Sở Tư Tại Viễn Đạo

Chương 2




Edit: Mr.Downer

Chỗ ở hiện tại của Tề Viễn không thể nào so được với căn nhà hắn sống trước kia, dù sao đây cũng là một căn hộ cũ kỹ, không có ai ở trong một thời gian dài nên không được tu sửa gì mấy. Mấy ngày nay, Tề Viễn chỉ ăn thức ăn mua ở ngoài cùng đồ đông lạnh, không tài nào chịu nổi mấy món đó nữa, hắn liền tự mình đi vào nhà bếp, kết quả lại vô cùng thê thảm.

Lúc Lục Tư đến nhà Tề Viễn, đứng từ dưới lầu có thể nhìn thấy khói bốc lên dày đặc từ cửa sổ tầng ba. Cậu căng thẳng trong lòng, chạy nhanh lên lầu.

“Tề Viễn, Tề Viễn cậu ở đâu? Mau mau mở cửa!”

Khi Tề Viễn mở cửa, trong tay hắn cầm một cái chậu nhựa, nhìn thấy Lục Tư, hắn kinh ngạc nhíu mày: “Cậu tới đây làm gì?”

“Tớ nghe cô giáo nói trong nhà cậu xảy ra chuyện, tớ muốn đến thăm cậu một chút. Vừa đến dưới lầu thì thấy có khói bốc ra từ cửa sổ nhà cậu…. Cậu không sao chứ?”

Bởi vì chạy vội lên đây, trên mặt Lục Tư có chút ửng hồng, thở hổn hển. Tề Viễn nghiêng người để cậu đi vào. Trên mặt đất toàn là nước, mơ hồ có thể ngửi ra mùi khét.

“Trong nhà cậu xảy ra chuyện gì thế?”

Tề Viễn thản nhiên nói: “Nhà bếp bị rò rỉ điện, suýt nữa cháy nhà.”

Hắn nói một cách hời hợt, mà Lục Tư nghe thấy lại kinh hồn bạt vía: “Vậy cậu có bị thương không?”

“Không chết được.”

“Bây giờ lửa bị dập tắt rồi sao?”

“Không dập rồi thì bây giờ tôi còn cùng cậu nói nhảm?”

Lục Tư gãi mặt cười hắc hắc hai tiếng. Điện thoại di động của Tề Viễn reo lên. Sắc mặt Tề Viễn khi nhìn thấy màn hình hiển thị báo ai gọi tới liền trầm xuống, hắn ra hiệu với Lục Tư, cậu bèn gật đầu.

Tề Viễn chỉ “Alo” một tiếng, không nói tiếp, sắc mặt ngày càng âm trầm.

Lục Tư ngồi trên ghế sa lông, nhìn bóng lưng Tề Viễn đang nghe điện thoại ngoài ban công. Mặt trời ban chiều ngã về tây, nhuộm xuống một vòng vàng xung quanh thân ảnh cao to của thiếu niên trước mắt. Không biết ai gọi điện tới, thoạt nhìn sắc mặt Tề Viễn thật không tốt.

Lục Tư đang chìm đắm trong những suy nghĩ của bản thân, Tề Viễn đột nhiên quát lớn một tiếng làm cậu hết hồn.

“Các người đừng tự nói mình tốt, đem tôi ném tới đây là vì lo lắng cho tôi sao? Các người cho là tôi không biết chuyện từng người các người đều sớm có gia đình riêng ở bên ngoài sao? Các người đều chỉ là vì lợi ích của chính mình mà thôi! Nếu tôi thật sự gây trở ngại cho mấy người, tại sao lúc trước còn muốn sinh tôi ra?”

Một người như thế nào lại có thể nói ra những lời phủ định sự tồn tại của chính mình như vậy…

Tề Viễn cúp điện thoại, quay người lại liền nhìn thấy Lục Tư đang ngồi trên ghế sa lông, nhìn hắn suy nghĩ đến xuất thần. Hắn hé miệng, vừa định bảo cậu về đi, Lục Tư lại mở miệng cắt ngang hắn.

“Cậu có đói bụng không? Chắc cậu muốn ăn gì đó nên mới vào nhà bếp đi. Nếu cậu không ngại, để tớ giúp cho.”

Tề Viễn bị cậu cắt ngang, không hiểu nổi tư duy của Lục Tư đột nhiên lại nhảy đến đâu, nhất thời hắn không biết nên làm sao nói tiếp. Tề Viễn bật bịu cả ngày, quả thật… cũng rất đói.

Lục Tư cười với hắn: “Cậu chờ chút nhé.”

Khi Lục Tư cười rộ lên, đôi mắt cong cong rất đáng yêu. Tề Viễn thấy rõ lúc Lục Tư cười, bên trái hiện lên một cái lúm nhàn nhạt.

Là một bé mập thật dễ thương.

Ngày hôm sau, trên đường về nhà, Tề Viễn phát hiện ra có người theo sau hắn. Tề Viễn quay đầu lại đằng sau, nhìn thấy một cậu bé mập mập đang cách hắn không gần không xa, hắn nhíu nhíu mày.

Cậu nhóc mập kia đứng cứng ngắc tại chỗ, vội vàng giải thích: “Tớ, tớ không phải theo dõi cậu đâu. chỉ là vừa vặn chung đường với cậu…”

Hắn liếc mắt nhìn cậu, ngầm cho phép lời giải thích này. Sau đó, trên đường tan học về, chung quy luôn có một bé mập lặng lẽ theo sau Tề Viễn, khiến khoé miệng hắn chợt cong cong.