả thật hắn hơi thiếu suy nghĩ, nếu đã là bàn việc. Không nên xen vào!
Về đến nơi, Mục An Nhiên lập tức trở về phòng đóng cửa, ngủ. Đấy là cách duy nhất đối với cô để giảm sự khó chịu trong lòng.
Sở Minh bị nhốt ở ngoài, hối hận rồi a! Ngu nè còn! Chết chưa? Này thì ghen! Ahuhu làm sao đây.
Anh cứ thế ôm đầu gối ngồi trên ghế nhìn căn phòng đang đóng.