Sở Tư Tại Viễn Đạo

Chương 5




Edit: Mr.Downer

Hôm đó, Lục Tư tặng cho Tề Viễn một chiếc vòng tay. Cậu cảm thấy tay của Tề Viễn rất dễ nhìn, trắng nõn lại thon dài, khớp xương rõ ràng. Vòng đeo tay tinh tế, đơn giản, nhưng không kém phần trang nhã. Lần đầu tiên nhìn thấy, Lục Tư cảm giác nó rất thích hợp với Tề Viễn.

Tề Viễn đưa tay ra: “Cậu đeo cho tôi đi.” Lục Tư cúi đầu đeo lên tay cho hắn. Tề Viễn cũng không nhàn rỗi hỏi: “Tại sao cậu lại chọn cái này?”

Lục Tư không chút nghĩ ngợi đáp: “Bởi vì đẹp a, tay cậu rất đẹp, đeo vòng tay cũng rất đẹp mắt.”

Tề Viễn xoa đầu cậu: “Cảm ơn, tôi rất thích.”

“Tề Viễn, vòng tay cũng cậu nhìn thật đẹp, cậu mua ở đâu vậy?” Uỷ viên văn nghệ Tống Khả Khả thấy Tề Viễn đeo vòng tay mới, tò mò hỏi.

Tề Viễn chỉ liếc mắt nhìn cô một cái không nói gì, Tống Khả Khả tha thiết đứng chờ ở một bên, cảm giác lúng túng cực kỳ.

Lục Tư thấy thế, trả lời thay Tề Viễn: “Là quà sinh nhật của tớ tặng cho cậu ấy.”

“Cậu?” Tống Khả Khả liếc cậu một cái, ánh mắt khinh bỉ.

Tống Khả Khả nhìn tay Tề Viễn, hừ lạnh một tiếng: “Nhìn như vậy, cũng thấy bình thường thôi. Đó là do Tề Viễn đeo nên nhìn mới đẹp.”

Lục Tư có chút không biết nên nói gì.

Không biết Tống Khả Khả xịt cái gì mà trên người có một mùi gay mũi. Tề Viễn cau mày lui người về phía sau, một tay đặt trên vai Lục Tư, hơi ngẩng đầu híp mắt lại nhìn Tống Khả Khả: “Cậu thật nhiều lời, liên quan gì đến cậu?”. Cách Tề Viễn nhìn Tống Khả Khả như thế, rất có khí thế của người trên cao nhìn xuống, ý tứ bảo vệ rõ ràng. Tống Khả Khả bị làm cho mất mặt, vô cùng lúng túng, trừng mắt nhìn Lục Tư một cái bèn quay người đi khỏi.

“Này, cậu bị ngốc à?” Tề Viễn không buông cái tay đặt trên vai Lục Tư xuống, tay còn lại búng trên trán Lục Tư một cái: “Cậu ta mắng cậu, sao cậu không đáp trả lại?”

Lục Tư đưa tay sờ trán mình: “Cậu ấy là nữ sinh, tớ tính toán với cậu ấy làm gì? Với lại, cậu ấy vốn không thích tớ.”

“Tại sao?”

Lục Tư tổ chức từ ngữ trong đầu lại một chút: “Ừm… Tớ không rõ, không biết làm thế nào giao tiếp với bạn cùng lớp, hơn nữa tớ mập.”

Tề Viễn không rõ: “Cậu mập thì liên quan gì?”

“Không có ai sẽ thích người mập đâu.”

“Tôi thích.” Ánh mắt Tề Viễn đối diện ánh mắt của Lục Tư. Tề Viễn hoàn toàn không đùa giỡn cậu, trong ánh mắt tràn đầy nghiêm túc. Trên mặt Lục Tư chợt ửng đỏ, cảm giác cả người đều phát sốt, cậu hoảng loạn vội vàng che đi đôi mắt của Tề Viễn.

Tề Viễn kéo tay Lục Tư: “Cậu làm gì vậy?” Lục Tư rút tay về phía sau, rũ mắt xuống, nói: “Tớ, tớ đột nhiên hơi khẩn trương, từ trước đến nay, chưa có ai nói với tớ như vậy bao giờ.”

Cậu cơ hồ không thân thiết mấy với bạn đồng trang lứa, trường học đối với Lục Tư cũng chỉ là một nơi xa lạ, cậu không hiểu rõ làm thế nào để kết bạn với người khác, không biết cách xử lý những mối quan hệ với bạn học. Đối với những thiện ý hoặc những châm chọc ác ý, Lục Tư vô cùng luống cuống tay chân. Nhưng kể từ khi quen biết đến lúc thân thiết với Tề Viễn, Lục Tư mới phát hiện ra trường học khác rất nhiều so với khi trước.

Nhưng mà với Tề Viễn, Lục Tư như vậy rất tốt, tâm tư cậu ấy rất mềm mại, chỉ như vậy là đủ rồi.

Cậu ấy tốt, chỉ mình mình biết là được.

Khi đó, lễ giáng sinh còn chưa phổ biến, những cậu nhóc mười mấy tuổi đầu chỉ mong ngóng tết nguyên đán ngay từ lúc đông về. Thị trấn An Khê không lớn, nhưng tân niên lại rất náo nhiệt. Tiếng pháo nổ vang không ngừng. Tề Viễn ở nhà một mình, ngồi xem ti vi. Người dẫn chương trình trên ti vi mặc quần áo gọn gàng, thần sắc phấn khởi, họp lại chúc tết nhau. Tề Viễn nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, trong ngực phảng phất một khối trống rỗng, không biết làm gì để lấp đầy.

“Tề Viễn  ——”

Tề Viễn nghe thấy có ai đó gọi hắn, khôi phục tinh thần, mở cửa sổ nhìn ra, thấy Lục Tư đang đứng dưới lầu, vẫy tay với hắn.

“Tề Viễn, mau xuống đây, tớ mang cậu đến chỗ này.” Hai tay Lục Tư để bên miệng gọi hắn, đôi mắt cong lên, mặt lạnh đến đỏ bừng. Trong nháy mắt đó, Tề Viễn bừng tỉnh, phát hiện ra rằng, bắt đầu từ ngày quen biết Lục Tư, từng chút từng chút trống rỗng trong lòng hắn dần dần được lấp kín.

Lục Tư dẫn Tề Viễn đến ven bờ sông, bên cạnh người ta xây một cái quảng trường, có đèn màu đặt xung quanh, ở giữa là suối phun âm nhạc cùng bức tượng hai thiên thần nhỏ. Trên quảng trường, người người sát vai nối gót, phần lớn là tình nhân, từng đôi từng cặp nắm tay bên nhau.

“Tới đây làm gì?” Bởi vì quá nhiều người, Tề Viễn ghé vào bên tai Lục Tư để hỏi.

Hơi thở ấm áp phun vào bên tai, Lục Tư không được tự nhiên run người một cái.

“Năm mới mà, rất đông người tập trung xem bắn pháo hoa, bên này tầm nhìn tương đối tốt, rất nhiều người đều đến đây xem. Tớ nghĩ cậu ở một mình sẽ rất chán, nên tớ nói với mẹ một chút, mẹ cho tớ dẫn cậu đến đây, đón năm mới chung với cậu.”

“Vậy mẹ cậu đâu?”

Lục Tư chần chờ một chút: “Mẹ… Mẹ đang đợi người.”

Tề Viễn hiểu rõ, xoa xoa tóc cậu: “Cậu mừng năm mới với tôi, tôi cũng cùng cậu đón năm mới.”

Màn đêm trầm lắng, cơn gió lạnh lẽo thổi qua, Tề Viễn không nhịn được rụt cổ một cái. Lục Tư cởi một nửa khăn quàng cổ của cậu ra, vòng qua cổ Tề Viễn, làm cho cậu càng gần hắn hơn một chút.

Tề Viễn nheo nửa con mắt, đưa tay ra nói: “Tay tôi cũng lạnh, làm sao bây giờ?”

Lục Tư giương mắt tỏ vẻ nghi hoặc nhìn hắn, Tề Viễn bèn đem tay để trên mặt Lục Tư, làm cho trên mặt cậu lạnh không chịu nổi. Lục Tư không thể làm gì khác hơn là cầm tay Tề Viễn, sưởi ấm cho hắn trong lòng bàn tay của chính mình.

Tề Viễn hài lòng.

Lúc này, một vệt sáng phóng thẳng tới chân trời, nổ tung giữa màn đêm, toả ra màu sắc rực rỡ. Pháo hoa lần lượt nở rộ, thắp sáng trời đêm. Suối phun giữa quảng trường đồng thời vang lên, bao quanh hai thiên thần nhỏ, xung quanh là các đôi tình nhân đang ôm nhau.

Hai người ngẩng đầu lên, tay hắn nắm chặt lấy tay cậu.

Trong đám đông, Lục Tư và Tề Viễn quàng chung một chiếc khăn cổ, mười ngón tay giao nhau, cùng nhau thưởng thức bầu trời rực rỡ.

Lục Tư cười nói: “Năm mới vui vẻ.”

“Năm mới vui vẻ.”

Cậu chính là năm mới vui vẻ của tôi.