Gần tới giờ tan làm, Du Trì nhận được điện thoại của Tông Hùng gọi tới, trong lời nói đều là mừng rỡ.
Tông Hùng: "Ăn Cá tiên sinh, vừa rồi lúc tạm biệt Minh Chi tiểu thư nói mong đợi lần gặp mặt sau!"
Nghe giọng điệu này, Du Trì hơi nhướn mi, đây là thành công rồi sao?
Du Trì nghe xong cũng rất vui vẻ: "Sau khi tiếp xúc với cô ấy anh cảm thấy thế nào? Thích hợp không?"
"Thích hợp!" Ngữ khí của Tông Hùng kích động: "Minh Chi tiểu thư rất ôn nhu, xinh đẹp."
Nói xong Tông Hùng còn nghĩ tới gì đó, tiện đà lại bổ sung: "Hơn nữa Minh Chi tiểu thư không giống với những nữ yêu trước, thân thể cô ấy rất tốt, lúc ăn cơm cũng không có thỉnh thoảng đi toilet như những nữ yêu kia."
"..."
Du Trì cảm thấy buồn cười, suy nghĩ một chút vẫn là không nên nói cho Tông Hùng biết sự thật những nữ yêu trước đó đi toilet, nói: "Nếu nói như vậy anh và Minh Chi ở chung rất tốt, tôi tin tưởng hai người."
Tông Hùng: "Tốt lắm! Ăn Cá tiên sinh thật sự rất cảm ơn cậu!"
Du Trì: "Hai người ở chung hòa hợp là sự cảm ơn tốt nhất đối với tôi."
Tông Hùng nghe xong cười khà khà không ngừng.
Du Trì thấy biểu hiện của anh ta như vậy nhất định là sẽ nắm bắt cơ hội này tốt một chút, sau đó mới nói cảm ơn rồi cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại Du Trì liền nhận được tin nhắn của Minh Chi, uyển chuyển bày tỏ rất hài lòng với Tông Hùng tiên sinh.
Nguyên văn của Minh Chi là: Ở cùng với anh ấy, thậm chí tôi có cảm giác kích động như thời kỳ nở hoa của mình sắp tới rồi.
Du Trì bị phương thức biểu đạt thỏa mãn của Minh Chi chấn kinh rồi.
Thật sự là thích đến nở hoa sao? Cậu không nhịn được nghĩ một chút đến hình ảnh trên đầu Minh Chi có một bó hoa sơn chi to đủ loại màu sắc, mặt đối mặt tán gẫu với Tông Hùng.
Hoặc có thể là cả người đều là hoa sơn chi.
Một yêu thân đầy lông gấu, một yêu cả người đều là hoa sơn chi, ngồi đối diện nhau, hình ảnh không quá đẹp.
Đầu óc Du Trì nhảy ra vài chữ, người đẹp và quái vật.
Hơn nữa còn là yêu quái thật.
Ngẫm lại thì có cảm giác hài hòa khó giải thích được.
......
Sau khi Du Trì về nhà ăn cơm tối xong, vừa xem tivi vừa chờ mèo, kết quả cậu chờ được mèo con, không chờ được Ngư Tiểu Soái.
Du Trì phát hiện mấy ngày không gặp, mèo con ngoan ngoãn rất nhiều, bước chân cũng vững vàng không ít.
Rốt cuộc cũng ra dáng mèo rồi.
Nhưng mà trừ Ngư Tiểu Soái thì những con mèo khác thấy Du Trì lại gần ban công là bỏ chạy, cả mèo con cũng không ngoại lệ.
Du Trì cảm thấy nó bị mẹ dạy hư rồi.
Cậu thở dài, xem ra chỉ có Ngư Tiểu Soái chịu để cho mình thân cận.
Nhưng mà nhìn cả người Ngư Tiểu Soái tối hôm qua một thân lông xù sạch sẽ sáng bóng như vậy, nhất định là có chủ, ngày hôm qua không biết sao lại chạy đến nhà cậu, không biết sau này có còn đến nữa không.
Không đợi được Ngư Tiểu Soái, Du Trì có chút mất mát, cậu cảm thấy mình gặp phải tra mèo, nó câu dẫn cậu một đêm xong liền chạy.
Chạy đi vô tình!
Cuối tuần hai ngày Du Trì ở nhà ngồi xổm cũng không gặp lại Ngư Tiểu Soái, từ sáng tới tối đều ngó ra ban công chỉ thấy bọn Tiểu Hôi đến ăn chực, cậu cảm thấy tra mèo kia chắc sẽ không tới nữa.
Thứ hai tới chỗ làm, Du Trì vì thù lao mà gửi tin nhắn cho Mạc Điềm, nội dung đại khái là: Buổi chiều cô có thời gian thì ghé Sở, tôi tìm cho cô một đối tượng có thuộc tính rất thích hợp, cô tới tìm hiểu một chút.
Mạc Điềm trả lời rất nhanh, kèm theo một cái meme OK.
Mà Tiền Đa Đa thì nhăn nhó càng nhiều hơn, phiền nhiễu hỏi một đống lớn mới miễn cưỡng đáp được.
Thấy thái độ này của Tiền Đa Đa, Du Trì nghĩ vấn đề của hai người bọn họ chắc là ở trên người Mạc Điềm.
......
Hơn mười giờ có một vị Bạng Tinh (con trai, ngọc trai tinh) đến cố vấn, vẫn là Du Trì tiếp đón, lúc vừa nhìn thấy Bạng Tinh Du Trì cũng kinh hãi.
Cậu cảm thấy cả người vị Bạng Tinh này đều tản ra khí tức của người có tiền, khắp toàn thân đều mang đầy các loại trang sức trân châu, rực rỡ muôn màu.
Du Trì cúi đầu nhìn chân Bạng Tinh một chút, phát hiện trên cổ chân cũng có một chuỗi dây trân châu nhỏ.
Càng đừng nói là lắc tay, dây chuyền, khuyên tai, nhẫn các loại.
Hơn nữa mỗi một loại đều rất đẹp, tỏa ra ánh sáng dìu dịu dưới ánh đèn.
Du Trì cảm thấy Bạng Tinh còn thiếu một viên trân châu trên đỉnh đầu.
Nếu vị Bạng Tinh này là nữ thì Du Trì sẽ không kinh ngạc như vậy, quan trọng là vị Bạng Tinh này giới tính nam.
Cho nên lần đầu tiên Du Trì nhìn thấy Bạng Tinh có hình tượng như thế này: dưới chân đi một đôi dép kẹp, bên dưới mặc một cái quần đùi hoa đi biển, áo cũng phải là một bộ với quần, hoa cũng giống nhau.
Bên trong là áo thun ba lỗ màu trắng rất đúng quy củ, sau đó trên người treo đầy trân châu to to nhỏ nhỏ, trên tay còn cầm theo một cái nón vành rộng...
Mặc đồ này, Du Trì cũng không biết là hắn đến xin nghỉ phép hay là tìm đối tượng.
Hoặc là chuẩn bị tìm đối tượng xong thì lập tức đi nghỉ phép?
Bạng Tinh sau khi vào cửa nhìn thấy bọn Du Trì, đầu tiên là rót ly nước uống một hớp lớn, sau đó lau miệng, hỏi: "Xin hỏi chỗ các cậu là môi giới hôn nhân đúng không?"
Du Trì phát hiện nếu phía trước ba chữ Phi nhân loại không có mấy chữ kia thì tên của Sở bọn họ sẽ rớt vài đẳng cấp.
Chờ Du Trì mời Bạng Tinh ngồi xuống, còn không đợi cậu mở miệng Bạng Tinh liền thả một thứ gì đó lên trên bàn, sau đó đẩy về phía cậu, nói thẳng: "Quà gặp mặt."
Lỗ tai Tiêu Ny nhạy bén, nghe được âm thanh này dưới chân hơi dùng sức, trượt ghế dựa đến cạnh Du Trì, sau khi nhìn thấy đồ trên bàn xong thì mày cũng nhíu lại: "Trân chân thật lớn, chất lượng rất tốt, có thể bán với giá rất cao."
Bạng Tinh để lên bàn Du Trì một viên trân châu hồng nhạt.
Nghe Tiêu Ny nói, Bạng Tinh đảo mắt nhìn cô, cười: "Ánh mắt của cô rất tốt."
Kim Ngao nghe thấy nhỏ giọng xì một tiếng.
Tiêu Ny nghe thấy được, Du Trì cũng nghe thấy được, lo lắng hai người lại lao vào đánh nhau, cậu nhanh chóng lên tiếng hấp dẫn lực chú ý: "Chúng tôi không thể nhận đồ của khách hàng, tiên sinh anh vẫn là nên thu về đi thôi."
Mặc dù bây giờ đã là một bộ ngành riêng, nhưng Du Trì vẫn là công nhân viên chức trong biên chế, lúc làm việc không thể nhận đồ của khách hàng được.
Yêu cũng không được.
Một cây kim cũng không thể lấy, chớ nói chi là trân châu.
Nếu bị phát hiện sẽ bị báo cáo và xử lý kỷ luật.
Bạng Tinh nhìn trân châu được trả về, nhìn Du Trì: "Cậu không muốn sao?"
Viên trân châu này là thành quả ba mươi năm mài giũa của hắn, mài đến thịt cũng đau.
Du Trì lắc đầu, đồng thời nhìn sắc mặt Kim Ngao và Tiêu Ny, thấy biểu tình của mỗi người đều rất không nỡ nhưng không có dấu hiệu một giây sau sẽ lao vào đánh nhau thì thở phào nhẹ nhõm.
Du Trì cảm thấy mình rất không dễ dàng, đánh không lại họ thì thôi, còn phải khuyên can.
Rõ ràng tuổi tác của đồng nghiệp lớn hơn cậu rất nhiều, so với họ thì cậu chỉ là một đứa trẻ.
Tuổi còn trẻ mà đã chịu đựng quá nhiều.
Du Trì không muốn, Bạng Tinh cũng không miễn cưỡng, sau khi thu hồi trân châu suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn Du Trì: "Chẳng lẽ...!cậu thích ăn thịt trai sao?"
Du Trì: "???"
Thịt trai? Người anh em, anh không phải là Bạng Tinh sao? Như vậy hợp pháp hả?
Dưới ánh mắt mong chờ của Bạng Tinh, biểu tình Du Trì phức tạp lắc đầu một cái: "Không thích."
Sau khi Bạng Tinh nghe xong rất thất lạc: "Không thích sao, nhưng tôi chỉ có trân châu và thịt, nếu cậu muốn cái khác tôi cũng không có..."
Nghe Bạng Tinh nói, Du Trì cảm thấy có gì đó không đúng, nhanh chóng mở miệng ngắt lời hắn: "Không phải, anh cho tôi đồ làm gì?"
Hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói vừa rồi của hắn là đang chuẩn bị đem thịt của hắn cho cậu ăn? Đây là thao tác gì vậy?
Bạng Tinh nghe xong nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Tôi không cho đồ cậu, làm sao cậu giới thiệu đối tượng cho tôi?"
Trước khi Bạng Tinh tới đây đã đi ngang qua nhà Phong Yêu tìm hiểu tin tức, nếu muốn Sở tư vấn hôn nhân Phi nhân loại tìm đối tượng cho mình, đầu tiên phải đưa cho người ta đồ vật quý giá nhất của mình, không đưa sẽ bị đuổi ra ngoài ngay.
Cho nên Bạng Tinh mới không nói hai lời liền đưa trân châu, thậm chí còn muốn tự cắt thịt trên cái đùi lớn của mình.
Dù sao trừ trân châu ra thì thứ quý giá nhất của hắn là một thân thịt này.
Nghe Bạng Tinh giải thích, Kim Ngao nhịn không được cau mày: "Đây là nghe bóng nghe gió từ miệng ai?"
Du Trì cũng không nói gì, quả thật là nghe bóng nghe gió.
Du Trì đưa cho Bạng Tinh đơn thu lệ phí của Sở, nói: "Đây là tiêu chuẩn thu lệ phí của chúng tôi, không phải muốn lấy đồ quý giá nhất của anh.
Càng sẽ không đuổi anh ra ngoài."
Bạng Tinh cúi đầu nhìn đơn thu lệ phí một chút, kinh ngạc: "Tiện nghi như vậy sao."
Du Trì và Kim Ngao liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm, lại là một vị ngốc bạch ngọt..