Sở Tiêu

Chương 12: Vân Sở, bỏ đi




Bây giờ Vân Sở đang hốt hoảng lửng thửng đi trên đường, bên tai ồn ào huyên náo, đám người qua lại, trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt uất giận vừa rồi của Vân Tiêu, một lần lại một lần, tiếng vọng y quở trách: vì cái gì không cẩn thận, vì cái gì không cẩn thận.

Vì cái gì mà đột nhiên Tiêu hung như vậy, chưa bao giờ Tiêu đối đãi hắn như vậy, một khắc kia Tiêu tức giận rõ ràng như thế, có thể thấy được, không thể nghi ngờ Tiêu đối với Trầm di rất quan tâm, lo lắng. Mà chính mình chỉ có thể đứng một bên, nhận hết sai lầm, tất cả quở trách. Vừa vặn lúc nãy trên tay bị phỏng đã nổi lên phao, hỏa lạt lạt đau. Chỉ cần tưởng tượng đến vẻ mặt chán ghét của Tiêu nhìn hắn, Vân Sở cảm thấy được lúc này mọi thứ đều thiên hôn địa ám (= trời đất u ám). Lại tưởng tượng đến Trầm di đối với hắn rất tốt, chính mình lại làm nàng bị bỏng thành như vậy, trong lòng càng áy náy không chịu nổi.

Vân Sở không phải không biết, chính là không muốn nghĩ nhiều, hoặc cảm thấy được như vậy không có gì, cho tới nay, hắn đều sắm vai mẫu thân của chính mình, nhất cử nhất động đều tận lực làm tương tự nàng, học nàng cách nấu ăn bắt đầu chăm sóc Tiêu, hỉ nộ ái ố, ấm lạnh giá rét, trong lòng hắn Tiêu chính là tất cả, cho dù mình chỉ là thế thân của mẫu thân, nếu có thể hắn thầm nghĩ cứ như thế cả đời đều như thế, bên cạnh y.

Nhưng Trầm di đến đây, nàng ôn nhu hiền thục, xinh đẹp hào phóng, thông minh lanh lợi, tỉ mỉ khả ái, có trí thức hiểu lễ nghĩa, thiện lương săn sóc, xem như thế nào, nàng cũng đều rất xứng với Tiêu. Trong đầu hiện lên cảnh Vân Tiêu ôm thắt lưng nàng, hai người đứng trước cửa sổ, nhìn nhau cười. Như vậy, chính mình ngay cả tư cách bên cạnh Tiêu cũng không có.

Ầm ầm, Ầm ầm…

Bên tai vang lên tiếng sấm, Vân Sở ngẩng đầu nhìn trời, mây đen nghịt, một tầng chồng lên một tầng, dồn ép xuống đất, giống như ngực hắn bây giờ tích tụ một đoàn, bế tắc, khó chịu. Lại giống như có trăm ngàn đồ vật trong thân thể đang va vào nhau, dường như muốn đem hắn xé rách.

Mưa theo hai má hắn lăn xuống, ướt đẫm y phục toàn thân, rung rung rơi, không biết đi đến nơi nào, lại có một phiến đại môn, giống như đại môn vương phủ của chính mình, trước đi lên, xao gõ, tê liệt ngã xuống.

Giờ này Vân Dật đang trong phòng ghi chép sách, nghe được hạ nhân báo lại Vân Sở tiểu vương gia, một thân ướt như chuột lột ngã vào trước cửa vương phủ, nhanh buông thư, vội vàng chạy ra đại môn. Đến khi nhìn thấy bộ dạng Vân Sở, trong lòng sớm hiểu rõ, trừ bỏ người kia hắn xem như bảo bối_Tiêu, thì ai có thể khiến hắn như vậy, nhưng chưa từng nghĩ sẽ nghiêm trọng đến như vậy. Tuy trong lòng rất không thoải mái, vẫn không nói hai lời, ôm lấy Vân Sở, một đường chạy nhanh về phòng, hạ lệnh hạ nhân chuẩn bị mộc dũng nước ấm. Vân Sở một thân ẩm ướt, nếu không ngâm nước ấm, chỉ sợ sẽ bị cảm lạnh.

Vân Dật tiểu vương gia chưa từng giúp người khác tẩy qua, nhưng cũng phải tạm giúp hắn rửa sạch thân mình tràn đầy nước bùn, chỉ cần đem thân mình hắn hâm ấm, xua đi hàn khí là được. Vân Dật một lôi hai kéo đem y phục dính ướt trên người Vân Sở kéo rách thoát hết, ôm lấy Vân Sở, bỏ vào trong bồn, chính mình cũng bùm một tiếng nhảy vào, nước lập tức tràn ra bồn, xuôi theo mép bồn chảy ra ngoài.

Lúc này Vân Sở đang mơ màng, đần độn không rõ, chịu đựng Vân Dật đưa hắn chà xát toàn bộ, cũng không phản ứng nhiều lắm. Thân mình từ từ ấm lên, mặt phiếm hồng, hai mắt mông lung, ngập nước.

Vân Dật một lòng giúp Vân Sở xua lạnh, không nghĩ nhiều lắm, chờ khi thân mình hắn rửa sạch sẽ, lại rửa sạch tóc, dùng khăn lớn mềm mại đem Vân Sở bao lấy, ôm ra, đặt trên giường, thêm chăn bông bọc lại, thay Vân Sở lau tóc.

Vân Sở thoải mái ấm áp dựa vào người hắn, đóng mắt, xem như đang ngủ.

Vân Dật nhìn xem trong tay thật dày tóc, lại nhìn người trong ngực không phòng bị, cười khổ một chút, tiếp tục xoa nắn. Chiến đấu hăng hái qua đi, rốt cục đối phó xong mớ tóc dài của Vân Sở, tay chân vụng về thay Vân Sở mặc xong y phục, loại sự tình này hắn tuyệt không để người khác làm giúp, thà rằng chính mình làm có loạn chút, chậm chút, vất vả chút.

Đỡ đầu của Vân Sở, chậm rãi làm cho hắn nằm xuống, phủ lên chăn bông, Vân Dật sờ sờ mặt Vân Sở, nói bên tai hắn:

_Ngủ đi, khi tỉnh mọi chuyện sẽ qua.

Ngồi xuống bên đầu giường, nhìn Vân Sở, một đêm không ngủ.

Khi Tiêu Vương gia hồi phủ đã là canh hai, mới vừa ngồi xuống, tiếp nhận ly trà đưa tới, lại có gã sai vặt đến báo:

_Lão gia, vừa rồi Thành vương phủ sai người truyền lời, nói tối nay thiếu gia ngủ lại Thành vương phủ, sẽ không quay về, thỉnh lão gia không cần lo lắng.

Vừa muốn đưa ly trà lên miệng, lại bị Vân Tiêu thả lại trên bàn, Vân Tiêu lớn tiếng hỏi:

_Thiếu gia khi nào ra ngoài?

Nói đùa, trên tay Vân Sở còn bị thương.

Gã sai vặt đáp:

_Tiểu nhân không biết, vốn tưởng thiếu gia còn trong phòng dưỡng thương, qua một lúc, thiếu gia đã không thấy, tiểu nhân sai người đi tìm, thủ vệ ở cửa quay về nói thấy thiếu gia đi ra ngoài, kế tiếp, liền có người của Thành vương phủ truyền lời.

Gã sai vặt thật cẩn thận xem xét sắc mặt của Tiêu Vương gia.

Càng nghe con ngươi của Tiêu Vương gia càng lạnh, thẳng muốn đem người khác đông lạnh mới thôi, mặc cho ai đều nhìn ra được giờ phút này Vương gia thực phẫn nộ, hậu quả rất nghiêm trọng. Gã sai vặt kia liền lạnh cóng run cầm cập, nhưng lại thẳng tắp quỳ xuống.

Tiêu Vương gia cũng không tái vô nghĩa, dứt khoát đứng lên, bước từng bước, muốn đi ra ngoài.

Nhìn thấy vậy gã sai vặt cũng gắng gượng góp nhặt dũng cảm, trông mong hỏi một câu:

_Vương gia đây là muốn đến đón thiếu gia sao?

Nguyên lai Tiêu Vương gia vừa động đúng là nghĩ muốn trực tiếp đi vương phủ đón người.

Gã sai vặt còn quỳ trên mặt đất nuốt mấy khẩu nước miếng, nói tiếp:

_Hiện tại đã là đêm khuya, có lẽ thiếu gia đã sớm đi ngủ, người trong vương phủ nhất định cũng đều đang nghỉ ngơi, như vậy lão gia đi qua, chỉ sợ sẽ đánh thức mọi người trong vương phủ, hay chờ đến sáng mai trời sáng lại đi, cho thỏa đáng.

Nói xong không quên sờ cổ của chính mình, còn tại a, giương mắt đối diện ánh mắt nghiêm nghị của Tiêu Vương gia, vẫn còn cảm giác như bị phi đao, lưỡi dao chém giết quanh đây.

Tiêu Vương gia không nói một tiếng, mặt bình tĩnh, đi về phòng chính mình.

Quỳ trên mặt đất, gã sai vặt thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi bẹp dưới đất, nâng lên tay áo, xoa xoa mồ hôi trên trán.

Vì thế, Tiêu Vương gia cau mày về tới phòng, cau mày mà ngủ, cau mày rời giường, cau mày rửa mặt, cau mày ăn điểm tâm, cau mày lên triều.

Ngưng Băng: Sao ta thấy em thụ không những ngốc còn hơi tự kỷ nữa nhỉ, cò nàng nào nghĩ giống ta hông ta~~~