Lão thái thái thấy lão thái quân được trọng vọng như thế thì cặp con ngươi không khéo cũng dần lộ ra vẻ thích thú và ngưỡng mộ. Vân Dịch Dịch ở một bên cũng chưa từng thấy tràng diện náo nhiệt như thế này thì bấu chặt lấy ống tay áo của Vân Thiên Mộng, không để ý mà hỏi này hỏi nọ.
Vân Thiên Mộng thấy ống tay áo vốn đã được là lượt cẩn thận của mình lúc này bị làm cho nhàu nhĩ thì trong mắt cũng lóe lên một chút không kiên nhẫn, đang định gạt tay nàng ta ra thì thấy Vân Yên tiến lên, kéo Vân Dịch Dịch về phía mình, cười nói:
“Tiểu muội, hôm nay nên ít nói một chút thì tốt hơn!”
Vân Dịch Dịch bị Vân Yên nắm chặt tay, đang định giật ra không để nàng nắm tay nữa.
Nhưng nghĩ bây giờ Liễu di nương là quản gia nên vẻ tức giận trong mắt Vân Dịch Dịch dần tản đi, lập tức cười một cái, thân mật nắm tay Vân Yên nói:
“Đa tạ Yên tỷ tỷ nhắc nhở! Dù sao hôm nay cũng là ngày sinh nhật của lão thái quân, nữ quyến các phủ cũng sẽ tới đây, tướng phủ chúng ta là thân gia của phủ Phụ Quốc Công, tất nhiên không thể làm mất thể diện được.”
Vân Yên thấy Vân Dịch Dịch vốn đang định trách cứ mình, lại chuyển thành bộ dạng thân mật thì không nhịn được đưa mắt nhìn Vân Thiên Mộng một cái. Thấy nàng âm thầm gật đầu với mình thì cười đáp:
“Đúng vậy! Chúng ta nên đi sát bà nội một chút, nếu không lạc đường thì thật mất mặt!”
Vừa nói, Vân Yên vừa kéo Vân Dịch Dịch đang quấn lấy Vân Thiên Mộng, nhanh chóng đuổi theo lão thái thái.
Vân Nhược Tuyết thấy Vân Dịch Dịch có bộ dạng nhà quê như thế, lại thấy Vân Yên ra sức nịnh bợ Vân Thiên Mộng thì trong mắt hiện ra vẻ cười lạnh, đang muốn đuổi theo lại thấy xe ngựa của Tô phủ đã tới trước cửa phủ Phụ Quốc Công thì biết Đại biểu tỷ của nhà bác mình đã tới nên dừng lại chờ.
Xe ngựa dừng hẳn lại, một gã sai vặt đặt xuống đất một cái ghế nhỏ, một nha đầu từ trong đi ra, sau đó đỡ ra một người làm cho Vân Nhược Tuyết vừa nhìn thấy đã ra mặt vui vẻ.
“Biểu tỷ!” Vân Nhược Tuyết lập tức tiến lên, hướng thiếu nữ đang từ trên xe bước xuống giọng ngọt ngào gọi một tiếng.
Cô gái kia chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mặc dù không đẹp tới mức nghiêng nước nghiêng thành nhưng mi thanh mục tú, nhìn có phần rất giống Tô Thanh.
Nhưng nếu so với Tô Thanh quyến rũ động lòng người thì thiếu nữ này lại tương đối ngây ngô, trên mặt lộ ra vẻ tiểu thư quý phái, giơ tay nhấc chân cũng mang phong thái của danh môn. Hôm nay nàng ta mặc một bộ váy màu lam nhạt, nhìn vô cùng nổi bật và thuần khiết không tì vết, thanh tân tự nhiên như một đóa bách hợp.
Trong khi Vân Nhược Tuyết tỏ ra kích động thì thiếu nữ kia lại lộ ra vẻ bình tĩnh, dù sao nàng ta thân cũng là trưởng nữ của Tô gia, tên Tô Thiển Nguyệt. Nàng ta ngẩng đầu, đôi mắt khôn khéo nhìn Vân Nhược Tuyết sau đó cười nhạt, rồi chậm rãi mở miệng:
“Nhược Tuyết muội muội, đã lâu không gặp.”
Sau đó thiếu nữ nghiêng mình, nâng cánh tay lên, từ trong xe ngựa có hai lão bà trạc lục tuần bước ra, cẩn thận dìu một lão phu nhân xuống xe.
Vân Nhược Tuyết thấy lão phu nhân kia thì vẻ vui sướng trên mặt cũng nhạt đi vài phần, hơi bất đắc dĩ hướng lão phu nhân thi lễ:
“Gặp qua bà ngoại!”
Lão phu nhân kia chính là vợ kế của Tô lão gia đã qua đời, mẹ kế của Tô Thanh, Lưu thị.
Lưu thị thấy Vân Nhược Tuyết thì nhàn nhạt gật đầu, sau đó mở miệng:
“Di nương nương gần đây tốt chứ? Sao không thấy mẹ con các người về phủ chơi?”
Vân Nhược Tuyết thấy Lưu thị bắt đầu lên giọng kẻ cả thì trong lòng không vui, lại thấy trước cửa phủ Phụ Quốc Công người qua kẻ lại rất nhiều nên chỉ có thể nhẫn nại mà trả lời, sau đó lấy cớ rời đi, lại đuổi theo đám người lão thái thái.
“Ồ, kia không phải biểu muội Nhược Tuyết sao?”
Lúc này, một gã thanh niên cưỡi ngựa đi tới, Hắn mặc trường bào màu trắng, khuôn mặt nho nhã, khá giống Tô Thiển Nguyệt.
Tô Thiển Nguyệt thấy hắn hỏi như thế, lại nhớ tới dáng vẻ chạy trối chết vừa rồi của Vân Nhược Tuyết thì không nhịn được, cười nói:
“Đúng là Nhược Tuyết muội muội! Đại ca, huynh tới chậm rồi, không được nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của Nhược Tuyết!”
Trưởng tôn của tô gia là Tô Trình Ngôn, nghe khẩu khí của muội muội, lại thấy dáng vẻ của Vân Nhược Tuyết thì hiểu ra nàng ta bị bà nội hù dọa chạy mất, cũng không nhịn được mà nhếch miệng cười.
“Trình Ngôn, nơi này là cổng vào của nữ nhân, con là nam nhân không được ở lâu. Còn không đuổi sát cha con đi, đừng để người ta bàn tán.”
Lúc này, Lưu thị thấy hai cháu đang tán gẫu ở địa phương đáng sợ này thì trầm giọng nhắc nhở.
Tô Trình Ngôn và Tô Thiển Nguyệt nhìn nhau cười một tiếng. Thấy Tô Thiển Nguyệt le lưỡi trêu mình, Tô Trình Ngôn vội vàng đem ngựa giao cho gã sai vặt rồi xoay người đuổi theo cha mình.
“Thiển Nguyệt, chúng ta cũng vào thôi!”
Lưu thị thấy Tô Trình Ngôn đi rồi bèn kéo tay Tô Thiển Nguyệt đi vào, trên đường đi cũng không quên nhắc nhở Tô Thiển Nguyệt:
“Sau này ít tiếp xúc với nha đầu Nhược Tuyết kia thì hơn. Con xem cái dáng vẻ vừa rồi của nó không khác gì mẹ nó hồi trẻ cả!”
Tô Thiển Nguyệt đi sau lưng Lưu thị, nghe bà cằn nhằn về cô cô mình như thế thì trong mắt cũng hiện lên tia chán ghét.
Người ở Tô phủ đều biết năm xưa Tô Thanh không để ý gì đến mặt mũi của phủ mà đi làm thiếp của vân Huyền Chi. Nhưng dù cho Tô Thanh có làm sai thì cũng là người có chung dòng máu, hơn nữa từ khi Tô Thanh theo Vân Huyền Chi thì con đường làm quan của hai cha con Tô gia cũng lên như diều gặp gió, nên mọi người dần dần cho rằng năm đó Tô Thanh hoàn toàn lựa chọn đúng.
Nhưng Lưu thị vẫn cho rằng Tô Thanh làm bại hoại nề nếp của Tô phủ nên từ đầu tới cuối đều không vừa mắt mẹ con Tô Thanh. Mỗi lần thấy là bà ta đều chê cười, trước mặt những người khác ở Tô gia cũng hay nhạo báng hai mẹ con nhà này nên vị huynh trưởng của Tô Thanh vô cùng bất mãn. Ngay cả Tô Trình Ngôn và Tô Thiến Nguyệt cũng thấy khinh ghét trong lòng.
Vân Nhược Tuyết nhanh chóng bắt kịp đám người Vân Thiên Mộng. Lão thái thái được bà tử ở phủ Phụ Quốc Công dẫn tới Thụy Lân Viện gặp lão thái quân. Trong viện lúc này vô cùng nào nhiệt, ngay cả những nhánh hoa trong viện cũng nở đỏ rực, bày ra không khí hân hoan, vui vẻ.
Mọi người chưa bước vào phòng đã thấy ở trong truyền ra những tiếng cười vui vẻ.
Điều này làm cho lão thái thái cũng thấy khẩn trương trong lòng, vội vàng cúi nhìn quần áo mình mặc ngày hôm nay, lại vẫn cảm thấy không yên tâm nên quay qua hỏi Vân Thiên Mộng ở bên:
“Mộng nhi, quần áo của bà nội thế này được chưa?”
Vân Thiên Mộng đưa mắt nhìn, chỉ thấy lão thái thái đang mặc một cái áo đỏ sậm, phía dưới là váy ngắn đồng màu, cả người nhìn đầy hỉ khí, lại giống như là muốn làm nhân vật chính của ngày hôm nay.
Vân Thiên Mộng thấy trang phục của lão thái thái như thế thì biết bà ta định bụng thừa dịp hôm nay để lưu lại ấn tượng và uy danh với các nhân vật ở kinh thành.
Nhưng lão thái thái đang thể hiện sự ưu việt quá mức rồi, có lẽ dũng khí này có được là do hái gốc Huyết San Hô của lão thái quân gửi tặng hôm trước.
Hôm đó mợ cũng đã nói rõ ràng, chỉ là lão thái thái đầu óc tơ tưởng trên mây nên mới không nghe lọt tai, hôm nay mới lại sai lầm thế này.
Chút nửa đi vào, không biết sẽ bị châm chọc tới mức nào?
Vân Thiên Mộng cảm thấy rất khó nói, chần chừ rồi nhíu lông mày hỏi ngược lại:
“Bà nội, hôm nay là sinh nhật của bà ngoại con, màu đỏ sậm này có quá mức nổi bật hay không?”
Quả nhiên, khi thấy Vân Thiên Mộng không đồng tình với mình thì khuôn mặt đang tươi cười của lão thái thái cũng trở nên âm trầm, đôi mắt nhìn về phía Vân Thiên Mộng đầy cảnh cáo:
“Bà ngoại con đâu phải người nhỏ mọn. Huống chi, quan hệ giữa chúng ta tốt như thế, thế này càng thể hiện rõ tỷ muội chúng ta tình thâm!”
Vân Thiên Mộng nghe thế thì cúi đầu xuống, trong con ngươi sâu thẳm xẹt qua vẻ cười lạnh, nhưng lão thái thái lại cho rằng nàng đang nhận lỗi nên không nói tiếng nào nữa mà dẫn bốn đứa cháu gái cùng đi vào trong buồng.
“Lão tỷ tỷ, ta tới rồi!”
Vừa bước vào cửa, lão thái thái đã lập tức mở miệng, nụ cười tràn ra tận hốc mắt. Nhưng lão thái thái còn sợ chưa đủ nhiệt tình nên vội vàng kéo tay Vân Dịch Dịch đi tới bên người lão thái quân, vui vẻ nói tiếp.
“Lão tỷ tỷ còn nhớ tới ta chứ? Hôm nay là đại thọ của lão tỷ tỷ, ta đặc biệt tới đây chúc thọ người đây!”
Lão thái quân nhìn người đột nhiên xông tới cạnh mình này, lại thấy cả người người này mặc một bộ màu đỏ sậm thì thần sắc hiện lên vẻ không kiên nhẫn, thản nhiên nói:
“Ngươi đã đến rồi sao?”
Nụ cười trên mặt lão thái thái ngưng lại, đối với thái độ lãnh đạm của lão thái quân thì không biết phản ứng thế nào, chỉ biết lúng túng đứng đực ra một chỗ.
Không khí trong buồng sưởi cũng đột nhiên lắng xuống, cáo lão phu nhân vừa rồi còn đang nói giỡn nhau, lúc này đều đồng thời nhìn về phía lão thái thái đầy khinh thường, nhất là khi thấy lão thái thái mặc bộ đồ đỏ sậm không khác gì lão thái quân thì tỏ ra chán ghét cực độ.
“Mộng nhi bái kiến bà ngoại! Hôm nay bà nội mang theo bốn tỷ muội Mộng nhi tới chúc thọ người, chúc người Phúc như Đông Hải, Thọ tựa Nam Sơn!”
Lúc này, Vân Thiên Mộng lôi kéo đám người Vân Yên cùng tiến lên hướng lão thái quân quỳ xuống, thanh âm thanh thúy dễ nghe vang lên trong phòng đang yên tĩnh.
Mà vẻ mặt nghiêm nghị của lão thái quân vừa nhìn tới cháu gái mình thì cũng tươi trở lại, chỉ vào Vân Thiên Mộng đang quỳ gối ở giữa nói với chúng lão phu nhân trong phòng:
“Đây chính là con của con gái thứ hai của ta, bây giờ cũng đã lớn thế này rồi đây! Mộng nhi, mau đứng dậy thỉnh an các vị trưởng bối!”
Vân Thiên Mộng nghe vậy lập tức đứng lên, nửa cúi đầu, tay đặt bên hông, hai đầu gối hơi cong, hướng các lão phu nhân trong phòng thi lễ một cái:
“Trưởng nữ của tướng phủ Vân Thiên Mộng bái kiến các vị trưởng bối, chúc các vị trưởng bối Kim An!”
Mọi người thấy lão thái quân tự mình giới thiệu, mặc dù biết Vân Thiên Mộng bị từ hôn nhưng khi thấy dáng vẻ đường hoàng của nàng, cử chỉ lại đoan trang, tướng mạo xinh đẹp không khác gì vị Nhị tiểu thư của phủ Phụ Công Quốc năm đó thì mở miệng khen ngợi không dứt. Mọi người đều tháo đồ trang sức trân quý trên tay xuống tặng cho Vân Thiên Mộng.
Vân Thiên Mộng nhận lấy lễ vật, vừa nói cảm ơn:
“Trưởng giả ban thưởng thì không thể từ chôi! Vân Thiên Mộng một lần nữa tạ ơn các vị trưởng bôi!”
Mọi người nghe cái miệng nhỏ nhắn của nàng nói ra những lời ngọt ngào như thế thì lại thêm một phen ca ngợi.
“Tiểu thư con vợ cả của Tướng phủ lại có tri thức và hiểu lễ nghĩa không thua gì mẹ, đứa nhỏ Mộng nhi này thật sự rất ưa nhìn, vừa nhìn đã biết là người nổi bật trong đám cùng trang lứa rồi!”
Lão thái quân Nguyễn gia thấy cử chỉ của Vân Thiên Mộng thanh lệ tuyệt tục, đoan trang như thế thì cảm thấy rất thích, lập tức mở miệng tán dương ngay.
Lão thái quân Nguyễn gia này chính là bà ngoại của vua Ngọc Càn.
Năm đó, trong bốn Quý phi là Nguyễn Thục Phi vì khó sinh mà chết, Tây Tĩnh đế liền mang Ngọc Càn đế cho Quý phi đứng đầu bốn Quý phi là Khúc Quý phi nuôi dưỡng. Người ta nói cha sinh không bằng mẹ dưỡng, Khúc quý phi lại thật tâm yêu thương hoàng tử mồ côi mẹ này nên tình cảm mẹ con giữa hai người hết sức sâu đậm.
Mà Nguyễn gia mất đi Nguyễn Thục Phi thì không thể để mất đi hoàng tử này, thấy Khúc quý phi thật lòng chăm sóc cho hoàng tử, cộng thêm với thế lực hùng hậu của phủ Phụ Quốc Công, trong tương lai sẽ có trợ giúp rất lớn cho hoàng tử nên Nguyễn gia từ lâu đã nguyện ý giao hảo cùng với Khúc gia.
Vì vậy ở trong bốn đại gia tộc ở Kinh thành thì Nguyễn gia và Khúc gia có quan hệ mật thiết nhất. Quan hệ của hai nhà gần như tiến cùng tiến mà lùi cùng lùi.
Bởi vì quan hệ sâu sắc như thế nên Khương lão thái quân của Nguyễn gia đưa cho Vân Thiên Mộng lễ vật quý giá nhất, là một chuỗi Phật châu bằng ngọc Phỉ thúy màu bích lục vốn đã theo Khương lão thái quân suốt ba mươi năm nay. Hôm nay bà lại tặng cho Vân Thiên Mộng, đây không chỉ là nể mặt Cốc lão thái quân mà còn là đáp lại thâm tình năm đó của Thái Hậu đã chăm sóc cho Ngọc càn đế.
Cốc lão thái quân thấy Khương lão thái quân có lòng như thế thì lại có chút thương cảm nói:
“Đáng tiếc cho đứa nhỏ này từ bé đã không có mẹ, bên cạnh lại toàn những người thờ ơ không quan tâm. Có thể lớn lên như thế này cũng là vạn hạnh rồi!”
Lão thái quân vừa nói ra thì bên kia Biên lão thái thái chợt thấy như vạn tiễn xuyên tim, chỉ cảm thấy đạo vô số ánh mắt trách cứ hướng về phía mình khiến cho lão thái thái càng thấy bất an.
Vân Thiên Mộng thấy lão thái thái lúc này đã là mặt mo rồi nên lại nói:
“Nếu có bà nội ở bên người thì Mộng nhi chắc chắn sẽ còn hạnh phúc hơn!”
Lão thái thái thấy Vân Thiên Mộng cười ngọt ngào với mình thì trong lòng có chút cảm khái, không khỏi thầm nghĩ Vân Thiên Mộng đúng là người họ Vân, trong lòng vẫn có Vân gia.
Nhưng lão thái thái lúc này chỉ muốn giải vây cho bản thân nên không nghĩ ra được ý tứ trong lời nói này của Vân Thiên Mộng.
Vân Thiên Mộng nói như vậy là thầm trào phúng Vân Huyền Chi không sống đúng trách nhiệm với một người cha.
Huống chi, chuyện Vân tướng sủng ái Tô di nương là chuyện đã xảy ra từ mười mấy năm trước, ngồi ở đây đều là những bậc lão thành khôn khéo nên làm sao không rõ mấy chuyện này. Chỉ sợ sau lần thọ yến này, ở các phủ sẽ có chuyện để âm thầm cười nhạo mà thôi.
Lão thái quân thấy Vân Thiên Mộng nói giúp lão thái thái vốn không có lòng chào đón thì thần sắc cũng tươi tỉnh lên, đưa mắt về phía lão thái thái lớn tiếng phân phó:
“Còn đứng đó làm gì? Bà thông gia tới mà không biết đem ghế ra sao? Khiến bà thông gia phải đứng đó mệt mỏi, là lão thân sai rồi!”
Lão thái thái còn tưởng lão thái quân tiếp tục tức giận với mình, may là lần này là nói với nha đầu đứng cạnh mình nên tâm cũng dần dần lắng xuống, vẻ mặt ôn hòa trở lại, trong lòng nhất thời vui mừng, cười nói:
“Hôm nay là ngày tốt của lão thái quân, người không nên tức giận như thế! Các vị phu nhân nghĩ thế có đúng không?”
Lão thái quân thấy lão thái thái bắt đầu tìm cách trèo quan hệ thì khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng vẫn nhiệt tình kéo tay lão thái thái, hướng tới các vị phu nhân giới thiệu:
“Sợ các vị lạ lẫm! nội của Đây là bà cháu ngoại ta. Đáng tiếc là bà ấy đã rời kinh đô mười mấy năm, hôm nay chúng ta mới gặp lại, lúc này không nên lãng phí thời gian !”
Lão thái thái nhìn lão thái quân thay mình bắc cầu quan hệ thì không khách khí nữa, chỉ muốn thời gian ngưng lại, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc, lời nói ra có chút mất mát :
“Đúng vậy, để lão thái quân phải nhớ thương rồi, thậm chí còn tặng Huyết San Hô cho lão thân khiến ta cảm động không dứt. Vì vậy hôm nay ta tự mình dẫn theo bốn cháu gái tới chúc thọ người!”
Trong nhà, có người nghe điều này thì ánh mắt hồ nghi nhìn về phía lão thái quân, thấy bà ánh mắt lạnh nhạt, trong mắt có ý cười thì biết lời của lão thái thái tướng phủ kia không phải là giả, như thế trong lòng ai nấy đều giật mình.
Nghĩ tới giá trị liên thành của Huyết San Hô, nghe nói ban đầu Thái Hậu vì lo lắng cho thân thể của lão thái quân nên mới chọn hai gốc tốt nhất đưa tới phủ Phụ Quốc Công, đây chính là ao ước của bao nương nương và quý phi!
Thế mà lão thái quân lại hào phóng tặng cho lão thái thái ở tướng phủ. Nhìn vẻ lão thái thái được tiện nghi lại còn mang bộ dạng khoe mẽ, trong lòng mọi người đều thấy bất mãn thay lão thái quân, chính vì thế càng thêm chán ghét vị lão thái thái này.
Nhưng lão thái thái lúc này làm gì còn tâm trí mà chú ý những điều này, một khi đã để tâm tới việc leo trèo quyền quý thì chẳng cần chú ý tới thái độ của người khác, chỉ cần chú ý tới thái độ của người cần bám víu là được rồi.
Nhưng tâm tư này của bà ta trong mắt người khác lại là trò cười. Các lão phu nhân đều lập tức hưỡng lão thái quân nói tới chuyện khác, gạt lão thái thái sang một bên.
Đúng lúc này, nha đầu ở phòng ngoài đi vào bẩm báo Trần lão thái quân ở dung phủ tới. Lão thái quân vội cho người mời vào.
Màn cửa buồng lò sưởi được vén lên, từ bên ngoài có một lão bà trạc tuổi lão thái quân đi vào, khoác bên ngoài một cái áo dài màu xanh đen, trên đầu mang mũ có Hồng Bảo Thạch ở trước, trên tay chống một cây quải trượng đầu rồng khắc chữ “Thọ”.
Thấy bà đi vào, trừ lão thái quân và Khương lão thái quân của Nguyễn gia không đứng lên, tất cả những người còn lại đều đứng lên chào rồi mới ngồi xuống trở lại. Trên mặt mỗi người đều có thể nhận ra họ đều không quá quen thuộc với Trần lão thái quân của Dung phủ này.
Cốc lão thái quân khi đưa ra thiệp mời cũng không hi vọng xa vời là Trần lão thái quân sẽ tới đây, trong lúc này cảm thấy vô cùng cao hứng, lập tức để bọn nha đầu khiêng ghế ra, sau đó lại đặt lên một chiếc nệm êm rồi mới mời Trần lão thái quân ngồi xuống.
Trần lão thái quân này cũng rất kỳ lạ, sau khi ngồi xuống cũng không nói chuyện ngay mà quét mắt nhìn quanh buồng một cái, cuối cũng đặt lên người Vận Thiên Mộng. Sau khi quét qua nàng, đôi con ngươi cơ trí lóe lên một tia cười hài lòng, sau đó mới chuyển hướng về phía lão thái quân, cười nói:
“Lão thân tới chậm, kính xin tỷ tỷ không nên trách tội!”
Bà vừa lên tiếng đã khiến mọi người trong phòng âm thầm kinh ngạc. Trần lão thái quân của Dung phủ vốn tính tình cổ quái sao lại có vẻ mặt ôn hòa tới như vậy được?
Nhắc tới Trần lão thái quân cũng là nhắc tới một nhân vật truyền kỳ của nước Tây Sở.
Nếu không, Dung phủ sinh ra một người đầu đầy tóc bạc như Dung Vân Hạc, trong khi mọi người tránh xa thì Trần lão thái quân lại được coi như trân bảo?
Người độc lập độc hành như thế, ngày thường cũng rất ít khi tiếp xúc với người khác, hôm nay không những đích thân tới phủ Phụ Quốc Công mà còn khiêm nhường như vậy, làm sao không khiến người ta kinh ngạc cho được.
Nhưng lão thái quân dù sao cũng là người từng trải, nếu Trần lão thái quân đã có lòng thì bà cũng cho đối phương mặt mũi. Huống chi Trần lão thái quân tính tình kỳ quái nhưng không âm hiểm, xảo trá, lão thái quân giao hảo với bà cũng là làm vui, lập tức tươi cười nói:
“ Lão thái quân khiêm nhường rồi. Giờ này thì vẫn là người tới sớm đó! Chúng ta tuổi đều đã lớn, ngày thường cũng chỉ sống trong phủ, không ra ngoài đi lại! Hôm nay có cơ hội tốt này mới có thể cùng hàn huyên với nhau!”
Mọi người nghe vậy đều gật đầu đồng ý!
Nhưng vừa mới hàn huyên được mấy câu thì bên ngoài lại truyền tới tiếng báo, có bà ngoại của Thần Vương, Lâm lão thái quân tới. Chỉ thấy lão thái quân và Khương lão thái quân cùng đưa mắt nhìn nhau, sau đó mới cho tiểu nha đầu mời vào.
Lâm lão thái quân này nhìn lớn tuổi hơn lão thái quân một chút, vẻ mặt khá giống với mẹ đẻ của Thần Vương là Nguyên Đức Phi, có thể tưởng tượng lúc còn trẻ là một vị mỹ nhân nổi danh.
Nhưng so sánh với những người khác thì vị Lâm lão thái quân mới tới này lại mang hơi thở bén nhọn, lãnh đạm hơn, con ngươi không cười đầy uy nghi khiến cho người ta vừa nhìn đã thấy sợ, thật giống như không phải tới chúc thọ.
Mà lão thái quân thấy bà ta thì nụ cười trên mặt cũng nhạt đi tám phần, trong mắt nổi lên vẻ phòng bị, chẳng qua ngoài miệng vẫn nói ra đầy khách khí:
“Khách quý tới. Nha đầu đau, đem một cái ghế nữa ra đây, không được để khách quý của phủ Phụ Quốc công phải đợi!”
Lâm lão thái quân đi vào buồng lò sưởi, đưa mắt nhìn các nhân vật trong phòng một lần, khi thấy Trần lão thái quân và Vân Thiên Mộng thì dừng lại một chút, nhanh tới nỗi khi Vân Thiên Mộng có cảm giác đang bị nhìn, ngẩng đầu nhìn lại thì ánh mắt đó đã rời đi rồi. Lâm lão thái quân khôi phục vẻ lạnh nhạt, gật đầu một cái với lão thái quân sau đó không khách khí ngồi xuống.
“Hôm nay là sinh nhật lão thái quân, ta tất nhiên phải tới chúc thọ rồi. Nhưng lại không ngờ gặp được người bình thường khó gặp.”
Lâm lão thái quân vừa ngồi xuống đã mở miệng nói.
Người trong lời này của Lâm lão thái quân tất nhiên là Trần lão thái quân của Dung phủ rồi.
Dù sao, mặc dù dung phủ cũng có một vị Hiền Phi bên người Tây tĩnh đế, nhưng là do năm đó khi mới kiến quốc, Dung gia đã ủng hộ không ít cho hoàng gia, thế nên Tây tĩnh đế mới chọn con gái lớn của Trần lão thái quân làm Hiền Phi.
Nhưng Tây Tĩnh đế sợ dung gia ỷ vào vị nương nương này lũng đoạn hàng hóa ở Tây Sở nên đã cho Dung Hiền Phi uống thuốc tuyệt dục (2), tránh cho Dung gia có ý nghĩ không an phận. Nhưng sau đó Dung Hiền Phi vẫn được ân sủng nhằm cho Dung gia vẫn tiếp tục vì Tây Sở bán mạng!
Vì vậy, Dung gia ở trong bốn đại gia tộc tại kinh thành này là một tồn tại đặc thù.
Mà Dung gia ở trong hàng ngũ tứ đại thế gia nhưng vẫn độc lập độc hành, không cùng người khác kết dao nên hôm nay Lâm lão thái quân thấy Trần lão thái quân ở chỗ này thì trong đầu hiện ra vô số ý niệm. Thậm chí cho là dung gia đã tính toán bắt tay cũng Nguyễn gia và khúc gia để đối phó mình.
Mọi người nghe được lời của lâm lão thái quân, nhớ tới chuyện tình ở triều đình thì sắc mặt cũng thay đổi, duy chỉ có Cốc lão thái quân, Khương Lão thái quân và Trần lão thái quân mặt không đổi sắc khiến cho Lâm lão thái quân nói xong cũng rơi vào thất vọng.
“Lão thái quân, Đại tiểu thư mời mấy vị tiểu thư đi tới Hoán Khê Viện!”
Lúc này, nha đầu của Phúc Phi Khanh đi vào, nàng nhẹ nhàng cười hướng lão thái quân xin ban ân!
Cốc lão thái quân vừa rồi cũng thấy ánh mắt của Lâm lão thái quân với Vân Thiên Mộng, cảm giác Vân Thiên Mộng ở đây cũng không thuận tiện lắm bèn nói:
“Mộng nhi, con dẫn ba tỷ muội đi tìm tỷ tỷ chơi đùa đi!”
Vân thiên Mộng thấy không khí trong buồng lò sưởi ngưng đọng thì cũng biết mình không nên ở đây, liền dẫn ba người Vân yên hành lễ chào rồi theo nha đầu kia đi tới Hoán Khê Viện.
Hoán Khê Viện là nơi phủ Phụ Quốc Công chiêu đãi quyến nữ các phủ, chiếm diện tích vô cũng lớn, bên trong bày cảnh đẹp đẽ. Từ Thụy Lân Viện đi tới đây cũng mất chút thời gian, đi qua cả một dãy hành lang bên ngoài vườn hoa của phủ Phụ Quốc Công.
Hôm nay là ngày sinh của lão thái quân, các nam tử của các phủ thì theo tiền bối tới chúc thọ từ trước, các nữ quyến thì được an bài ở Hoán Khê Viện, còn bọn nam tử thì được sắp xếp tại Tiền Viện, do đích thân Hầu gia Khúc Lăng Ngạo và con trai là Khúc Trường Khanh tiếp đãi.
Nha đầu kia sợ phải gặp các nam nhân khác trong vườn nên dãn đám người Vân Thiên Mộng đi vào hậu viện, đúng lúc đi ngang qua Xuất Vân Các. Phát hiện bên trong không chỉ có Khúc Trường Khanh, nghe thấy bên trong có giọng của nam tử nói chuyện với nhau truyền ra.
Vân Nhược Tuyết cho là Khúc Trường Khanh ở trong nên muốn đi vào chào hỏi, không để ý tiểu nha đầu thấp giọng hô mà cứ thế đi thẳng tới cửa Xuất Vân Các. Phát hiện bên trong không chỉ có Khúc Trường Khanh mà còn có một nam tử trên đầu đội mũ quan khảm ngọc màu tím, người mặc trường bào màu bạc.
Hắn và Khúc Trường Khanh đang nói chuyện với nhau, ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo,hai hàng mi cong vút, cả người tản mát ra một khí chất vương giả, nhất thời làm cho Vân Nhược Tuyết nhìn tới choáng váng.
Mà Vân Dịch Dịch thấy nàng ta nhất thời ngây ra ở cửa viện thì cũng tiến lên, thò đầu vào nhìn, cũng bị nam tử đó khiến cho ngẩn ngơ.
“Người nào?”
Đúng lúc này, hai người vốn đang thấp giọng trò chuyện với nhau, bỗng phát hiện ra ngoài cửa có chút khác thường, chỉ thấy Khúc Trường Khanh lớn tiếng quát. Vân Dịch Dịch bị dọa cho sợ thì lùi về phía sau một bước, còn Vân Nhược Tuyết thì nhanh chóng sửa lại quần áo cho tốt, sau đó nhanh chóng đi vào Xuất Vân Các, cúi đầu nói:
“Đại biểu ca, là muội!”
Nhưng vừa nói, Vân Nhược Tuyết lại đưa cặp mắt quyến rũ nhìn tới nam tử đứng bên cạnh Khúc Trường Khanh, ý đồ muốn hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Nhưng cử chỉ lỗ mãng đó lại khiến cho trong mắt nam tử kia hiện lên vẻ nhạo báng, Khúc trường Khanh lại càng tức giận :
“Ai cho phép ngươi vào đây ? Quy củ của tướng phủ tùy tiện thế sao ?”
Bị Khúc Trường Khanh không lưu tình mắng mỏ khiến cho bị mất mặt như thế, Vân Nhược Tuyết dù da mặt dày cũng không chịu được, nước mắt chuẩn bị chảy dài ra thì Vân Thiên Mộng cau mày bước vào, nhìn nàng ta một cái rồi hướng Khúc Trưởng Khanh, xin lỗi :
“Là chúng ta thất lễ!”
Khúc Trường Khanh thấy Vân Thiên Mộng thì sự tức giận trong mắt giảm đi chút ít, nhưng thấy Vân Nhược Tuyết thì không có cách nào gạt bỏ được hận ý, liền nói với Vân Thiên Mộng :
“Phi Nhi đợi muội ở Hoán Khê Viện, mau đi đi !”
Vân Thiên Mộng gật đầu, sau đó để Vân Yên kéo Vân Nhược Tuyết rời đi mới hướng Khúc Trưởng Khanh thi lễ rồi cùng rời khỏi Xuất Vân Các.
Nhưng khi rời đi, nàng ngước mắt khẽ nhìn tới Sở Phi Dương đứng bên cạnh Khúc Trường Khanh, chỉ cảm thấy đôi mắt hắn hôm nay lạnh lùng như thế, khác hoàn toàn mấy lần gặp trước đây, làm cho nàng có cảm giác như hai người khác nhau.
Dọc đường đi, Vân Nhược Tuyết mang bộ dạng đầy tâm sự, tùy ý để Vân Yên kéo tay mà không biết.
Mà Vân Dịch Dịch thì tràn đầy tò mò hỏi Vân Thiên Mộng :
“Đại tỷ tỷ, người vừa rồi là đại biểu ca sao? Đứng bên cạnh hắn là ai thế? Người đó thật anh tuấn, nhưng hơi lạnh lùng!”
Vân Nhược Tuyết nghe Vân Dịch Dịch nói như thế thì mặt trầm xuống, dừng bước trừng mắt với Vân Dịch Dịch, cả giận nói:
“Cái gì mà hơi lạnh lùng? Chẳng lẽ ngươi thích loại đàn ông bình thường, nhu nhược sao?”
Vân Dịch Dịch vốn không ưa gì Vân Nhược Tuyết, thấy nàng ta tự nhiên rống giận với mình thì tính tình chanh chua nổi lên, hai tay chắp hông, mắng :
“Ngươi cũng chỉ là loại thứ nữ, có tư cách gì nói ta ? Người nọ đúng là một khối băng còn gì. Mà có người cũng là phát si rồi, giữa đường đi còn muốn nam nhân, vừa rồi còn không biết xấu hổ câu dẫn người ta. Ngươi và mẹ ngươi là một loại không khác gì nhau!”
Nói xong, Vân Dịch Dịch nhìn Vân Nhược Tuyết đầy khiêu khích, hoàn toàn không đem nàng ta đặt vào trong mắt.
Vân Nhược Tuyết thấy Vân Dịch Dịch không những hủy đi danh dự của mình mà ngay cả mẹ mình cũng không buông tha thì lập tức đỏ mắt, định nhào tới đánh Vân Dịch Dịch.
Đối với hai người cả ngày chỉ biết cãi nhau này, Vân Thiên Mộng vốn không muốn quản, nhưng hôm nay là sinh nhật của lão thái quân, Vân Thiên Mộng tuyệt đối không để hai người này phá hư không khí vui vẻ ở đây, không cho phép hai người đạp lên mặt phủ Phụ Quốc Công.
Nàng lập tức đi vào giữa hai người, một tay nắm lấy tay Vân Nhược Tuyết đang vung tới, một tay bắt được quả đấm của Vân Dịch Dịch, hai tay dùng sức khiến cho cả Vân Nhược Tuyết và Vân Dịch Dịch đều cảm thấy đau phải dêu lên.
“Hai người ồn ào đủ chưa ? Nếu cảm thấy còn chưa đủ ta sẽ không ngại đưa các ngươi trở về?”
Thấy hai người kêu đau,Vân Thiên Mộng mới buông cổ tay họ ra, từ trên cao nhìn xuống hai người đang ra vẻ đau đớn, thanh âm cứng rắn nói.
Vân Dịch Dịch và Vân Nhược Tuyết đều ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Mộng vẻ khó tin. Cổ tay truyền tới đau nhức, trong mắt hai người vốn đầy tức giận nhưng khi nhìn vào đôi mắt lạnh léo băng sương của Vân Thiên Mộng thì lửa nóng cũng tan đi, chỉ cúi đầu giận mà không dám nói.
“Nếu còn muốn đứng ở đây thì ra dáng thiên kim tiểu thư một chút cho ta. Nếu làm chuyện khó xử cho phủ Phụ Quốc Công, không cần phụ thân ra mặt, ta sẽ lấy thân phận trưởng tỷ trừng phạt các ngươi !”
Vân Thiên Mộng thấy cấc nàng bị mình dọa tới như thế thì tiếp tục mở miệng, để cho cả hai hiểu ra thân phận và địa vị của mình.
Hhoom nay có thể tiến vào phủ Phụ Quốc Công, nếu không là Vương Công thì cũng là quý tộc, ánh mắt của mấy người này có khác gì rắn độc đâu, hơi không cẩn thận sẽ bị « ăn hành » ngay, trở thành đề tài chính cho bọn họ trong lúc trà dư tửu hậu.
Vân Thiên Mộng mặc dù không ngại khiến cho Vân Nhược Tuyết và Vân Dịch Dịch trở thành mục tiêu cười nhạo của mọi người, nhưng lúc này đang ở đây, nàng sẽ không cho phép bất cứ ai phá hư thọ yến của lão thái quân, nếu không nàng sẽ hạ thủ, không lưu tình cảm gì hết !
Quả thật, nghe Vân Thiên Mộng cảnh báo như thế, Vân Dịch Dịch và Vân Nhược Tuyết đều yên tĩnh lại, mặc dù vẫn trừng mắt nhìn nhau nhưng không dám động cước trước phủ Phụ Quốc Công nữa.
Vân Thiên Mộng hài lòng nhìn biểu hiện của các nàng, sau đó mới tiếp tục mang theo ba người đi tới Hoán Khê Viện.
Lúc này, Khúc Phi Khanh một thân quần áo hồng phấn đã đứng ở cửa Hoán Khê Viện, thấy Vân Thiên Mộng đi tới thì sắc mặc vui vẻ đi tới nghênh đón :
“Muội đã tới rồi!”
Vân Thiên Mộng thấy Khúc Phi Khanh cũng bật cười, kéo tay Khúc Phi Khanh nhiệt tình nói :
“Muội cũng mong đợi gặp mặt biểu tỷ lắm!”
Từ sau khi biết được hoàn cảnh của Vận Thiên mộng ở tướng phủ thì Khúc Phi Khanh đối với vị biểu muội này càng thêm thương cảm, vừa định kéo nàng đi tâm sự thì lại thấy ba muội muội đứng phía sau Vân Thiên Mộng nên nói nhỏ vào tai Vân Thiên Mộng :
“Đồ muội muốn ta chuẩn bị cũng đã chuẩn bị rồi !”
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng cười một tiếng, hướng Khúc Phi Khanh gật đầu một cái.
Khúc Phi Khanh lập tức phân phó với nha đầu dẫn đường :
“Đem ba vị tiểu thư vào ngắm cảnh đi, ta có chuyện muốn noi với biểu muội muột chút!”
Tiểu nha đầu nghe vậy thì hành lễ với Khúc Phi Khanh và Vân Thiên Mộng rồi dẫn ba người họ vào Hoán Khê Viện trước.
Thấy kỳ đà đã đi, Khúc Phi Khanh và Vân Thiên Mộng cười với nhau một tiếng, sau đó nắm tay Vân Thiên Mộng hướng nơi mình ở đi tới.
“Hôm nay phòng bếp nhiều người, mẹ lo lắng ở đó chướng khí nhiều làm ảnh hưởng tới muội muội nên đã chuẩn bị phòng bếp riêng ở Thính Vũ Hiên của ta rồi. Nhưng không rõ muội muội chuẩn bị những nguyên liệu này làm gì ?”
Vân Thiên Mộng thấy mợ vì mình mà chuẩn bị tỉ mỉ , chu đáo như thế thì trong lòng đầy cảm động, nhỏ giọng nói vào tai Khúc Phi Khanh :
“Mộng Nhi ở nhà không học được nhiều thi từ ca phú, cũng không tinh nữ công, chỉ có chút tài nấu nướng. Hôm nay là thọ yến của bà ngoại, Mộng nhi không biết làm gì, chỉ muốn làm một bàn thọ yến để lão nhân gia vui vẻ một chút. Nhưng cũng phải đa tạ mợ và biểu tỷ giúp đỡ, nếu không Mộng Nhi không thể trổ tài làm bếp được rồi !”
Khúc Phi Khanh thấy nàng nói thế thì trong lòng vừa hiểu ra, lại vừa thổn thức.
Nếu là cô cô còn sống, Mộng Nhi là thiên kim của thừa tướng sao lại không tinh thông cầm, kỳ, ti ,họa, làm gì tới nỗi mà phải tự mình vào bếp nấu nướng ?
Vân Thiên Mộng thấy vành mắt của Khúc Phi Khanh đỏ lên thì lập tức khoác lấy cánh tay của nàng, nói đùa :
“Biểu tỷ sao lại như thế ? Nếu không có những trắc trở này thì Mộng Nhi cũng không thể kiên cường thế này được, chẳng phải là nhân họa đắc phúc sao ?”
Khúc Phi Khanh tự biết đây là Vân Thiên Mộng đang an ủi mình, nhưng nàng vẫn muốn cho Vân Thiên Mộng vui vẻ một chút nên đè sự đau lòng xuống, nói :
“Hôm nay muội cần phải thể hiện thật tốt, chút nữa ta sẽ ăn nhiều hơn cho xem !”
Hai tỷ muội vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới Thính Vũ Hiên của Khúc Phi Khanh, bên trong đã đứng nghiêm chỉnh một loạt nha đầu chuyên làm trong phòng bếp, mọi người thấy tiểu thư của mình dẫn vào một tiểu thư như hoa như ngọc thì hiểu ra đây chính là cháu ngoại của lão thái quân, nhất thời không dám chậm trễ, rối rít hành lễ :
“Nô tỳ gặp qua tiểu thư !”
Vân Thiên Mộng thấy thế thì biết mợ đã sớm thông báo cho những người này nên cũng không khách khí nữa, lập tức cùng Khúc Phi Khanh đi trước, dẫn theo mọi người vào trong bếp nhỏ.
Ở bên Xuất Vân Các, Khúc Trường Khanh trăm triệu lần không nghĩ tới Vân Nhược Tuyết lại biểu hiện ra vẻ « mê giai » trước mặt Sở Phi Dương như thế, trên mặt tối đen lại, chỉ có thể thở dài thỉnh tội với Sở Phi Dương.
“Là hạ nhân trong nhà dẫn sai đường, kính xin tướng gia tha lỗi !”
Hai người đã kết thúc bàn bạc, lúc này Sở Phi Dương đã không còn mang vẻ lạnh lùng như ban đầu nữa, trong mắt hiện lại thân ảnh của Vân Thiên Mộng khi nãy, lạnh nhạt nói :
“Hôm nay là ngày sinh của lão thái quân, trong phủ bận rộn, một ít không may cũng không ảnh hưởng gì tới toàn cục, ngươi cần gì phải tự nhận lỗi như thế !”
Khúc Trường Khanh thấy Sở Phi Dương không để ý lắm thì tâm lý nặng nề cũng thả lỏng ra, lập tức nói sang chuyện khác :
“Tướng gia, cử động lần này của Thần Vương...”
Lời còn chưa dứt liền bị Sở Phi Dương cắt đứt, hắn giơ cao tay phải ngăn cản lời của Khúc Trường Khanh, sau đó nhàn nhạt nói :
“Không lọt khỏi mắt hoàng thượng đâu. Chúng ta cứ bảo vệ biên cương cho tốt là được !”
Giờ phút này chưa phải lúc tham gia vào đấu tranh giữa Hoàng gia và Thần Vương.
Thần Vương cho là nhân dịp thọ yến của lão thái quân nếu mình điều động một bộ phận binh mã thì Ngọc Càn đế cũng sẽ không biết !
Nhưng hắn không biết rằng nhất cử nhất động của mình đều không lọt khỏi mắt Hoàng thượng.
Nhưng Ngọc Càn đế cũng không quá để ý tới con cá nhỏ này, vẫn mắt nhắm mắt mở coi như không biết truyện gì.
Mặc kệ năm đó di ngôn của Tây Tĩnh để lại lúc băng hà là để cho ai lên ngôi, nhưng hiện nay Ngọc Càn đế đã là vua Tây Sở, Sở gia của bọn họ đã từng cùng tiên đế thống nhất giang sơn này, tất nhiên không thể để chuyện tranh ngôi đoạt vị này mà làm cho dân chúng lầm than.
Vì vậy nếu không,phải vạn bất đắc dĩ, Sở Phi Dương sẽ vẫn giữ trung lập, không tùy tiện cuốn mình vào trong tràng tranh đấu này, tránh cho sinh linh đồ thán.
Khúc Trường Khanh khẽ nâng tay lên, thấy vị trưởng quan mà mình đi theo từ lúc mới vào quân doanh bình tĩnh như thế thì tâm trạng nôn nóng cũng bình tĩnh lại.
Sở Phi Dương lãnh đạm quét mắt nhìn hắn một cái, liền biết Khúc Trường Khanh bởi vì lo lắng cho phủ Phụ Quốc Công nên lúc này mới lộ ra vẻ mạnh mẽ như thế.
Nhưng qua cuộc trao đổi vừa rồi, vị thủ hạ dũng mãnh thiện chiến, hữu dũng hữa mưu này khôi phục trạng thái trước đây của mình.
Chỉ là hôm nay trong lòng Khúc Trường Khanh vẫn cứ không ngừng nghĩ tới chuyện Thần Vương.
Từ sau khi ở biên ải trở về, hắn đã nghe chuyện Sở tướng ở trên Đại Điện giúp Vân Thiên Mộng nói chuyện từ hôn nên lúc này đang nghĩ có nên cảm ơn Sở Phi Dương một tiếng hay không ?
Chẳng qua là, chuyện này cũng ảnh hưởng tới khuê dự của Vân Thiên Mộng nwn hắn lại nhịn xuống, không mở miệng nữa.
Mà ở bên Hoán Khê Viện đã có không ít danh môn khuê tú, Vân Nhược Tuyết ye vào chuyện trước kia mình vẫn thay Vân Thiên Mộng ra khỏi cửa liền đắc ý tiêu sái ở đằng trước Vân Yên và Vân Dịch Dịch, cười chào hỏi với các thiên kim tiểu thư khác !
Vân Dịch Dịch vốn không ưa vân Nhược Tuyết, lại thấy nàng ta cố ý khoe khoang trước mặt mình như thế thì không khỏi hừ lạnh một tiếng, lôi kéo Vân Yên đi ra ngoài đình đài, tránh cho càng nhìn Vân Nhược Tuyết càng tức giận.
Mà Vân Nhược Tuyết cũng không muốn ở một chỗ với các nàng nên thấy Tô Thiển Nguyệt cùng mấy khuê tú đang ngồi trong đình tán gẫu thì mừng rỡ đi tới :
“Biểu tỷ !”
Tô Thiển Nguyệt nghe thấy âm thanh của vân Nhược Tuyết thì cười đứng lên, kéo nàng ta cùng ngồi xuống :
“Tìm thấy muội rồi ! Vừa rồi chúng ta vừa nhắc tới muội đó !”
Vân Nhược Tuyết thấy mọi người nói tới mình thì trong lòng không khỏi tò mò cười với Tô Thiển nguyệt :
“Nhắc tới muội chuyện gì ? Biểu tỷ tốt, nói cho muội biết đi !”
Tô Thiển Nguyệt không có cách nào, chỉ có thể kéo tay nàng ta, nói :
“Chúng ta nói lâu rồi không thấy muội. Ngày trước tiệc trà mỗi tháng muội đều tham gia, nhưng gần đây đxa bỏ lỡ hai lần rồi, chẳng lẽ thân thể không khỏe ?”
Vừa nói, Tô Thiển Nguyệt vừa nhìn tới đám tóc mai ở giữa trán Vân Nhược Tuyết, trong mắt nổi lên nghi vẫn.
Vân Nhược Tuyết nghe nàng ta nói thế thì trong lòng có chút hối hận về việc đã truy vẫn chuyện này, lại thấy ánh mắt của đám thiên kim đang nhìn chằm chằm thì ngượng ngùng cười một tiếng, bất đắc dĩ nói :
“Các vị tỷ tỷ biết đấy, trong nhà còn có trưởng tỷ, trước đó vài ngày vị Thần Vương từ hôn, tâm tình không tốt. Ta là muội muội phải biết nghĩ trước sau, tránh cho đại tỷ nghĩ quẩn !”
Nói ba xạo một hồi, Vân Nhược Tuyết liền đem lực chú ý của mọi người dời tới Vân Thiên Mộng.
Lúc này mấy tiểu thư trang phục thanh lệ, mặt mũi mỹ miều tỏ ra vẻ tò mò, rối rít hỏi Vân Nhược Tuyết :
“Rốt cuộc chuyện là thế nào ? Chúng ts chỉ nghe nói Vân tiểu thư bị Thần Vương từ hôn, lại còn tự vẫn trên Đại Điện, không biết hiện nay đại tỷ ngươi thế nào rồi ? Có hay không cả ngày lấy nước mắt rửa mặt ?”
Vân Nhược Tuyết nghe xong trong lòng đắc ý, cùng trao đổi ánh nhìn với Tô Thiển Nguyệt sau đó hơn hở nói :
Vân Nhược Tuyết :
“Ai, các vị nghĩ xem, tiểu thư nhà nào bị từ hôn còn mặt mũi sống sót sao ? Tỷ tỷ kia của ta cũng mạnh mẽ lắm, nhưng chết không thành, bây giờ sống như một người khác vậy, càng khiến người ta khó hiểu !”
“Ồ, ta cũng không biết ở trong mắt muội muội ta lại khó hiểu như thế ?”
Đúng lúc này, ở bên ngoài đình nghỉ mát, tiếng của Vân Thiên Mộng lạnh lẽo truyền tới.
Chú thích :
(1) Tứ đại gia tộc : Tại kinh thành của Tây Sở có 6 đại gia tộc lớn, trong đó có 4 đại gia tộc có con gái gả cho Tây Tĩnh Đế là :
Khúc gia : Con gái gả cho Tây Tĩnh đế là Khúc Quý Phi, chính là đương kim Thái Hậu. Gia chủ của Khúc gia – phủ Phụ Quốc Công hiện tại là Cốc lão thái quân.
Nguyễn Gia : Con gái gả cho Tây Tĩnh đế là Nguyễn Thục Phi, là mẹ đẻ ra đương kim Thánh Thượng, vua Ngọc Càn, đã mất. Gia chủ Nguyễn gia là Khương Lão thái quân.
Nguyên gia : Con gái gả cho Tây Tĩnh đế là Nguyễn Đức Phi, mẹ đẻ của Thần Vương. Gia chủ Nguyễn gia là Lâm lão thái quân.
Dung gia : Con gái gả cho Tây Tĩnh đế là Dung Hiền Phi. Gia chủ Dung gia là Trần lão thái quân.
(2) Thuốc tuyệt dục : làm cho phụ nữ không thể mang thai.