Soái Ca, Đừng Đi Mà

Chương 2




Địa điểm gặp với thằng sói là cổng sau của trường, ở đây ít người đi lại nên rất hay có đánh nhau. Khi Mục An Nhiên và Sở Minh đến thì đúng lúc có biến, có vẻ căng. Không biết Sở Minh kiếm đâu ra cái ghế, cô rất hài lòng ngồi xuống ghế. Ừm, có cái để xem, có ghế ngồi rồi lại thấy ngứa miệng. Lúc này một bịch hạt dưa đưa đến trước mặt cô, tưởng Sở Minh đưa nên cô tự nhiên nhận lấy. Thế là cục diện máu chó xảy ra, hai bên đánh nhau, một con nhóc ngồi ghế cắn hạt dưa thoải mái mà xem, miệng còn không ngừng buôn lời vô sỉ "Đánh vậy không đúng, phải đấm vào mắt, đúng đúng, đánh vậy đó, uầy, thằng kia mày đứng cho người ta đánh à? Nhảy lên mà đá..."

Sở Minh che mặt, hắn không quen bà cô này đâu, mất mặt quá!

"Mọi người tiếp tục, chị Mục không có ý gì đâu" Lúc này thì có giọng nói vang lên, chấm dứt những đợt phóng laze mắt qua phía cô gái trông không có sức chiến đấu.

Mục An Nhiên liếc qua, đôi mắt liền sáng lên cất giọng trêu chọc "Soái ca, cậu từ đâu mà đi lạc đến đây? Có muốn theo chị không, đảm bảo cưng sẽ không lo thiếu ăn?" Sở Minh đen mặt, cái tật mê trai này của cô bao giờ mới hết? Đường đường chị đại uy phong lẫm liệt bao nhiêu đều bị tật xấu này chôn vùi. Hắn không ngừng nháy mắt, làm những ám hiệu mà người ngoài nhìn vào lại tưởng hắn động kinh nhưng người ta còn không thèm liếc mắt hắn một cái! Bất công, hắn sinh ra mới đáng yêu lắm mà! Sao cô chứ phải ghét bỏ hắn như vậy? Hừ, đã vậy, cô tự lo đi.

"Khụ, chị Mục cứ đùa, người ta qua đây là muốn nói chuyện nghiêm túc nha! Nếu chị muốn, người ta sẵn lòng theo chị a!" Sói chớp mắt, tai ửng hồng, ngại ngùng nhìn về phía cô nói. Đùa sao? Theo cô tất nhiên có lộc ăn rồi.

Phập.

Cô nghe thấy tiếng trái tim mình bị mũi tên xuyên qua. Ôi, muốn bắt về nhà quá, phải làm sao đây???