Sở Tổng, Xin Hãy Tránh Đường!

Chương 107




Đường Tinh nhất thời cảm thấy não mình không thông nổi.

Bây giờ phải làm sao?

Nghĩ một chút, cô liền chạy đến bên cạnh Âu Dương Lâm "Đại thiếu gia, tôi nhờ anh chút việc được không? Bây giờ một người bạn của tôi tìm đến, không tiện để anh lộ mặt, anh có thể lánh đi một chút được không?" Đường Tinh cầu khẩn.

"Được rồi." Âu Dương Lâm nhìn thấy vẻ mặt này của Đường Tinh thì bật cười.

Nhanh như chớp, Đường Tinh đem anh ta đẩy vào trong phòng tắm rồi đóng của lại.

"Âu đại thiếu, để anh chịu thiệt rồi." Đường Tinh để lại một câu rồi chạy ra mở cửa cho Sở Diệc Thần.

"Tu La chủ đại giá quang lâm, thất lễ thất lễ." Đường Tinh nhanh chóng đưa Sở Diệc Thần vào nhà.

"Vừa rồi cô làm gì mà lâu vậy?" Sở Diệc Thần đi vào nhà, ngó nghiêng một chút rồi ánh mắt dừng lại ở hai ly nước trêи bàn.

"À, tôi... tôi đang dọn nhà." Đường Tinh kiếm đại một cái cớ cho qua chuyện.

"..."

Thấy Sở Diệc Thần im lặng, Đường Tinh theo hướng anh ta nhìn tới thì phát hiện, hai ly nước vừa rồi nàng vẫn chưa có dọn đi.

Thôi xong rồi...



"Cốc nước kia là của con trai tôi, thằng bé vừa chạy đi chơi rồi."Đường Tinh bắt đầu bao biện.

Quả nhiên, lôi bảo bối nhà mình ra làm lá chắn là đúng đắn mà.

Khoan, Tinh Thần đâu? Lúc này, Đường Tinh mới nhớ từ lúc vào nhà cô không hề gặp thằng bé.

Đệch, con trai tôi đâu!!!

Đúng lúc này, cô nhìn thấy một mảnh giấy trêи bình hoa.

"Mẹ, hôm nay còn đi chơi với Hạ thúc thúc, tối con mới về, mẹ tự ăn cơm nhé."

Nhìn thấy mảnh giấy này, Đường Tinh mới thở phào yên tâm. Cũng còn may, cô còn tưởng là bị bắt cóc rồi chứ.

"Bạch Phong? " Sở Diệc Thần thấy Đường Tinh căng thẳng thì có ý tứ dò hỏi.

"Hở? À haha, tôi chỉ là hơi ngây người chút thôi. Hôm nay anh đến làm gì vậy?" Đường Tinh chuyển chủ đề.

"Đề nghị trước kia của cô." Sở Diệc Thần lấy ra một mảnh giấy ghi số điện thoại mà trước đó cô đã đưa cho anh.

"Vậy nên... Tu La chủ có ý tứ thế nào?"Đường Tinh cười mê hoặc, cô đứng lên, đi đến đẩy Sở Diệc Thần nằm xuống ghế, ngồi đè lên người anh.

Cô cúi sắt xuống người anh, cơ hồ chỉ cách nhau một hơi thở. Đường Tinh cười khúc khích, mà với Sở Diệc Thần, nụ cười khiêu khích đầy giảo hoạt của cô gái, quả thật giống như là độc dược, ăn mòn lớp tường thành đang bao phủ trái tim của anh, cơ hồ trong nháy mắt suýt chút nữa đã làm cho anh toàn quân tan rã.

Trái tim Sở Diệc Thần tê dại một trận, không biết mình rốt cuộc phải làm cách nào để có thể kiềm chế ɖu͙ƈ vọng muốn ôm ấp và hôn nàng…



Mấy giây ngắn ngủi, lại giống như là mấy thế kỷ đã trôi qua…

"Như thế nào? Tu La chủ có thể giúp tôi tìm người được chưa?" Đường Tinh mở miệng.

Ánh mắt của Sở Diệc Thần thanh lãnh bình tĩnh, không nhanh không chậm hướng về phía cô gái nhìn một cái: "Tôi không bao giờ làm ăn lỗ vốn."

Nói rồi, anh xoay người một cái, vững vàng đem cô gái đè xuống dưới thân mình.

Thất sách rồi!!!

"Anh..."

Đường Tinh chưa nói ra lời thì đã bị Sở Diệc Thần mạnh mẽ chặn lại bằng một nụ hôn.

Đường Tinh ngay lập tức đẩy anh ra, mặt đầy tức giận.

Đã không nhận nàng thì thôi đi, còn bày ra vẻ mặt này làm gì chứ.

Sở Diệc Thần nhìn Đường Tinh không chớp mắt"Không phải hôm nay cô vừa cưỡng hôn tôi sao? Bây giờ sợ rồi?"

Đường Tinh còn chưa kịp cãi lại Sở Diệc Thần thì chuông cửa lại đột ngột vang lên tiếp.

Đệch! Sao hôm nay nhiều người đến chơi vậy?