Sở Diệc Thần ôm chặt lấy cánh tay của cô, giọng lạnh như băng cảnh cáo: “Lúc em đến bên cạnh Âu Dương Lâm, đừng quên hậu quả vi ước*.”
* vi phạm ước định
Đường Tinh nghe giọng nói cực kì lạnh lẽo của anh, rõ ràng phải hoảng sợ, nhưng trái tim lại bỗng nhiên mềm mại, nhẹ nhàng cười nhẹ một tiếng, lười biếng cong khóe môi, “Hử? Hậu quả vi ước sao? Bị anh nhốt cả đời ư? Đột nhiên thật sự muốn vi phạm ghê, làm sao bây giờ ta?”
Nghe được câu trả lời của Đường Tinh, trong nháy mắt con ngươi như hắc diệu thạch* thâm thúy của Sở Diệc Thần dâng lên tầng tầng sóng nhiệt, nóng đến mức như có thể hòa tan người đối diện.
*Một loại đá có màu đen thui:))
Đường Tinh nhìn thấy ɖu͙ƈ niệm rõ ràng trong đáy mắt trong trẻo lạnh lùng đó…
Ặc…
Tiêu rồi… Thả thính quá liều rồi…
Khi nụ hôn của Sở Diệc Thần rơi xuống trong nháy mắt, Đường Tinh vội vàng đập đầu của mình vào ngực của anh, đáng thương mà mở miệng: “Nè, em đã bận bịu cả ngày cũng chưa có ăn gì, thật là đói mà… Em muốn ăn mì… Nhưng tay đau…”
Sở Diệc Thần đang cố gắng bình ổn lại hô hấp của mình, đồng thời lẳng lặng nhìn chăm chú cô.
Anh ta sao lại không biết chút tâm tư trong lòng cô chứ…
Mỗi lần đều là to gan lớn mật, thả thính anh đến mức phát hỏa, thả xong liền chạy mất…
Sở Diệc Thần nặng nề cắn một cái trêи môi của cô rồi cất bước đi về phía tủ lạnh.
“Tạp dề treo ở bên cạnh tủ lạnh, em giúp anh cầm sang!”
Đường Tinh thông minh chạy tới, lấy ra một cái tạp dề màu hồng in hình hellokitty mua ở siêu thị đưa cho anh.
Sở Diệc Thần liếc một cái về phía tạp dề, rõ ràng cực kì ghét bỏ, nhưng khi nhìn về phía Đường Tinh cầm lấy cái tạp dề đó, nhìn biểu cảm mong đợi kia, cuối cùng vẫn dang tay ra.
“Ý khoan đã, anh biết nấu mì sao?” Đường Tinh đột nhiên hỏi lại.
Gương mặt cao quý lạnh lùng của Sở Diệc Thần bễ nghễ liếc nhìn cô một cái.
Đường Tinh nhất thời ngượng ngùng mở miệng: “À, được rồi được rồi, em sai rồi, sao mà anh không biết nấu mì được chứ!”
Sở Diệc Thần mới vừa đi vào phòng bếp không bao lâu, điện thoại di động của Đường Tinh đột nhiên vang lên.
Người gọi tới là Mặc Vô Việt.
Đường Tinh nhận điện thoại: “A lô? Mặc Vô Việt?”
Đường Tinh mới vừa tiếp thông, đầu kia điện thoại di động lập tức truyền tới giọng nói hết sức khẩn cấp của Mặc Vô Việt: “Chị dâu! Chị không sao chứ! Em đã chạy tới nhà của chị rồi! Chị ngàn vạn lần phải chống đỡ nha, bình tĩnh một chút, đừng xúc động!”
Đường Tinh nghe xong đầu óc liền mơ hồ: “Hả? Cậu đang nói gì? Đã xảy ra chuyện gì?”
Mặc Vô Việt bị hỏi ngược lại sửng sốt đáp: “Sao lại thế này? Đại ca còn chưa tới chỗ cô sao? Rõ ràng là lái xe đua với tốc độ bốn trăm cây số ra cửa, lúc này chắc phải đến rồi chứ…”
“Ờ…” Xe đua? Bốn trăm cây số???…
“Thì hôm nay, mấy tên được cử đi học võ kia về kể lại, chị không chỉ ngắm nhìn thân hình bọn họ, còn luôn miệng khen đẹp, đã thế còn một tay ôm gái, một tay cầm bia uống... ” Mặc Vô Việt dùng tốc độ nhanh nhất giải thích tình huống lúc đó một chút, giọng điệu chấn động lòng người.
“Chuyện này, Vô Việt à…”
“Chị dâu, chờ lát nữa đại ca tìm tới chị, chị ngàn vạn lần nên tỉnh táo một chút! Em lập tức đến đây!” Mặc Vô Việt dặn đi dặn lại.
Đường Tinh ho nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ mở miệng nói: “Mặc Vô Việt, phiền cậu bình tĩnh một chút, để cho tôi nói một câu ok?”
Đường Tinh nói xong trực tiếp nhấn một cái trêи màn hình điện thoại di động, chuyển đến cuộc gọi video, sau đó, chuyển ống kính đến trong phòng bếp.
Một giây kế tiếp, Mặc Vô Việt liền thấy lão đại nhà mình, ngang hông đeo một chiếc tạp dề màu hồng, tay áo sơ mi trắng tùy ý cuốn đi lên, tay cầm muôi cơm, đang ở trong phòng bếp, phía dưới…
“Ặc…”
Trêи màn hình điện thoại di động, biểu cảm của Mặc Vô Việt trong nháy mắt ngu người.
Đường Tinh trực tiếp đứng lên, cầm điện thoại di động đi tới trước mặt của Sở Diệc Thần nói: “Bảo bối, nhìn em một cái!”
Sở Diệc Thần nghe tiếng của cô, ánh mắt nhìn qua chỗ Đường Tinh, thấy Đường Tinh đang cầm điện thoại di động hướng về phía anh, thông qua màn hình điện thoại di động anh thấy người bên kia hình như là Mặc Vô Việt.
Đường Tinh tiến tới trước mặt Sở Diệc Thần, camera đưa về hướng của mình và Sở Diệc Thần nói: “Mau hôn em một cái, tiểu đệ đệ nhà anh sắp điên rồi đó!”
Sở Diệc Thần rõ ràng sẽ không đi chú ý đến chuyện người nhà hắn sắp phát điên đâu, anh chỉ nghe được một câu yêu cầu: “Mau hôn em một cái” mà thôi.
Sở Diệc Thần bình tĩnh bỏ đồ trong tay vào trong nồi, sau đó thoáng thay đổi góc độ, cúi xuống phối hợp hôn một cái trêи má Đường Tinh, sau đó tiếp tục cắt giăm bông.
Đường Tinh cười híp mắt nhìn về phía điện thoại di động: “Bây giờ đã bình tĩnh hơn chút nào chưa, Mặc Vô Việt?”
Mặc Vô Việt: “…”
Bình tĩnh… Quá bình tĩnh luôn rồi…
Đường Tinh: “Còn có việc gì nữa không?”
Mặc Vô Việt: “Không có…”
Thật xin lỗi đã quấy rầy, coi như tôi chưa từng gọi tới …
Màn hình điện thoại di động tối sầm lại, người nào đó bây giờ cả thể xác lẫn tinh thần đều bị tổn thương mà treo máy.
Vì để Mặc Vô Việt càng thêm yên tâm hơn nữa, Đường Tinh lại gửi những hình ảnh trực tiếp cảnh Sở Diệc Thần nấu mì cho anh ta, cuối cùng chính Mặc Vô Việt là người khóc lóc thỉnh cầu, không cần gửi hình ảnh nữa, anh ta thực sự đã rất bình tĩnh rồi…