Edit:Yann.
Beta: Đậu Xanh
Qua vài ngày, Đường Sùng Ninh vẫn cảm thấy Trần Nhất Chu hơi kỳ lạ.
Cậu ấy thế nào cũng không chịu nói chuyện với cô, có đôi khi chạm phải ánh mắt, cũng vội vội vàng vàng né tránh như đang cố ý.
Cô cảm thấy có khả năng Trần Nhất Chu đang tới tháng.
Lúc đầu cô còn có tâm trạng nói cùng cậu ấy hai câu, sau khi cậu ấy xoàng xĩnh đáp lại, cô cũng cảm thấy không thú vị nữa.
Tuy rằng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cô không có rảnh rỗi thoải mái đi khai đường cho cậu ấy.
Cô cũng từng oán giận qua với Thẩm Hòe An, trên đường về nhà nói với anh: "Hình như dạo này tâm tình của Tiểu Béo không tốt lắm, cứ kỳ lạ sao ấy."
Thế nhưng Thẩm Hòe An lại ăn dấm chua, mang theo hơi lạnh hỏi cô: "Tại sao em lại quan tâm cậu ta như vậy?"
Đường Sùng Ninh đỡ trán than thở, gần đây đàn ông đều tới tháng sao???
Nhưng tình huống như vậy không kéo dài lâu lắm, Trần Nhất Chu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, một buổi chiều ngày nào đó đã chủ động nói chuyện với cô.
Lúc ấy Đường Sùng Ninh đang làm bài thi, đột nhiên nghe thấy Tiểu Béo đã vài ngày không nói chuyện đột nhiên mở miệng: "Cậu có xem tớ là bạn không?"
Không phải gay gắt chỉ trích lên án, mà là tủi thân và dò hỏi.
Đường Sùng Ninh chỉ cảm thấy ngực mềm nhũn.
Cô quay đầu nhìn cậu ấy.
Đôi mắt của cậu ấy không lớn nhưng rất sáng, cảm xúc tích lũy nhiều ngày dường như muốn tràn ra khỏi đôi mắt.
Cô không tiếng động há miệng thở dốc, vốn dĩ muốn phá phong cảnh hỏi cậu ấy đến cùng là phát điên cái gì, rồi lại nuốt xuống, nhíu mày hỏi cậu ấy bị sao vậy.
Tiểu Béo khó chịu quay đầu, ánh mặt trời chiếu lên sườn mặt uể oải không phấn chấn của cậu ấy.
Trong lòng Đường Sùng Ninh không thoải mái, lúc này mới nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của cậu ấy, nhưng thật ra đáp án rất đơn giản.
Có thể nói Tiểu Béo là người bạn duy nhất trong trường của cô, tuy thỉnh thoảng cũng có cãi nhau, nhưng chỉ là mấy việc vặt vãnh, cậu ấy đối với cô rất tốt, cô đều ghi tạc trong lòng.
Vì thế, sau khi phân vân một lúc, cô lại nói: "Cậu đương nhiên là bạn của tớ."
Tiểu Béo nghe xong mới hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô.
"Vậy tại sao cậu yêu đương với lớp trưởng lại không nói cho tớ?"
Đường Sùng Ninh bây giờ mới biết cậu ấy khó chịu vì điều gì, trong lòng thoải mái hơn, cảm thấy cậu ấy vô cùng ấu trĩ.
Cô nở nụ cười: "Thế nào? Tớ đâu phải minh tinh, còn phải thông báo chính thức cho mọi người biết à?"
Trần Nhất Chu biết ngay cô sẽ có dáng vẻ này, nhẹ nhàng làm như không có chuyện gì xảy ra.
Tuy rằng không phải chuyện lớn, nhưng mà lại giấu giếm cậu lâu như vậy!
Cậu ấy tức giận hỏi cô: "Nhưng mà tớ là bạn cậu, cậu lén nói cho tớ không phải được rồi sao?"
"Mọi người biết hết? Tại sao phải lén nói cho cậu."
Trần Nhất Chu đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước mình còn tức giận mắng mấy lời đồn vớ vẩn này thật thái quá, cô không phủ nhận, còn xem cậu ấy như thằng ngốc mà chơi đùa.
Lửa nóng trong lòng càng bốc cháy hơn trước: "Được thôi, lần trước tớ nói chuyện với cậu, hoá ra cậu lại xem tớ là thằng ngốc."
Mắt thấy chiến tranh sắp bùng nổ, Đường Sùng Ninh thấy cậu ấy tức giận như bình gas sắp nổ mạnh, cuống quít tìm kiếm biện pháp giải quyết trong đầu, cuối cùng chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Lần đó tớ không nói cho cậu là bởi vì... Thẩm Hòe An không cho."
Trần Nhất Chu nghe vậy, mới bình tĩnh lại, tiếp tục nghe Đường Sùng Ninh giải thích.
"Bọn tớ ở bên nhau chưa được bao lâu đột nhiên bị cả lớp biết, vô cùng hoảng sợ, cho nên lúc ấy quyết định ém xuống."
"Cậu là người bạn duy nhất trong lớp của tớ, vẫn hy vọng cậu có thể hiểu hơn."
Ngữ khí Đường Sùng Ninh rất dịu dàng, khi nói những lời này, vẻ mặt cũng rất thành khẩn, là dáng vẻ rất ít khi nhìn thấy.
Đường Sùng Ninh đột nhiên hạ thấp tư thái, điều này khiến cho Trần Nhất Chu cảm thấy mới lạ, nhưng cậu ấy chủ yếu vẫn bị câu nói "Cậu là bạn của tớ" mê hoặc đến đầu óc choáng váng. Cuối cùng, cậu ấy chỉ có thể thử "hiểu hơn".
Hai người hòa hảo trở lại, mở miệng ghét bỏ lẫn nhau, trở về trạng thái ở chung trước kia.
Đường Sùng Ninh cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, không nghĩ lại rước phải phiền phức lớn hơn --
Thẩm Hòe An ghen tuông quá độ.
Sau khi tan học Thẩm Hòe An cùng về nhà với cô, không giống như mọi khi, đưa cô đến nhà là đi ngay.
Mà đi theo cô vào cửa nhà, cô còn chưa kịp nói, đã bị anh hung hăng ôm lấy hôn môi.
Anh hôn rất hung mãnh, như muốn ăn cô vào bụng, bàn tay không thành thật, không ngừng vuốt ve lung tung.
Thật ra Đường Sùng Ninh rất hưởng thụ dáng vẻ ngẫu nhiên hung ác khác thường của anh, nhưng vì sức khỏe tâm lý của bạn trai, cô vẫn dỗ dành anh như sủng vật, sờ đầu anh, thở gấp dịu dàng hỏi anh làm sao vậy.
Anh không nói lời nào, không ngừng hôn cô, miệng, lỗ tai, gương mặt, xương quai xanh...
Có đôi khi cũng cắn, lưu lại một vết đỏ, sau đó luyến tiếc dùng đầu lưỡi liếm.
Cô nâng mặt anh lên, nhìn thấy đôi mắt có phần tủi thân kia, cô cực kỳ đau lòng, giọng nói mềm mại hỏi: "Làm sao vậy?"
Thẩm Hòe An nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô, mím môi, giọng nói khàn khàn hỏi: "Tại sao em và Trần Nhất Chu lại thân như vậy?"
Lúc ấy Đường Sùng Ninh cảm thấy không còn gì để nói, ngọn lửa trong cơ thể cũng bởi vậy mà dập tắt hơn phân nửa, cô dựa vào người anh cười đến đau cả hông.
"Ghen à?"
Thẩm Hòe An lắc đầu.
Chính hành vi này đã bán đứng hoàn toàn tâm tư của anh.
Đường Sùng Ninh không có biện pháp, bạn trai thì phải sủng, giải thích cho anh một lần nữa, bạn bè và bạn trai khác nhau.
Sau khi bảo đảm hơn trăm lần cô chỉ thích anh, anh mới nở một nụ cười nhẹ.
Đương nhiên cuối cùng vẫn phải sung sướng làm tình để kết thúc hành vi ghen tuông không thể lý giải này.
Một đôi tình nhân ngọt ngào.
Anh cố ý thêu dệt chuyện, cô giải quyết vấn đề, sau khi giải quyết xong, cô còn phải đi an ủi anh cố ý thêu dệt.
Đường Sùng Ninh: Tôi thật thảm.
Sắp kết thúc, sẽ không viết đến thi đại học.