Sở Tư Tại Viễn Đạo

Chương 16




Edit: Mr.Downer

Tề Viễn hầu như không có đồng nào trong người, chỉ có thể một bên nộp CV xin việc tới các công ty, một bên làm thêm tại nhà hàng, mãi cho đến khi hắn được nhận vào một công ty phát triển phần mềm, cuộc sống sinh hoạt mới có chuyển biến tốt. Hắn nhất định phải thoát khỏi khống chế của Tề Huy, cũng nhất định phải trở lại bên cạnh Lục Tư.

Tề Viễn bị tiếng chuông di động đánh thức, Lục Tư đã đi ra ngoài, trên bàn đặt một tô cháo thịt nạc vẫn còn âm ấm, tản ra mùi thơm nhàn nhạt. Điện thoại di động không ngừng vang lên, Tề Viễn dùng muỗng múc cháo, tiện tay cầm điện thoại lên xem ai gọi đến. Hắn cau mày, ném điện thoại qua một bên, nhưng người gọi phi thường cố chấp, Tề Viễn uống hết cháo xong cũng đành phải nhận điện thoại.

“Alo, có chuyện gì?”

Cô gái đầu bên kia tựa hồ không nghĩ tới Tề Viễn sẽ nhận điện thoại, ngữ khí hơi kinh hỉ: “Tề Viễn, ngày hôm nay anh có rảnh không?”

Tề Viễn dứt khoác nói: “Không rảnh.”

“… Vậy anh muốn làm gì, em có thể giúp anh.”

Tề Viễn nhíu mày: “Theo đuổi bà xã.”

“…”

“Không còn gì nữa thì tôi cúp đây.”

“Chờ đã, Tề Viễn, hiện tại một mình em ở trong nước giúp tổng công ty bàn bạc hạng mục hợp tác, ngày hôm qua em muốn hẹn gặp người phụ trách dự án, nhưng nhân viên nói sếp của họ xin nghỉ…”

Tề Viễn nói: “Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”

“Cho nên, Tề tổng, chúng ta có thể thảo luận một chút chuyện hợp đồng hay không?”

Lục Tư bị Lâm Miểu hẹn đi dạo phố cùng cô, trợ lý tiểu thư tuổi cũng không lớn nhưng lại mang tâm trạng muốn nhanh chóng được gả đi, làm cho người nhà cô phải giới thiệu một anh chàng ưu tú để chiều nay đi gặp mặt.

Lục Tư bật cười: “Em còn trẻ, không cần phải gấp như vậy.”

Trợ lý tiểu thư nghiêm túc nói: “Không phải thế, em bây giờ còn có thể tự chọn người ta, nhưng qua mấy năm nữa là bị người ta chọn đấy. Lục ca, anh cũng đừng tiếp tục kiếp sống độc thân như thế, em nhìn còn vội thay anh.”

“Tại sao lại nói đến anh chứ?”

“Bởi vì em quan tâm anh mà. Lục ca, hay là anh đã sớm có người thích trong lòng rồi?” Lâm Miểu vốn chỉ thuận miệng nói mà thôi, nói xong cô liền không khỏi nghĩ lại từ lúc biết Lục Tư tới nay, Lục Tư chỉ sống có một thân một mình.

Lục Tư đang giúp Lâm Miểu xách đồ, nghe vậy bèn cúi đầu nhìn mấy cái túi trong tay một chút, một bên khoé môi cậu cong lên làm xuất hiện một cái lúm nho nhỏ bên má trái: “Em cũng nhiều chuyện ghê.”

Lâm Miểu nhìn Lục Tư cười không chớp mắt mắt, đôi mắt cong lên của Lục Tư trông như đang toả nắng. Từ trước đến giờ, cô chưa từng thấy Lục Tư cười ôn nhu như vậy. Nụ cười có thể lây lan, khiến Lâm Miểu cũng bật cười theo: “Nếu như là người anh thích, đó nhất định phải là một cô gái rất tốt.”

Lục Tư quay đầu nhìn cô, vừa muốn trả lời, bỗng trước mắt lại hiện lên một thân ảnh quen thuộc. Tề Viễn mặc áo khoác đen cùng một cô gái trẻ cao gầy đứng chung một chỗ, cô gái kia cười đến ngọt ngào, Tề Viễn nhíu mày nhìn giống như đang bực mình, thế nhưng bầu không khí giữa hai người lại vô cùng hài hoà.

Không biết tại sao trong đầu Lục Tư lại thoáng hiện lên hình ảnh của An Kỳ Kỳ những năm cấp ba. Vốn là người nên sớm quên, nhưng nhìn thấy Tề Viễn cùng một cô gái khác đứng chung một chỗ, thấy ánh mắt đối phương nhìn Tề Viễn, cậu đột nhiên nhớ lại toàn bộ. Mà tướng mạo cùng khí chất của cô gái này lại vượt xa An Kỳ Kỳ, khiến cậu nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

“Lục ca, anh làm sao vậy?” Lâm Miểu nhìn theo hướng của Lục Tư, nghi ngờ hỏi, “Anh biết bọn họ sao?”

“Lâm Miểu, em còn muốn mua cái gì nữa không? Chúng ta đi thôi.” Lục Tư một tay dắt Lâm Miểu rời đi.

Tề Viễn tựa hồ nhận ra được gì đó, nheo mắt nhìn qua nhìn lại phía sau Tạ Úy Nhiên thì bắt gặp ánh mắt của Lục Tư, hắn chưa kịp hồi phục tinh thần liền thấy đối phương nắm tay cô gái kia rồi xoay người rời đi. Trung tâm thương mại tổng cộng có bốn tầng theo hình vòng tròn, Tề Viễn bỏ lại Tạ Úy Nhiên, nhanh chân đuổi theo.

Lâm Miểu đi theo sau lưng Lục Tư, cảm giác từng bước chân của người đằng trước có chút dồn dập, khiến cô không sao giải thích được: “Lục ca, anh làm sao thế? Đột nhiên lại muốn đi đâu.”

Cô còn chưa kịp nghe người trước mặt trả lời thì bị ai đó ở phía sau kéo lấy mũ áo khoác của mình. Lâm Miểu quay đầu lại thì phát hiện đó là người đàn ông mới thấy hồi nãy.

Sắc mặt của nam nhân có tướng mạo tuấn mỹ này lại thay đổi không ngừng, thân hình cao lớn của hắn làm cho người khác cảm thấy áp bức.

Lục Tư đột nhiên bị một lực kéo lại từ đằng sau bèn phải dừng bước chân, không ngoài dự đoán cậu liền thấy được sắc mặt âm trầm của Tề Viễn. Lục Tư giả vờ tươi cười, hỏi hắn: “Anh không cần đi bồi tiểu thư kia?”

Tay của Tề Viễn vẫn kéo cái mũ áo của Lâm Miểu, giống như muốn nhấc luôn thân thể nhỏ bé của trợ lý tiểu thư đáng thương lên: “Cô này là ai?”

Trợ lý tiểu thư giãy giụa tay chân, muốn đem cái mũ của mình thoát khỏi cái tay kia, vùng vẫy nói: “Tôi là Lâm Miểu!”

“Ồ?” Tề Viễn nhíu mày, “Vậy cô cùng em ấy có quan hệ như thế nào?”

“Lời này tôi phải hỏi anh mới đúng? Tôi quen biết Lục ca lâu như vậy, từ trước đến giờ chưa từng thấy anh, cũng không nghe Lục ca nhắc đến anh. Anh từ đâu xuất hiện vậy hả? Mau thả tôi ra!”

Tề Viễn buông tay ra, Lâm Miểu đang giãy giụa, không khống chế được lực đạo nên suýt chút nữa thì té ngã. Lục Tư đỡ được cô, sắc mặt cậu cũng khó coi. Tề Viễn cười lạnh: “Lúc tôi biết em ấy thì cô vẫn còn chưa sinh ra đâu.”

Lục Tư không nhịn được mà nhíu mày: “Tề Viễn!”

Tề Viễn đẩy đôi tay đang đỡ Lâm Miểu của Lục Tư ra, nắm chặt lấy tay cậu trong lòng bàn tay mình, không tiếp tục để ý tới Lâm Miểu, rồi rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của cô. Lâm Miểu trợn mắt há mồm, đứng phỗng tại chỗ mà nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của Tề Viễn đi mất.