Sở Tư Tại Viễn Đạo

Chương 20




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mr.Downer

Hai người tâm sự với nhau về cuộc sống của mình trong những năm gần đây, đêm rất nhanh đã khuya, Lục Tư che miệng ngáp một cái, khóe mắt chảy ra một vệt nước mắt. Tề Viễn cúi đầu hôn cậu: “Em mệt sao, trở về phòng ngủ đi?”

“Ừm.” Cánh tay Lục Tư ôm lấy cổ Tề Viễn, “Anh ôm em đi.”

Bộ dáng nũng nịu, không đề phòng của Lục Tư quả thực quá phạm quy với Tề Viễn, khiến trong lòng hắn tan chảy. Hắn nhào tới hôn lấy hôn để, mãi cho đến khi Lục Tư kháng nghị đẩy hắn ra, hắn mới ôm cậu trở về phòng ngủ.

Mấy hôm sau, Tề Viễn lái xe dẫn Lục Tư đi chùa, ngôi chùa này nằm ở khu vực ngoại thành gần thành phố S. Hai bên đường rải rác các hàng ăn vặt cùng tiệm đồ cổ giá rẻ, đi dọc theo con đường, dẫn đến một cánh cửa đá bình dị, Tề Viễn nắm tay Lục Tư đi qua cửa đá, toàn cảnh ngôi chùa mới hiện ra ở trước mắt.

Bảng hiệu trước cửa đại điện viết ba chữ “Lăng Vân Điện” thật lớn. Toàn bộ ngôi chùa được gọi là “Vân Phong Tự”, gồm một chính điện và bốn thiền điện. Bên trong Vân Phong Tự còn có hồ nhân tạo cùng hoa viên hòn non bộ, tất cả tạo nên một sự cổ kính, khiến cho mọi người cảm thấy trang nghiêm nhưng cũng đầy rung động.

Trong chùa, đang có mấy tiểu hòa thượng mặc tăng phục vẩy nước quét tước, đi qua nguyệt lượng môn* là một con đường nhỏ được lát đá cuội, hai bên đường có hai khỏa cây đại thụ vĩ đại, trên cây treo đầy những sợi dây đỏ hứa nguyện, các nhánh cây ở trên đồng thời quấn quanh nhau, hình thành nên một mảnh rừng thiên nhiên.

*nguyệt lượng môn

00105cadc1b3083ce2cf08

Lục Tư đến gần xem mộc bài giới thiệu, hai cây cổ thụ này gọi là cây nhân duyên, gắn bó không thể tách rời. Tương truyền từ thời xưa, có một đôi tình nhân chạy trốn đến đây, nhưng cuối cùng người nam qua đời, người nữ cũng tuẫn tình theo, mọc lên hai cây cổ thụ quấn tựa nhau chặt chẽ. Đi ba vòng quanh cây, có thể thực hiện tâm nguyện.

Tề Viễn nhìn cây ước nguyện, nhíu mày: “Cố sự này cũng xưa lắm rồi.”

“Thế nhưng niên kỉ của hai cây này quả thực rất lâu đời,” Lục Tư miết miết bàn tay Tề Viễn, “Đi ba vòng quanh cây, có thể thực hiện tâm nguyện, chúng ta đi ba vòng đi.”

Biểu tình Tề Viễn phức tạp, nói: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Không phải anh nói rất linh sao? Đi ba vòng cũng không mất khối thịt nào đâu mà.”

“Em nghiêm túc?”

“Đương nhiên.”

Lục Tư nắm tay Tề Viễn, nghiêm túc đi ba vòng quanh cây. Tề Viễn ở phía sau nhìn gò má nghiêm túc của Lục Tư, bỗng có chút muốn cười, thế nhưng hắn chợt ý thức được đây là cây nhân duyên, cái gọi là nguyện vọng có thể thực hiện được cũng đơn giản là hai người có thể ở bên nhau thiên trường địa cửu. Nghĩ như thế, Tề Viễn liền không cười, người con trai ở trước mắt, là thật sự rất muốn cùng hắn bên nhau.

Hai người đi vào thiền điện, đến gian phòng cầu bùa hộ mệnh. Bên trong phòng là một vị lão nhân mặc trường bào có chòm râu dài, Lục Tư đem cái mõ gỗ nhỏ đưa tới trước mặt lão giả, hỏi: “Ngài xem xem chiếc bùa hộ mệnh này, nơi này còn có chiếc nào giống như vậy sao?”

Vị lão nhân vuốt vuốt chòm râu, lắc đầu, chậm rãi nói: “Đây cũng không phải là bùa hộ mệnh.”

Lục Tư nháy mắt một cái, quay đầu nhìn Tề Viễn, Tề Viễn lúng túng sờ sờ mũi, xoay người xem tranh chữ dán trên tường, Lục Tư ghé vào trước tủ kiếng, lại hỏi: “Vậy ngài có thể nói cho tôi biết cái này dùng để làm gì không?”

“Đây là chốt tơ hồng, tơ hồng dùng để làm gì? Là để chốt người.”

“”Chốt người?”

“Nguyệt lão sẽ dùng dây tơ hồng dẫn dắt những đôi tình nhân đến với nhau, chứng minh đây là trời đất tạo nên một đôi. Chàng trai, đây không phải là bùa hộ mệnh, đây là sợi tơ hồng nhân duyên ngàn dặm. Nếu sợi tơ hồng kết càng chặt, càng chứng minh tình cảm của hai người.”

Lục Tư liếc mắt nhìn cái người đang giả vờ anh-không-biết-gì-hết, lại nói: “Thế dây tơ hồng bị bung ra, phải làm sao bây giờ thưa ngài?”

Lão nhân cười cười: “Không sao, không sao, cậu rất quý trọng nó, nguyệt lão trên trời cũng sẽ biết.”

Trên đường trở về, Lục Tư ngồi ở vị trí phó lái, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Tề Viễn. Tề Viễn bị nhìn, hiếm khi lại đỏ mặt: “Khụ, em nhìn gì thế.”

Lục Tư cười híp mắt, nói: “Nhìn người nào đó mới còn nhỏ mà đã học ý xấu nha.”

Tề Viễn nhíu mày, một tay khoát lên vô lăng, một tay sờ mặt cậu: “Anh còn không phải là vì em sao?”

Lục Tư kéo tay hắn xuống, nắm chặt lấy, nhìn đầu ngón tay thon dài của Tề Viễn chạm vào đầu ngón tay của mình: “Anh tại sao lại có thể thích em?”

Tề Viễn cùng Lục Tư mười ngón tay liên kết, nghe vậy cười nói: “Tại sao anh lại không thể thích em?”

“Dù sao cũng phải có lý do chứ?”

“Bởi vì đó là em…”

Lục Tư nhìn ý cười nơi khóe môi của Tề Viễn, sửng sốt một chút: “Cái gì?”

“Bởi vì đó là em, anh mới cứ như vậy thích em.”

Tề Viễn thời niên thiếu giống như một chú nhím xù lông để tự bảo vệ chính mình, dùng thái độ công kích mà đối xử với người ngoài, nội tâm rõ ràng rất ôn hòa thế nhưng lại phi thường cô độc. Sự xuất hiện của Lục Tư giống như một tia sáng, soi rọi thế giới âm u của Tề Viễn, không mãnh liệt nhưng lại ấm áp đến dịu dàng.

Cả hai lần lượt xuất hiện trong những ngày tháng cô đơn nhất, khổ sở nhất của cuộc đời đối phương, không ngừng hiểu rõ lẫn nhau, là bởi vì có đối phương nên mới khiến thế giới của bản thân xuất hiện một điểm bất đồng, từng chút, từng chút, bỗng dưng nhìn lại thì đột nhiên phát hiện trong lòng đều đã tràn ngập hình bóng của người kia. Bọn họ thấu hiểu nỗi đau của nhau, dìu dắt nhau vượt qua những giây phút nhất vô sở hữu*, cùng nhau đi qua những năm tháng tươi đẹp.

 *nhất vô sở hữu: không có gì cả

Dưới cái nhìn của Tề Viễn, Lục Tư là người tốt nhất, không còn ai tốt hơn cậu.

Mỗi ngày, tình yêu cả hai dành cho nhau càng nhiều hơn ngày hôm trước một chút, dù cho có từng rời xa nhau, cũng không thể quên được những hồi ức ấm áp nhất mà người kia từng dành cho chính mình.

Vận mệnh của mỗi người có thể thay đổi, thế nhưng với cả hai, sự hiện diện của đối phương là độc nhất, không thể nào đổi thay. Bởi vì đó chính là người kia, bản thân mới cảm thấy hạnh phúc.

Tình cảm Lục Tư dành cho Tề Viễn, hắn đều tham luyến, bắt được trong tay, tuyệt đối không buông ra.