Sở Thú Trong Mắt Tôi

Chương 4




Gấu koala Diệp Án đúng là rất dính người, ôm lấy người rồi sẽ không buông tay, tôi hỏi hắn câu gì hắn cũng chỉ đáp vài tiếng lười nhác, rõ ràng là không thèm để tâm.

“Bác sĩ Viên, cậu đẹp quá.” Diệp Án nói, “Tôi rất thích kiểu người như cậu, ôm rất thoải mái. Vì quá bận nên tôi chưa yêu đương bao giờ, cậu cùng tôi nói chuyện yêu đương được không? Tôi muốn cậu là chiếc gối ôm độc quyền của tôi, hehe.”

Gấu koala Diệp Án thèm khát da thịt, tính tình bạ đâu nói đấy và lười biếng, tôi lặng lẽ ghi nhớ những điều này.

“Anh Diệp à, tôi không thể yêu anh được đâu.” Tôi nghiêm túc từ chối, “Chúng tôi có văn bản quy định rõ ràng rồi, bác sĩ không được phép yêu bệnh nhân của mình.”

“Quy định có là gì cơ chứ.” Diệp Án ôm tôi chặt hơn, trọng lượng cả cơ thể đều đè lên tôi, tôi bị hắn chèn ép đến mức nằm nhoài trên bàn, “Chỉ cần cậu đồng ý nói chuyện yêu đương với tôi, tôi sẽ nâng cậu lên, cậu không cần làm việc nữa, ừm, lúc đó tôi cũng không thèm làm việc nữa, tiền tôi kiếm được đủ để chúng ta tiêu xài vài kiếp đấy.”

“Không làm việc thì chúng ta sẽ làm gì?”

“Ở nhà chứ sao, tôi ôm cậu ngủ, cậu được tôi ôm ngủ, hạnh phúc quá chừng luôn.”

Quả nhiên, phong cách theo đuổi rất phù hợp với một con gấu koala.

“Nhưng mà so với koala thì tôi thích gấu trúc hơn.” Tôi nói, “Tất cả mọi người đều nói gấu trúc bán manh kiếm sống, cho nên nó rất dễ thương.”

Diệp Án nghiêng đầu, tôi có thể nhìn thấy một dấu chấm hỏi to tướng nổi lên trên đầu hắn.

Đáng yêu vl, cả lão hổ lẫn gấu koala đều đáng yêu như nhau! Nhưng tôi chọn gấu trúc cơ.

Theo thông tin mà Diệp Án tiết lộ, có thể rút ra kết luận sau: bố mẹ hắn đều là những người cuồng sự nghiệp, khi còn nhỏ hắn không được quan tâm đầy đủ, vì vậy dẫn đến việc hắn mắc chứng thèm khát da thịt, khát khao được tiếp xúc gần gũi với người khác. Thế nhưng nhân cách làm chủ lại không cho phép hắn bộc lộ mong muốn thân mật như vậy, cho nên nhân cách thứ hai của hắn gặp người nào liền ôm người nấy; lượng công việc đồ sộ khiến hắn kiệt sức, nhân cách làm chủ lại xem nhẹ nhu cầu nghỉ ngơi, do đó khiến hắn phân liệt ra một nhân cách lười biếng, vốn có thể coi như cơ chế tự bảo vệ của cơ thể.

Tuy rằng tôi đã hiểu sơ qua tình trạng của Diệp Án, thế nhưng hiểu biết này vẫn rất hạn chế. Tôi không biết điểm kích thích hắn chuyển đổi tính cách ở đâu, hoặc cơ bản là không có điểm kích thích nào cả, nhất định là một chứng bệnh phát tác ngẫu nhiên. Vì vậy, sau khi cố gắng kéo miếng keo Diệp Án ra không thành, tôi chỉ có thể lẳng lặng chờ hắn trở về nhân cách lão hổ, như thế hắn sẽ buông tôi ra.

Tôi chờ và chờ, chờ đến lúc tan ca, Diệp Án vẫn là một con gấu koala, hơn nữa còn dựa vào người tôi ngủ ngon lành. Nửa bả vai của tôi bị hắn đè lên tê rần, tôi còn đang buồn tè nữa chứ, khó chịu sắp chết đến nơi.

“Anh Diệp à, anh Diệp!” Tôi gọi nhiều lần nhưng vẫn không thể đánh thức Diệp Án, vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tôi phải đấm hắn? Thế nhưng dù là lão hổ hay gấu koala thì đều là động vật cần được bảo tồn, không thể sử dụng bạo lực với chúng được.

Tôi nhấc điện thoại lên định tìm bác sĩ Cáo giúp đỡ, vừa mới quay số thì Diệp Án đã tỉnh lại, tôi nhìn hắn, ơn giời, hắn đã biến lại thành lão hổ rồi!

Diệp Án ngay lập tức buông tôi ra, liên tục nói xin lỗi.

Trên mặt hắn lẫn trên vai tôi có những vết đỏ hồng, hắn nhất quyết bày ra vẻ mặt khí phách của tổng tài, song thực chất lại trông rất bối rối và xin lỗi tôi vì đã ngủ quá lâu. Không giống hổ chút nào, giống một con mèo ngoan ngoãn thì đúng hơn.

Dễ thương vl.