Soái Ca, Đừng Đi Mà

Chương 1




Lục An Nhiên, khi cha mẹ đặt cho cô cái tên này một lòng chỉ muốn cô bình an, sống một đời, không nốt gót bọn họ mà vào hắc đạo nhưng khổ nỗi cô "đam mê" quá.

Vì là con một nên cũng được nuông chiều, cha mẹ chỉ cần thấy cô xước tí da là đã muốn băm bang này, lột da đảng nọ rồi, bản thân cô cũng cảm thấy hình như hơi lố rồi. Mặc dù năm nay mới 17 nhưng cũng rất có tiếng trong trường nha! Dù sao thì người ta cũng là con trùm lớn, cho người ta chút mặt mũi đi chứ.

Hôm nay vẫn như mọi hôm, cô được tài xế đưa tới trường. Bước vào cổng dưới ánh mắt ghen tị của nữ sinh, hầy, thông cảm đi cô lớn lên xinh đẹp quá mà, đừng nhìn nữa, người ta sẽ ngại lắm đó!

Sau một hồi tự luyến thì cô mới chậm chạp bước vào lớp.

Chưa ngồi nóng mông đã có đàn em chân chó chạy đến. "Ây da, chị hai à, có đứa muốn đánh em nha, em đánh không lại. Làm sao bây giờ, em sợ quá à, chị phải đánh chết con mẹ nó cho em" Nói rồi còn làm bộ lau nước mắt nhưng thật ra chả có cái khỉ gì để lau cả.

Phải biết tên này đánh nhau chỉ thua cô, làm gì mà có người nó đánh không lại. Đùa bổn cô nương à!

"Ai lại đánh em trai thân yêu của tao thế kia?" Cô đặc biệt nhấn mạnh cái chữ "thân yêu" đấy, nghiến răng mà nói làm cho Sở Minh nổi hết da gà hết dám đùa.

"Khụ, đùa chị thôi, bên thằng Sói nó muốn gặp chị kìa" Sở Minh ho nhẹ trở về dáng vẻ ngả ngớn khoác vai cô mà nói.

"Bỏ ngay cái giò heo ra khỏi đôi vai cao quý của tao ra, không tao chặt tay mày" Lục An Nhiên mặt dịu dàng, nhẹ nhàng nói. Sở Minh nhìn thấy dáng vẻ này của cô lại ớn lạnh. "Chị đây rất lười, không rảnh tiếp thằng Sún gì gì đâu, cưng đi đi" Lục An Nhiên chăm chú nhìn điện thoại không buồn liếc Sở Minh một cái.

"Thằng Sói không phải Sún, mà nó cũng soái lắm, ừm, nó chỉ sau Trần Khánh Nam thôi." Chưa kịp nói xong, người đã đi tới cửa. "Còn ở đó làm gì? Sao mày không nói sớm, để soái ca chờ là không tốt!"

Sở Minh "..." Chị muốn gì ở một người đàn ông?