Sở Trường Chính Là Phanh Gấp

Chương 34: Ngọt như tình đầu




Tấn Tiểu Lỗi ở trong nhà tắm vừa tắm rửa vừa tự khinh bỉ chính mình, cư nhiên mới nghe thấy người ta ngã bệnh đã lập tức chạy đến nhà làm bảo mẫu, lại còn làm cơm tắm rửa cho người ta, cuối cùng còn tự đưa mình lên miệng cho đối phương xơi không, làm xong rồi còn phải tự đi rửa lại. Sống cái thể loại quằn quại gì vậy?

Sau khi tắm rửa được rồi hắn xoay người đối lưng với cái gương bị nhiệt khí làm mờ, cảm thấy không nhìn rõ được đành tách mông ra một chút…

Hmm… Chỗ vừa mới làm có chút sưng đỏ, hơn nữa cũng chưa dọn dẹp qua. Lúc nãy bị Đặng Thiên Vũ đâm một đỗi, sau đó lại tự dùng tay móc vào nên bây giờ nhìn còn thấy một lỗ động. Làm sao đây? Nhỡ đâu từ nay về sau làm nhiều rồi cái động này không khép lại về như cũ được thì phải làm sao?

Tấn Tiểu Lỗi thử co rút tràng giang một cái, nhìn thấy hậu môn trong gương co rụt lại được mới yên tâm. Xem ra sau này phải thường xuyên làm động tác này, nếu không có tuổi một chút, bị đâm nhiều quá không giữ phân được thì nguy mất?

Tấn Tiểu Lỗi cứ như vậy ở trong nhà tắm tự hỏi về vấn đề nhân sinh.

Ban đầu Đặng Thiên Vũ quấn trong chăn còn rất buồn ngủ, nhưng chỉ cần nghĩ đến khi nãy Tấn Tiểu Lỗi rời đi, phía dưới hai chân chảy ra gì đó thì anh lại không ngủ được. Chỉ cần nhắm mắt một cái thì trong đầu sẽ hiện lên hình ảnh cặp chân dính chất lỏng đang chảy ra kia, sau đó lại tự động thắc mắc bây giờ Tấn Tiểu Lỗi đang làm gì ở trong nhà tắm?

Hắn hẳn là phải rửa sạch bên trong nhỉ? Ngồi chồm hổm rồi đưa tay vào rửa hay là bò ra đất? Hoặc nằm xuống luôn?

Càng nghĩ thì Đặng Thiên Vũ càng không thể tự kiềm chế mà lâm vào huyễn tưởng vô tận của mình, đồ vật vừa mới mềm xuống lại cứng lên.

Nếu là bình thường, anh nhất định sẽ nhảy xuống giường, vọt đến nhà tắm đè Tấn Tiểu Lỗi để làm thêm một hiệp. Nhưng hiện tại anh đang bệnh, mặc dù trong phòng có hệ thống lò sưởi nhưng nếu cứ trần truồng xuống giường thì hoàn toàn có khả năng bệnh trở nặng thêm.

Đặng Thiên Vũ không nhịn được dành lấy tay cầm vật nóng kia của mình, từ từ tự thẩm.

Bỗng nhiên anh nghe được tiếng bước chân đang đi đến của Tấn Tiểu Lỗi, vội vã ngừng lại không dám cử động.

Tấn Tiểu Lỗi quấn khăn tắm ngay hông đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Đặng Thiên Vũ đang nằm ngay ngắn ở chỗ hắn đặt anh xuống. Hắn đến gần nhìn một chút thì thấy Đặng Thiên Vũ tựa hồ đã ngủ say.

Tấn Tiểu Lỗi đưa tay ra muốn sờ xem thử Đặng Thiên Vũ có bị sốt không. Đứng lúc này Đặng Thiên Vũ nhịn không được gập người ho một trận mãnh liệt.

“Anh chưa ngủ sao?” Tấn Tiểu Lỗi ngừng tay giữa không trung, cũng không biết làm thế nào cho phải.

“Tình trạng như thế này làm sao ngủ nổi?” Đặng Thiên Vũ vươn tay cầm lấy cánh tay đang giơ lên nửa chừng của Tấn Tiểu Lỗi, kéo qua đặt lên ***g ngực mình.

Tấn Tiểu Lỗi còn đang suy nghĩ có chuyện gì thì anh đã kéo tay của hắn vào bên trong chăn. Ban đầu Tấn Tiểu Lỗi còn không phản ứng kịp, đến khi tay của hắn đụng đến đồ vật kia thì mới hiểu ra Đặng Thiên Vũ lại t*ng trùng lên não.

Cũng tốt, lúc nãy vì lo cho thể trạng của Đặng Thiên Vũ nên hắn còn chưa thỏa mãn được, bây giờ làm thêm một hiệp cũng không thành vấn đề.

“Này, anh còn đang bệnh đấy!” Bị Đặng Thiên Vũ kéo lên giường rồi đè xuống dưới, Tấn Tiểu Lỗi bắt đầu làm bộ giãy dụa.

“Cảm cúm thì cứ chảy mồ hôi là nhanh khỏi nhất.” Đặng Thiên Vũ cắn một cái bên cổ của hắn, đưa lưỡi liếm chỗ mẫn cảm phía sau tai hắn, một tay đã luồn ra đằng sau đút vào hậu môn Tấn Tiểu Lỗi đã vất vả thu hẹp lại.

“Khốn khiếp, tôi vừa rửa sạch bên trong xong!” Tấn Tiểu Lỗi mặc dù còn giãy dụa nhưng chỉ ở nửa phần thân trên. Hai cái đùi của hắn đã không tự chủ mà khoác lên hông của anh.

“Tôi mang bao là được!” Đặng Thiên Vũ ngừng một chút, lấy một hộp bao cao su từ bên tủ đầu giường ra. Vừa lúc thấy một cái bình nhỏ nên tiện tay cầm ra luôn. Sản phẩm thần thánh RUSH của dân đồng tính, thử xem Tấn Tiểu Lỗi có phản ứng kích thích hơn không.

Lúc trước anh không để những thứ này trong tủ đầu giường bao giờ, nhưng vì Tấn Tiểu Lỗi dạo này thường xuyên đến nhà nên mấy thứ này là anh chuẩn bị đặc biệt dành riêng cho hắn, ngoại trừ bao cao su còn có một số dụng cụ tình thú đồng tính khác.

Khi anh mở ngăn kéo ra Tấn Tiểu Lỗi cũng dựng người lên nhìn thử, phát hiện bên trong còn có một vài thứ thú vị khác. Hắn từ trước đã có hứng thú với mấy thứ đồ này nên lập tức lấy ra nghiên cứu.

Dù chưa dùng qua bao giờ nhưng Tấn Tiểu Lỗi đã từng nhìn thấy những thứ này trên mạng nên cũng biết cách sử dụng.

Tấn Tiểu Lỗi tà tà cười với Đặng Thiên Vũ làm anh rùng mình một cái.

Châm chước Đặng Thiên Vũ đang là bệnh nhân nên Tấn Tiểu Lỗi đồng ý lần sau mới dùng mấy thứ đó, còn Đặng Thiên Vũ lo sợ suy nghĩ lần sau không biết có nên ném mấy thứ này đi hay không.

Tấn Tiểu Lỗi nhìn Đặng Thiên Vũ cả người mềm oặt chỉ có một thứ duy nhất còn cứng rắn, đành quyết định tự mình cưỡi lên anh.

Đặng Thiên Vũ kháng nghị tại sao anh lại phải nằm ở dưới thì Tấn Tiểu Lỗi phán cho một câu làm anh im bặt: “Có bản lĩnh anh đè tôi xuống mà làm!”

Đặng Thiên Vũ thật sự không có biện pháp. Anh bây giờ không có xíu sức lực, nếu bảo chủ động chắc đâm được vài cái là nằm liệt luôn.

“Nhưng luôn luôn bị anh cưỡi thế này, lòng tự trọng của tôi chịu không nổi.”

“Vậy đến lượt tôi làm nhé?” Tấn Tiểu Lỗi ngừng một chút, từ trên cao nhìn xuống Đặng Thiên Vũ.

“Ây…” Đặng Thiên Vũ cảm giác mình quá nhiều chuyện, bị cưỡi thì đã sao, dù gì anh cũng làm 1. Nếu nhưng bị làm thì đó mới là đại phiền toái. Anh còn chưa chuẩn bị để bị người khác xâm phạm cơ thể mình.

“Đồ nhát chết.” Tấn Tiểu Lỗi mắng Đặng Thiên Vũ: “Bị đâm thì sao chứ, cũng rất thoải mái mà.”

“…” Đặng Thiên Vũ trầm mặc một chút, nói: “Nếu nhưng bây giờ anh muốn làm tôi thì tôi cũng không phản kháng được, muốn thử một chút hả?”

“Không cần!” Tấn Tiểu Lỗi cắn xương quai xanh của Đặng Thiên Vũ khiến cho anh kêu đau một tiếng: “Bây giờ cứ dùng của tôi đi, đến khi nào tôi bị anh làm hư thì lúc đó dùng của anh.”

Đặng Thiên Vũ sửng sốt một chút, không hiểu ý của Tấn Tiểu Lỗi. Tấn Tiểu Lỗi bắt đầu chuyển động thắt lưng làm anh nhất thời quên mất tự hỏi. Đến khi hai người làm xong xuôi, Tấn Tiểu Lỗi trở mình ngủ một bên thì anh mới hiểu được ý tứ của câu này.

Tấn Tiểu Lỗi lái xe suốt đêm trở về, vốn đã rất mệt mỏi lại thêm mấy lần vận động kịch liệt nên buồn ngủ chịu không nổi. Làm xong một cái lập tức lăn ra ngủ.

Tấn Tiểu Lỗi ngủ một lúc xong Đặng Thiên Vũ mới phản ứng ra, đệt, người này cũng dễ ngủ quá đi! Từ bụng đến ngực của anh đều là dịch thể Tấn Tiểu Lỗi phun ra, bao vẫn còn đang mang. Tấn Tiểu Lỗi có thể ngủ nhưng anh thì không thể cứ để như vậy mà ngủ được.

Đặng Thiên Vũ gỡ bao ra buộc gút lại rồi muốn tìm một chỗ ném. Có điều trên người của anh vẫn đang dính đầy dịch thể của Tấn Tiểu Lỗi, chưa kể còn có mùi thế này anh làm kiểu gì cũng không thể chịu nổi. Dù sao anh cũng đã ngủ hơn hai ngày, bây giờ cũng không cần phải ngủ ngay.

Khoác áo ngủ vào nhà tắm tắm một cái, anh suy nghĩ một chút rồi lấy khăn ấm đi vào phòng ngủ, vén chăn lên giúp Tấn Tiểu Lỗi lau toàn thân. Vì trong phòng có lò sưởi nên Tấn Tiểu Lỗi dù bị lật hết chăn, trần truồng nằm trên giường cũng không bị giật mình tỉnh dậy. Đặng Thiên Vũ cẩn thân lau một chút mấy chỗ dễ ra mồ hôi, bao gồm dưới nách và hạ thân của hắn, thậm chí lông xung quanh cũng được lau sạch sẽ.

Đặng Thiên Vũ còn cẩn thận tách ra hai phiến mông của Tấn Tiểu Lỗi ra nhìn một chút, thấy hậu môn có chút sưng đỏ thì đi lấy thuốc mỡ bôi lên cho hắn.

Có cầu mười nam chín trĩ, bình thường đàn ông đến độ tuổi nhất định rất dễ mắc bệnh trĩ, càng khỏi nói đến dân đồng tính bọn họ. Có lẽ đến một ngày nào đó tình cảm chín mùi, anh sẽ tự nguyện mở chân ra để Tấn Tiểu Lỗi làm mình, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ. Anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để Tấn Tiểu Lỗi hoàn toàn tiến vào cuộc sống của mình, cũng như thân thể lẫn sinh mệnh.

Khi Đặng Thiên Vũ trở về nhà tắm giặt khăn thì Tấn Tiểu Lỗi len lén mở mắt, đưa tay sờ soạng mông mình một chút. Hắn đột nhiên cảm thấy có chút rối rắm.

Lúc nãy làm xong hắn thật sự đã ngủ, nhưng với kiểu làm việc giờ giấc không cố định như Tần Tiểu Lỗi mà nói, lúc nào cũng có thể ngủ và bất cứ lúc nào cũng có thể dậy là một thói quen cần thiết. Khi Đặng Thiên Vũ vén chăn lên thì hắn đã tỉnh lại nhưng không nhúc nhích, bởi vì hắn nhớ ra xe của hắn còn đang đưa cho anh đồng hương bán quýt, hiện tại hắn có thể nghỉ ngơi cho khỏe.

Khi Đặng Thiên Vũ lấy khăn ấm lau người cho hắn thì Tấn Tiểu Lỗi thoải mái đến suýt chút nữa phát ra tiếng rên. Nhớ lúc hai người bọn họ vừa mới gặp mặt, Đặng Thiên Vũ vênh váo kiêu căng như một tên thiếu gia nhà tài phiệt.

Nhưng chung đụng một thời gian hắn lại cảm thấy Đặng Thiên Vũ là một tên có chút tiền thích khuênh khoang ra vẻ.

Sau đó hắn mới phát hiện, Đặng Thiên Vũ bản chất thật ra chỉ là một thanh niên bình thường sống ảo mà thôi.

Thích phô trương, thích chải chuốt, thích ra vẻ, hắn không thích kiểu thanh niên quá coi trọng sự hào nhoáng như vậy nên thường nhịn không được mà đi đả kích anh.

Nhưng từ từ hắn phát hiện trong lòng mình luôn luôn nghĩ về người này.

Ngẫm lai, từ hồi hắn có Đặng Thiên Vũ thì không bao giờ nghĩ đến chuyện buổi tối đi đến nhà vệ sinh công cộng nữa. Cho dù ra ngoài đi dạo cần vào nhà vệ sinh công cộng giải quyết thì hắn cũng có thể nhìn như không thấy những người ở bên trong.

Có lẽ… đây là tình yêu?

Không biết nữa, hắn chưa yêu bao giờ, nếu vậy thì đây coi như là mối tình đầu rồi?

Nghe nói tình yêu là một thứ rất xa xỉ. Đặng Thiên Vũ mặc dù không phải đại gia nhưng cũng coi là có chút tiền, lớn lên cũng đẹp trai, dù thấp hơn hắn một chút nhưng hoàn toàn có thể coi là một cao phú suất.

Bọn họ giàu nghèo chênh lệch lớn như vậy làm sao yêu nhau chứ?

Hơn nữa… sau này phải nói với em trai hắn thế nào đây? Từ lần trước lỡ miệng cho cậu biết hắn có đối tượng thì em trai luôn hỏi thăm tình hình chị dâu mình. Nếu để cho em trai hắn biết chị dâu là một người đàn ông, có khi nào cậu sẽ đoạn tuyệt anh em với hắn không?

Tấn Tiểu Lỗi suy nghĩ lung tung một hồi rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Đặng Thiên Vũ dọn dẹp xong thì đi dạo quanh nhà một vòng, không biết phải làm gì.

Kệ vậy, trời lạnh thế này tốt nhất là cứ chui vào chăn nằm.

Anh quay về phòng ngủ, đứng bên giường Tấn Tiểu Lỗi đang ngủ say, cảm thấy đối phương rất đẹp trai. Bỗng nhiên anh nghĩ đến chuyện lần trước Tấn Tiểu Lỗi chụp hình của mình, cũng lấy điện thoại ra chụp hình của Tấn Tiểu Lỗi.

Hmm… Hình như thế này không có ý nghĩa?

Đặng Thiên Vũ suy nghĩ một chút, cởi áo ngủ ra chui vào trong chăn, một tay ôm lấy Tấn Tiểu Lỗi, một tay cầm điện thoại chụp từ trên chụp xuống.

Cầm di động kiểm tra kết quả một chút, không ngờ cảm thấy rất tốt.

Đột nhiên Đặng Thiên Vũ nghĩ ra một trò. Lần trước Đặng Thiên Tề tên kia còn hỏi đối tượng của anh thế nào, không bằng tặng cho cậu em một sự kinh hỉ vậy.

Đặng Thiên Tề nhận được MMS của Đặng Thiên Vũ lúc vừa ăn trưa xong, còn đang dắt chân rung đùi húp canh. Nhìn thấy tin nhắn của Đặng Thiên Vũ lập tức mở ra, nhìn thấy hình ảnh anh trai của y đang ôm một người đàn ông nằm trên giường trong điện thoại thì sặc nước canh — bởi vì tiêu đề của tin tức kia là “Đối tượng của anh”.

Cái gì? Người này bất luận khuôn mặt hay phần bả vai đang lộ ra ngoài, còn có cái cằm râu lỉa chỉa kia đều là đàn ông tinh khiết thế này lại là đối tượng của anh trai y? Trong trí nhớ của Đặng Thiên Tề, loại anh trai thích không phải là kiểu thư sinh nhã nhặn sao? Sao gu thay đổi nhanh như vậy chứ?

Tấn Tiểu Lỗi mặc quần áo lấy từ trong tủ của Đặng Thiên Vũ, huýt sáo quay trở về căn nhà của hắn thì nhìn thấy công việc buôn bán của đồng hương rất đắt hàng, hơn nửa ngày đã bán được gần nửa xe. Hơn nữa tấm biển buổi sáng treo mười đồng bốn cân bây giờ đã đổi thành mười đồng ba cân.

“Buôn bán đắt khách quá ha?” Tấn Tiểu Lỗi ghé qua một chút. Không những đôi vợ chồng bận rộn mà cả cậu nhóc nhà đó cũng đang giúp bán hàng.

“Cũng nhờ quýt ngọt quá. Hai cô bác buổi sáng mua xong về một truyền mười, mười truyền trăm nên khu này đổ xô đến mua. Vợ chồng anh còn đang không biết có cần đổi chỗ bán ngày mai hay không đây. Nếu không thì cứ để cho vợ anh bán chỗ còn lại, chúng ta đi lấy một xe nữa về.” Anh đồng hương kia vừa nói vừa đưa cho hắn một quả quýt.

Tấn Tiểu Lỗi bóc quýt ra, vừa ăn thì nhìn thấy bên cạnh xe của hắn còn treo một tấm bảng “Ngọt như mối tình đầu”. Chảy mồ hôi, bây giờ đến bán quýt cũng xài slogan mới dược sao?

Ăn quýt xong thì Tấn Tiểu Lỗi không khỏi nghĩ, quýt đúng là quýt, ngoại trừ vị ngọt ra vẫn có chút chua.

Lúc trước hắn chưa biết mối tình đầu như thế nào thì không nói, nhưng bây giờ hắn đã biết mùi vị của tình đầu, hắn cảm giác tình đầu vẫn ngọt hơn quýt một chút.