Chỉ sau một lúc hoảng loạn, Hải Điềm nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, sắc mặt lãnh đạm nói: "Đa tạ ý tốt của Thái phi! Thế nhưng bổn quận chúa chính là tiểu thư khuê phòng, sao có thể qua đêm trong phủ của người khác như vậy được? Thế này chẳng phải sẽ bị người khác chê trách hay sao? Dù sao thì cũng hãy thay bổn quận chúa cũng đa tạ ý tốt của Thái phi."
Nói xong Hải Điềm hơi nghiêng người một chút, sau đó bất ngờ kéo tay Vân Thiên Mộng rồi cười nói: "Bổn quận chúa cùng Vân tiểu thư vừa gặp đã thân, tài nghệ gảy đàn của Vân tiểu thư rất hay, làm cho ta vô cùng tò mò đến cuộc sống thường ngày của nàng! Sắc trời lúc này cũng đã tối muộn rồi, không biết có thể trụ lại Vân tướng phủ một đêm không?"
Vân Thiên Mộng cúi đầu nhìn Hải Điềm nhiệt tình cầm lấy hai tay của mình, cố ý ra vẻ hai người thân thiết trước mắt người khác.
Nàng nhìn thấy trên móng tay mượt mà đầy đặn của Hải Điềm tô vẽ cẩn thận hình hoa hồng tím điểm xuyến chút nhũ vàng, lộ vẻ cao quý đến chói mắt, như thể hàm chứa ý lấy thế ép người.
Lại nhìn đến bàn tay thon dài trắng nõn của mình, ngoại trừ làn da trắng nõn nà thì không có thêm thứ trang sức gì khác nữa. Đây là Hải Điềm cố ý làm cho Sở Phi Dương đem hai người ra so sánh, làm cho hắn biết nàng ta tốt đẹp thế nào.
Khóe miệng Vân Thiên Mộng ẩn hiện ý cười nhạt đầy xa cách, hoàn toàn ngược lại với biểu hiện nhiệt tình của Hải Điềm lúc này. Vân Thiên Mộng ngẩng lên, đôi mắt tỏ ý cười không chút cố kỵ, khéo léo từ chối: "Quận chúa đích thân đến Vân Tướng Phủ chính là vinh hạnh của Tướng phủ. Thế nhưng lúc này trong Tướng Phủ rất đông người, e rằng sẽ va chạm đến quận chúa! Mời quận chúa tìm một nơi khác để dừng chân!"
"Nói như vậy là Vân tiểu thư không chào đón bổn quận chúa sao? Như thế rõ ràng là không cho Hải Vương Phủ chút mặt mũi nào rồi, Vân tiểu thư đã nghĩ cho tốt đường lui chưa?" Đến lúc này Hải Điềm đột nhiên bước tới, thấp giọng uy hiếp bên tai Vân Thiên Mộng.
Vân Thiên Mộng hơi nghiêng mắt, trong mắt hàm chứa ý cười lạnh lùng nhàn nhạt, thanh âm trong trẻo lạnh lùng trước sau như một, khiến cho mọi người đều có thể nghe thấy: "Quận chúa tính lấy quyền ép người sao? Quận chúa cần phải hiểu cho rõ quyền này phải ép như thế nào mới có thể ép đến vai thần nữ nhé."
Lời nói của Vân Thiên Mộng nhất thời làm cho thần sắc Hải Điềm đột nhiên căng thẳng, trong mắt bắn ra tia hiểm độc tựa như ánh mắt của độc xà, nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Mộng, khóe miệng hiện lên một chút cười lạnh rồi gật đầu cười nói: "Xem ra phía sau Vân tiểu thư có hậu thuẫn rất lớn nha! Nhìn dáng dấp bây giờ, chỉ sợ người bị áp đảo không phải là ngươi, mà chính là ta. Trước đây, bổn Quận chúa vẫn tán thưởng Vân tiểu thư không hề tranh giành quyền lực. Thế nhưng hôm nay, Vân tiểu thư thật sự làm ta thất vọng tột cùng. E rằng ngoài mặt ngươi càng ra vẻ bình bình thản thì nội tâm đối với khát vọng quyền lực cũng càng thêm sâu đi!"
Nói xong, Hải Điềm thẳng người đứng vững, ánh mắt đảo qua Sở Phi Dương cùng Giang Mộc Thần. Trong lòng xông đến một cỗ tức giận không ngớt, cảm thấy nam tử bây giờ có phải đều có mắt không tròng rồi không, tại sao đối với nữ tử tục tằng bậc này như Vân Thiên Mộng lại ưu ái có thêm.
Trong lúc này, từ phía xa xa có một thái giám ngồi trên con ngựa trắng chạy như bay đến, mọi người đều nhìn thấy vị thái giám mặc quan phục màu xanh thẫm bắt mắt phía trước mặt.
Thái giám kia vừa chạy, lại vừa nhìn quanh khắp nơi, đến khi nhìn thấy Sở Phi Dương cùng Giang Mộc Thần thì lập tức cưỡi ngựa nhanh chóng đi đến. Hắn không chờ đến khi con ngựa hoàn toàn dừng hẳn đã vô cùng vội vàng trượt xuống từ trên lưng ngựa, hơi hướng về trước mặt hai người rồi quỳ một gối xuống bái lễ, sau đó khẽ lấy hơi mở miệng: "Nô tài thỉnh an Vương gia, Sở tướng!"
"Đã trễ như vậy rồi, cửa cung cũng đã đóng từ sớm! Tại sao công công còn ra cung?" Sở Phi Dương biết rõ vẫn cố hỏi, ánh mắt cố tình như vô tình phiêu phiêu trên lưng ngựa của Giang Mộc Thần.
Tất nhiên Giang Mộc Thần biết rằng Sở Phi Dương đang đợi xem trò hay của mình, vì vậy mới nhẫn nhịn không trừng mắt với Sở Phi Dương, nhìn chằm chằm vào vị công công trước mặt, chờ hắn lên tiếng.
"Hoàng Thượng nghe nói kinh đô xảy ra chuyện lớn, lập tức cho gọi Vương gia cùng Sở tướng tiến cung! Lúc này Hoàng Thượng đang ở Dưỡng Tâm Điện chờ hai vị!" Công công kia chầm chậm thở sâu một chút, bởi vì gấp rút chạy đến đây mà thành ra hít thở không thông, sau đó lập tức mở miệng nói.
"Ta đã biết! Ngươi về trước bẩm báo đi, bổn vương lập tức hồi cung!" Giang Mộc Thần liếc mắt nhìn Vân Thiên Mộng một cái, sau đó phân phó với tên thị vệ: "Ngươi trở về bẩm báo với Thái phi để người nghỉ ngơi sớm một chút, không nên lo nghĩ nhiều thêm mệt nhọc!"
Thái giám kia thấy thế liền lập tức ngồi lên lưng ngựa, nhìn Sở Phi Dương và Giang Mộc Thần rồi xin phép thối lui, về cung bẩm lại trước.
Sở Phi Dương mắt thấy Vân Thiên Mộng có thể ứng phó với bộ dáng của Hải Điềm, trong lòng thoáng yên tâm, dùng ánh mắt ra hiệu với Tiêu Đại đang đứng canh chừng cách đó không xa. Thấy hắn hiểu ý gật đầu mới liền xoay người lên lưng ngựa, cùng Thần vương đi đến hoàng cung.
"Đến lúc này mà Sở tướng vẫn có tâm tư quan tâm đến nữ tử. Chỉ sợ một lát đứng trước mặt Hoàng Thượng, Sở Tướng lại không có cách nào giải thích tại sao Thập hoàng tử của Bắc Tề lại được nuôi dưỡng trong Sở Vương phủ đi!" Thần Vương không quen nhìn thấy dáng vẻ Sở Phi Dương đối xử tốt với Vân Thiên Mộng, mở miệng chua chát châm chọc cùng tỏ vẻ hả hê khi nhìn người khác gặp họa!.
Mà lúc này Thần Vương dùng từ cũng vô cùng thâm hiểm, nhấn mạnh rằng Thập Hoàng tử là được "nuôi" ở Sở Vương phủ mà không phải "nhốt"!
Từ "nuôi" này dễ khiến cho người ta suy nghĩ lan man, sợ là những tên đại thần tính tình đa nghi sẽ cho rằng Sở Vương có dã tâm cấu kết ngoại tộc mất.
Sở Phi Dương giơ roi lên quất vào thân ngựa, đồng thời biến đổi khuôn mặt vốn dĩ đang tươi cười, lúc này giống như Thần Vương đều là mặt đầy băng sương, đối mặt với đối thủ đang cố ý khiêu khích không nhân nhượng chút nào: "Vương gia chậm chạp không chịu cho quân bảo vệ thành hành động cứu người, e rằng ngài cũng có chút tính toán riêng đi. Hôm nay có nhiều công tử, tiểu thư chết như vậy, Vương gia lại có thể khoan thai đến chậm. E là nếu như các thế gia đại tộc trong kinh đô này phát hiện ra điều này sẽ khiến cho bọn họ hiểu rõ hơn rằng tính mạng của họ không phải do Hoàng Thượng nắm giữ trong tay mà chính là nằm trong tay Thần Vương đây! Cũng sợ rằng Vương gia đã sớm biết được Thập hoàng tử đang ở trong Sở Vương phủ nên ngài cố tình đến rừng cây sau bổn tướng, chẳng phải là muốn dẫn dụ bổn tướng ra khỏi Sở Vương phủ trước tiên sau đó liền mang tên Thập hoàng tử kia ra khỏi Sở Vương phủ sao? Vương gia túc trí đa mưu như vậy, thật sự làm cho bổn tướng bội phục. E là đến khi ở trước mặt Hoàng Thượng, Vương gia cũng rất khó tự bào chữa nha! Nếu như Hoàng Thượng nổi giận, ngay lập tức đoạt quyền lãnh đạo quân bảo vệ thành trong tay Vương gia, đến lúc đó ngài lấy gì ra để ngạo mạn nữa đây?"
Trông thấy ngựa của Sở Phi Dương từ từ có chiều hướng vượt qua mình, Thần Vương lập tức vung roi tăng tốc, đầu ngựa vượt qua Sở Phi Dương, sau đó cười lạnh nói: "Lời này của Sở tướng có căn cứ hay không? Bổn vương phụng chỉ bảo vệ an toàn cho kinh đô, tất nhiên sẽ không cất giấu tư tâm. Nhưng mà không biết vì sao Sở tướng lại bịa đặt sinh sự như vậy? Chẳng lẽ có ý định hãm hại bổn vương bất nghĩa để không thể cho người khác biết được bí mật của ngươi sao?"
Ngựa của Sở Phi Dương thấy ngựa khác vượt qua mình, nhất thời không cần Sở Phi Dương đốc thúc, nó lập tức tự ý phi nước đại liều lĩnh chạy về phía trước, chỉ trong nháy mắt liền vượt qua nửa thân ngựa của Thần Vương!
Sở Phi Dương nhàn nhã ngồi trên lưng ngựa, nhìn thấy chiến mã của mình không chịu thua kém, đáy mắt nổi lên tia cười nhanh chóng, lập tức ứng đối với Thần Vương đã tối mặt một bên: "Mặc dù Vương gia mưu tính chu đáo mọi chuyện, nhưng tất nhiên cũng có sơ hở. Chắc hẳn Vương gia cũng không ngờ rằng trong thế trận phòng thủ nghiêm mật như vậy của mình mà Thái tử Bắc Tề chẳng những cứu được Thập Hoàng tử lại còn trốn ra khỏi kinh đô. Vương gia lúc này nhất định thập phần ảo não rồi! Bằng không, nếu bắt tay cùng với Thái tử Bắc Tề, Vương gia nhất định có thêm một trợ thủ, tương lai cũng tăng thêm phần thắng. Nhưng mà, hôm nay Vương gia đã đắc tội với Bắc Tề Thái tử, hai bên nhất định đã gây thù kết oán, tương lai nếu muốn hợp tác e rằng rất khó nha!"
Lời nói của Sở Phi Dương làm cho Thần Vương trợn mắt nhìn hắn ngay lập tức, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sở Phi Dương, ngươi tính kế với bổn vương. Rõ ràng ngươi cố ý giam cầm tên Thập hoàng tử kia, lại đoán chắc thời gian bổn vương sẽ xuất hiện. Hơn nữa, ngươi biết rằng bổn vương sẽ không bỏ qua cho bọn họ, lấy điểm này lợi dụng ta cũng chính là hi vọng bổn vương cùng Bắc Tề Thái tử trở mặt."
Trong mắt Thần Vương không chỉ lạnh lẽo như băng mà còn ẩn chứa lửa giận ngùn ngụt, hận không thể ngay lập tức rút thanh bội kiếm bên hông cùng Sở Phi Dương quyết chiến một phen.
Sở Phi Dương cũng chẳng thèm nói gì chỉ nở nụ cười châm biếm, một lát sau mới mở miệng: "Bổn tướng đâu thể tính toán những việc này, chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi! Vương gia không thấy vận khí của ngài rất tồi sao? Một buổi tối đã thất bại không ít lần, ngài vẫn nên cẩn thận suy nghĩ phải đối mặt với Hoàng thượng như thế nào đi! Suy nghĩ kỹ một chút, nếu ta và ngài cùng đem sự tình nói cho Hoàng thượng nghe, không biết người sẽ tin lời ai đây!"
Những gì mà Thần Vương đáp lại Sở Phi Dương chỉ là một trận quất roi thúc ngựa, kéo theo một tầng hàn ý nhanh chóng vọt tới dẫn đầu phía trước...
Ngựa của Sở Phi Dương thấy thế lập tức đuổi theo và vượt qua đối thủ, Sở Phi Dương vỗ nhẹ lên bộ lông trên thân ngựa, giảm tốc độ của nó, nhẹ giọng nói: "Gấp cái gì, chậm rãi thôi, không phải đi đầu thai đâu mà vội!"
Con ngựa nghe lời chủ nhân nên bước chân cũng chậm lại, giữ tốc độ chầm chậm chạy về phía cửa cung!
Tại bờ sông Lục Đại, Tiêu Đại đã nhận được ám chỉ của Sở Phi Dương nên đứng bảo vệ Vân Thiên Mộng ở khoảng cách không xa.
Vân Thiên Mộng chỉ thi lễ với Hải Điềm, rồi nắm tay Mộ Xuân dự định bước lên xe ngựa của mình. Thế nhưng vừa định rời đi thì tay kia lại bị Hải Điềm dùng sức nắm lấy, móng tay tinh tế cắm thật sâu vào giữa lòng bàn tay mịn màng của nàng, truyền đến một trận đau đớn, dấu móng tay làm lưu lại một vết lằn rất sâu. Chắc hẳn nếu không phải vô cùng oán giận Vân Thiên Mộng, Hải Điềm cũng không nguyện ý liếc mắt đến thần nữ này một chút nào.
"Vân Thiên Mộng, ngươi muốn đối địch với ta phải không?" Hải Điềm tiến lên một bước giọng nói ngoan độc trầm thấp mở miệng.
Trên tay Vân Thiên Mộng bị đau nhức, trong lòng giận dữ vô cùng, tay phải giấu phía dưới ống tay áo lập tức trở tay một cái, trong nháy mắt đã thoát khỏi sự khống chế của Hải Điềm trong sự kinh ngạc của nàng ta. Khi ngón tay của hai người tách ra, không dấu vết dùng chiếc trâm mình mới tháo xuống dùng sức đâm vào lòng bàn tay Hải Điềm, lại chỉ giống như bình thường đụng phải tay Hải Điềm mà thôi.
Chỉ thấy Hải Điềm lảo đảo một cái, không ngừng lùi về phía sau, xém chút ngã ngồi xuống đất. Vân Thiên Mộng bước đến gần nàng ta khi dễ, trong mắt đầy lãnh sương nói: "Thần nữ cáo lui!"
Nói xong liền dẫn mấy nha hoàn phía sau lên xe ngựa, Tiêu Đại đương nhiên thấy rõ tiểu xảo của Hải Điềm, thế nhưng trông thấy Vân Thiên Mộng lại có khí phách như thế, hai mắt không khỏi mỉm cười, gật gật đầu. Sau đó y lập tức ngồi lên lưng ngựa, đi theo xe ngựa của Tướng phủ đang rời đi. Cho đến khi hộ tống Vân Thiên Mộng đến trước của Vân Tướng Phủ, nhìn thấy nàng đi vào đại môn Tướng phủ rồi mới cưỡi ngựa rời khỏi!
Hai người Sở Phi Dương cùng Thần Vương đuổi tới Dưỡng Tâm Điện, chờ thái giám thông báo. Khi hai người bước vào nội điện đã thấy Vân Huyền Chi cùng các vị trọng thần trong triều đã đến đông đủ. Vẻ mặt vua Ngọc Càn âm trầm ngồi trên long ỷ, không nói một tiếng nào. Không khí trong điện áp bức khó chịu làm cho tất cả mọi người đều không dám mở miệng, thái giám hầu hạ bên cạnh ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không dám, trực tiếp biến bản thân trở thành cột gỗ đứng một bên.
Hai người nhìn thấy như vậy, lập tức chắp tay hành lễ: "Vi thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế!"
"Trẫm còn có thể vạn tuế như thế nào ?" Tiếng thét giận dữ của Ngọc Càn đế vang vọng trong đại điện.