Nhìn Tôn Phẩm đã say thành một bãi bùn nhão, Du Trì nhìn Kim Ngao: "Làm sao bây giờ?"
Đối với việc xử lý những chuyện như vậy, Du Trì không có kinh nghiệm, đành phải hỏi Kim Ngao chuyên nghiệp.
Đã trừ đi phép che mắt, Kim tiểu thư nghe xong đi lên phía trước không nặng không nhẹ đạp Tôn Phẩm đang co quắp nằm trên mặt đất một cái, mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi: "Giả bộ cái gì, dậy!"
Dọc theo con đường này hắn sỗ sàng như vậy không phải là đang ăn mừng đó chứ?
Tuy rằng Kim Ngao là nam yêu, thế nhưng vừa nghĩ tới bị Tôn Phẩm bỉ ổi thèm nhỏ dãi mà sờ soạng tay và eo như vậy, dạ dày của hắn liền không nhịn được mà cuộn trào.
Thậm chí còn có ý tưởng phạm pháp muốn giết người.
Tôn Phẩm bị Kim Ngao đá một cước, trong miệng hừ hừ vài tiếng nhưng không mở mắt.
Kim Ngao lập tức quay đầu nhìn về phía Du Trì bên cạnh, nói: "Du Trì, cậu làm chứng cho anh, bây giờ là hắn không phối hợp, anh không có cách nào chỉ có thể dùng thủ đoạn cưỡng chế."
Du Trì: "..."
Người đã say thành như vậy rồi, làm sao phối hợp?
Du Trì còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy Kim Ngao đột nhiên cất bước về phía trước ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy cổ áo của Tôn Phẩm, một tay giơ lên cao.
Chát!
Da tay tiếp xúc với da mặt phát ra âm thanh vang vọng toàn bộ con hẻm.
Vô cùng vang dội, khiến người nghe cũng cảm thấy mặt đau rát.
Trong lúc nhất thời Du Trì không biết nên đau lòng cho cái mặt của Tôn Phẩm hay là cái tay của Kim Ngao.
Du Trì nghĩ, thì ra biện pháp cưỡng chế của yêu cũng đơn giản thô bạo như thế.
Nhưng mà Kim Ngao vẫn chưa xong, ngay sau đó liền nghe vài tiếng chan chát vang lên, Du Trì nghe thấy lông mày cũng nhảy dựng.
Cậu dám khẳng định, bây giờ mặt của Tôn Phẩm sưng lên rồi.
Kim Ngao tuyệt đối là dùng việc công trả thù riêng.
Chờ lúc Kim Ngao đứng dậy, Du Trì dựa vào ánh đèn lờ mờ nhìn, mặt của Tôn Phẩm đã sưng thành đầu heo.
Kim Ngao vẩy vẩy tay phải có chút tê rần, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Du Trì.
Kim Ngao bình tĩnh mở miệng: "Lúc không bình tường thì dùng thủ đoạn phi thường."
Du Trì nhìn Tôn Phẩm rồi lại nhìn Kim Ngao, nói: "Nhưng hắn vẫn không tỉnh."
Hơn nữa bây giờ đến hừ hừ cũng không hừ nữa, Du Trì có lý do để hoài nghi Tôn Phẩm vẫn chưa tỉnh rượu, còn bị Kim Ngao đánh bất tỉnh.
Kim Ngao liếc mắt nhìn người ngồi dựa bên tường, liền đi lên đạp một cước.
Du Trì: "..."
Người này hôm nay sợ là không tỉnh lại.
Nhưng lúc đó, Du Trì nghe Tôn Phẩm rên lên một tiếng, hắn đảo mắt nhìn, giơ tay lên muốn xoa mặt để tỉnh táo hơn.
Tôn Phẩm cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, mặt đau rát, cái mông cũng nở hoa rồi.
Cả người chỗ nào cũng không ổn, xương cốt muốn rời ra từng mảnh.
Đặc biệt là mặt của hắn, cảm giác như bị một xe tải người thay phiên nhau bạt tai vậy.
Trong lúc Tôn Phẩm đang ép mình tỉnh táo lại, từ trên đỉnh đầu hắn truyền đến một giọng nói.
"Không phải đã tỉnh rồi sao?"
Ngữ khí nói chuyện của người này mang theo ghét bỏ, Tôn Phẩm chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong, hắn dùng sức lắc lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn.
"Anh à ai?"
Bởi vì mặt mũi sưng phù nên Tôn Phẩm cũng không phát âm rõ ràng được.
Kim Ngao nhìn cái mặt sưng phù của hắn, càng ghét bỏ, nhanh chóng quay đầu nhìn Du Trì, vừa rửa mắt vừa nói: "Có phải cậu có chuyện muốn hỏi không? Không cần câu nệ, cứ làm theo trình tự đi."
Tôn Phẩm ngẩn ngơ – trình tự cái gì?
Nhìn theo ánh mắt của Kim Ngao, Tôn Phẩm gian nan quay đầu, sau đó hắn nhìn thấy Du Trì vẫn luôn đứng bên cạnh không lên tiếng.
Mặc dù Tôn Phẩm có chút không hiểu ra làm sao, thế nhưng không ngốc, liếc mắt một cái liền nhận ra kẻ thù của mình.
Tôn Phẩm đột nhiên trợn to mắt, giơ tay run run rẩy rẩy chỉ vào Du Trì: "Mày! Mày đánh tao!"
Sau khi hắn nói xong cảm thấy cả người đều đau, thì ra là Du Trì ở sau lưng hắn âm thầm ném đá giấu tay.
Du Trì cũng không muốn đội cái nồi này: "Tôi không đánh anh."
Càng tỉnh táo Tôn Phẩm càng có thể cảm nhận được đau đớn truyền đến từ khắp nơi trên người mình, hắn đỡ tường run chân đứng lên, nhìn Kim Ngao và Du Trì trước mặt mình với thần sắc đề phòng.
"Đây là đâu? Tụi mày bắt tao tới đây làm gì? Tao nhắc nhở tụi mày, nếu tụi mày dám làm gì tao, nhà tao chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tụi mày."
Hắn nhớ rõ ràng mình đang uống rượu cùng một mỹ nữ khó gặp, sao trong nháy mắt đã tới cái nơi dơ bẩn trong ngõ hẻm này? Nghĩ tới đây, Tôn Phẩm nhanh chóng quét mắt nhìn quanh con hẻm, sau đó nhìn Du Trì.
"Mỹ nữ vừa rồi đi cùng tao đâu? Tụi mày đưa cô ấy đi đâu rồi?"
Bởi vì tâm tình quá kích động, mồm miệng của Tôn Phẩm cũng lưu loát hơn.
Kim-mỹ-nữ-Ngao nghe Tôn Phẩm nói xong, gân xanh trên trán giật giật.
Hắn sắp không khống chế được mình nữa rồi! Thật muốn phạm pháp mà!
Du Trì thấy mây đen giăng kín trên mặt Kim Ngao, chỉ cảm thấy Tôn Phẩm hết chuyện để nói rồi.
Thấy không còn sớm, Du Trì cũng không muốn trì hoãn thời gian ở chỗ này nữa, cậu nhìn Tôn Phẩm, ngưng mi hỏi: "Gần đây anh có tiếp xúc với người nào kỳ quái không?"
"Không có." Tôn Phẩm cười nhạo một tiếng, khinh thường hất mặt lên trời: "Hơn nữa, tao gặp ai, tiếp xúc với ai sao phải nói cho mày?"
Kim Ngao nghe thấy ngữ khí thèm đòn của Tôn Phẩm, cảm thấy lửa trong lòng ứa ra, trừng mắt nhìn hắn: "Bảo mày nói thì mày cứ nói, một người trưởng thành mà cứ léo nha léo nhéo như vậy làm gì? Có tin tao đánh mày không?"
Du Trì cảm thấy con đường chấp pháp bạo lực và khí chất nhã nhặn của Kim Ngao hoàn toàn không phù hợp.
Thế nhưng lại vô cùng hữu dụng.
Nhìn Kim Ngao nhã nhặn sừng sộ lên, cùng với ngữ khí cứng rắn lạnh lẽo của hắn, nhìn qua rất dọa người.
Ít nhất khiến loại người không có cản đảm như Tôn Phẩm hoàn toàn bị kinh sợ.
Tôn Phẩm nhìn Kim Ngao bất cứ lúc nào cũng có thể nổi khùng, rụt cổ một cái, theo bản năng hạ thấp giọng, đàng hoàng đáp: "Vừa nãy lúc uống rượu, tôi có gặp được một cô gái dáng dấp đặc biệt xinh đẹp chủ động tìm tôi uống rượu tán gẫu, có tính không?"
Du Trì, Kim Ngao: "..."
Không thể không nói, tên Tôn Phẩm này rất tự mình biết mình, biết mỹ nữ chủ động tìm mình rất khác thường.
Kim Ngao nghiến răng: "Mày giả ngu trả lại cho tao đúng không? Mày không nói thật tao liền đánh mày."
Tôn Phẩm rụt cổ một cái, sau đó không dám nhìn Kim Ngao mà nhìn Du Trì: "Con mẹ nó mày có ý gì, sao lại gọi người tới chặn đường tao? Bởi vì tao có tiền hơn tiểu tử nghèo như mày sao?"
Du Trì cảm thấy Tôn Phẩm này không được thông minh, hơn nữa còn không biết cảm động.
Du Trì: "Anh sắp chết rồi biết không? Chúng tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi."
Đây là lời nói thật.
Tôn Phẩm hung tợn phun một ngụm xuống đất: "Con mẹ nó mày mới sắp chết, mày giả vờ tốt bụng cái gì, mày đừng tưởng tao không biết một thân thương tích của tao đều do mày làm!"
Sau khi nói xong Tôn Phẩm sờ sờ khóe miệng rách da của mình, đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó căm tức nhìn một người một yêu: "Tụi mày chờ đó cho tao, tao nhất định sẽ đòi lại! Tao nhất định sẽ khiến tụi mày sống không bằng chết!"
Du Trì không biết làm sao: "Vị tiên sinh này, anh cho rằng anh đang diễn một bộ phim cẩu huyết hả?"
Cái gì mà sống không bằng chết, bây giờ là xã hội văn minh có được không?
Sau khi nói lời tàn nhẫn, con ngươi Tôn Phẩm xoay chuyển vài vòng, bắt đầu tính toán trong lòng.
Hai quyền khó địch bốn tay, cho nên Tôn Phẩm muốn dựa vào chân tường chuồn đi, dù sao núi xanh còn đó lo gì không có củi đun.
Kim Ngao đã bày kết giới, cũng không sợ hắn chuồn đi, nhìn Du Trì: "Anh thấy hắn không muốn phối hợp rồi đó, hơn nữa yêu trong cơ thể hắn cũng không có ý định lộ diện."
Du Trì cũng không có gì muốn hỏi, vì vậy nói: "Trình tự của các anh là như thế nào vậy?"
Kim Ngao không chút nghĩ ngợi đáp: "Đánh đến khi nào chịu phối hợp thì thôi."
Du Trì: "???"
Không phải giống với trước đây sao? Cái theo trình tự này có khác gì với lúc trước? Không phải đều là đánh sao?
Như là biết Du Trì đang nghĩ gì, vẻ mặt Kim Ngao thâm trầm mở miệng: "Ba chữ theo trình tự này khi nói ra sẽ cảm thấy chính quy, uyển chuyển một chút."
Ánh mắt Du Trì mang theo đồng tình nhìn về phía Tôn Phẩm đang dán vào chân tường chậm rãi dịch chuyển, cuối cùng lui về sau một bước, đưa tay làm một cái thủ hiệu mời với Kim Ngao: "Vậy thì sân khấu này đành nhường hết cho anh."
Hết chương 13.
Tác giả có lời muốn nói:
Ăn Cá: Xã hội của yêu quái đều như thế sao?
Ngôn Dục: Anh không phải, anh không có, không phải anh dạy.
Kim Ngao:????.