Sau hơn ba tiếng đồng hồ ngồi trêи xe thì cũng đã đến được nơi cần đến.
Đường Tinh định xuống xe thì Sở Diệc Thần nhắc nhở "Cẩn thận, chân em đang bị thương đấy."
"??... Chân em đâu có bị gì đâu."
Đường Tinh ngó xuống chân mình thì phát hiện chân đã được băng bó một lớp mỏng.
"Cái gì đây, anh băng vào à." Đường Tinh vừa nói vừa gỡ băng ra.
Mở băng ra, cô phát hiện chân mình có một vết bầm nhỏ.
"Ấy, đúng thật này. À mà khoan, Sở Diệc Thần em bị bầm mà, anh băng thế này em còn tưởng em bị gãy chân đấy. Với lại cũng đâu có đau, thoa một ít thuốc là khỏi mà, bày vẽ ra làm gì."
"Em không đau nhưng anh cảm thấy em đau."
Đường Tinh ngớ ra, đây là đau kiểu mới à.
Sở Diệc Thần xuống xe, vòng ra sau cốp xe lấy ra một bộ đồ mới toanh đưa cho Đường Tinh.
"Em thay đi, anh ở ngoài này chờ." Chưa đợi Đường Tinh kịp phản ứng lại, Sở Diệc Thần đóng sầm cửa xe rồi đứng canh ở ngoài.
Một lúc sau, Đường Tinh xuống khỏi ô tô, đập vào mắt cô là cảnh biển hùng vĩ.
"Oa, đẹp quá đi."
"Có thích không? Nếu thích thì anh sẽ đưa em đến đây thường xuyên hơn."Sở Diệc Thần dẫn Đường Tinh xuống phía bờ cát.
"Không thích." Câu trả lời của Đường Tinh cắt ngang cảm xúc của Sở Diệc Thần.
"Em... không thích? Đáng lẽ ra anh nên hỏi em trước khi đi..."
"Không sao đâu, chỉ là em cảm thấy sợ khi nhìn xuống biển. Cảm giác mình thật nhỏ bé trước đại dương mênh ʍôиɠ này. Như một hạt cát vô danh, sớm muộn cũng sẽ bị quên lãng. Bỏ đi, đi thôi, cũng khá lâu em không ra biển rồi đấy."
Đường Tinh kéo tay Sở Diệc Thần đi. Bất chợt, Sở Diệc Thần kéo cô lại, bế lên.
"Anh làm gì thế, thả em xuống." Đường Tinh vùng vẫy.
"Anh đưa em đi chơi giải khuây chứ không phải để mặt em bí xị ra như vậy nhé. Cười lên xem nào."
"Thả em xuống đã."
"Không thả."Sở Diệc Thần quả quyết.
"Sở Diệc Thần, anh bế em kiểu công chúa, có nghĩa em là công chúa đúng không?"
"Ừm, là công chúa của anh."
"Vậy thì anh không thể là hoàng tử, lại càng không thể là phò mã của em được." Đường Tinh liên tục lắc đầu.
"Vậy anh là gì?"
"Người hầu, một tên hầu khó bảo, lúc nào cũng chống đối chủ nhân."
"Vậy anh sẽ theo hầu em cả đời."
Đường Tinh nghe xong câu này thì nhìn Sở Diệc Thần không chớ mắt.
"Sao vậy, nhìn đến mê rồi à?"
"Không, em chỉ là đang thắc mắc, tên nào đã nói Sở Tổng nhà ta không biết ăn nói vậy, em sẽ đạp hắn dính tường cạy bảy ngày không ra luôn."
"Anh chỉ biết ăn nói với mình em." Sở Diệc Thần bật cười.
"Sở Diệc Thần, đây là lần đầu tiên em thấy anh cười kể từ lúc kết hôn đến giờ đấy."
"Anh chỉ cười với mình em."
"Aiyao, Sở Diệc Thần mấy câu này anh tự nghĩ ra à?"
"Thấy em anh mới nghĩ được."
"Ỏ, vậy sao?" Đường Tinh giơ điện thoại ra, là thằng n nhắn của cô cùng với Thẩm Lương. "Đêm qua tổng giám đốc thức đến tận gần sáng, hình như là tra cứu gì đó. Sở Diệc Thần, anh tra gì vậy, cho em xem thử đi."
"Không được."
"Vậy thôi, tên hầu này, mau đưa bổn công chúa xuống bờ biển. Bổn công chúa còn phải ngắm biển nữa."
Sở Diệc Thần bế Đường Tinh xuống bãi cát rồi thả cô xuống.
"Em chơi ở đây, đợi anh một chút anh đi nghe điện thoại." Sở Diệc Thần xoa đầu Đường Tinh rồi đi ra chỗ khác.
Còn lại một mình Đường Tinh đang chơi thơ thẩn thì phát hiện có một con vật đang tiến về phía mình.
Cua??
Lúc còn bé, Đường Tinh đã bị cua kẹp một lần nên từ đó tới giờ cô rất sợ cua. Đang định bỏ ra chỗ khác thì một suy nghĩ lại nảy lên trong đầu Đường Tinh.
Nếu như bị đồn ra Minh chủ Bạch Lan Minh sợ cua thì cô còn mặt mữi nào mà nhìn người khác chứ. Suy nghĩ ấy đã khiến Đường Tinh dừng chân. Cô nhìn chằm chằm vào con cua, con cua cũng nhìn chằm chằm Đường Tinh. Hai bên đấu mắt với nhau, không bên nào chịu thua.
Một lúc sau, Đường Tinh bắt đầu thấy nản dần.
Thôi bỏ đi, da mặt cũng chỉ là vật ngoài thân, mất cũng đâu có sao.
Nghĩ vậy, Đường Tinh liền bỏ ra chỗ khác chơi tránh xa con cua đáng ghét đó.