Edit: Đậu Xanh
Đường Sùng Ninh không từ chối, bởi vì nụ hôn của anh thật sự quá dịu dàng, ánh mắt anh nhìn cô cũng rất đáng thương, cô nhẹ nhàng "ừm" một tiếng rồi mặc cho anh dụi tới dụi lui trên người cô.
Đốm lửa nhỏ rải rác khắp nơi, anh nhẹ nhàng thổi một hơi thì cô đã mãnh liệt bùng cháy lên.
Đây giống như một việc trước lạ sau quen.
Lúc anh ưỡn người tiến vào, bên trong Đường Sùng Ninh cảm nhận được một cảm giác khác biệt, loáng thoáng chính là thoải mái, trong đắng có ngọt.
Nhưng cảm giác mãn nguyện về mặt tâm lý vẫn lớn hơn trên xác thịt.
Cô nương theo sự va chạm của anh run rẩy rên rỉ thành tiếng.
Cô bám lấy bả vai đổ đầy mồ hôi của anh, mặc dù trơn trượt, nhưng cô vẫn dùng sức bám lấy.
Nơi giao hợp phía dưới rất hỗn loạn, va chạm, co rút lại, chảy xuống, hòa lẫn vào nhau...
Lần này, Thẩm Hòe An làm lâu hơn trước rất nhiều, Đường Sùng Ninh cao trào hai lần anh mới thở dốc rồi bắn tinh.
Hai người thở hồng hộc ôm chặt lấy nhau.
Đường Sùng Ninh chớp chớp mắt, trên mặt toàn là mồ hôi, lông mi gần như cũng vắt được ra cả mồ hôi, nặng trịch như bị thấm đầy nước. Vì thế cô nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ bỗng kéo đến.
Thẩm Hòe An thấy cô giống như đã ngủ thiếp đi, ngón tay dịu dàng lướt qua ngũ quan của cô, vén gọn tóc vụn ở sườn mặt cô sang một bên, cho đến khi nhìn thấy gương mặt ửng hồng của cô.
Anh không nhịn được dùng đôi môi hôn lên chóp mũi cô, nhẹ nhàng mổ mổ vài cái, cánh môi dán bên tai cô nói: "Có muốn đi tắm không."
Đường Sùng Ninh lắc đầu, lẩm bẩm nói mệt.
Thẩm Hòe An không động đậy, anh cứ như thế dán sát vào cô một lúc lâu, sau đó đứng dậy. Đường Sùng Ninh cảm nhận được nguồn nhiệt nóng rực bên cạnh mình biến mất, cô kéo tấm chăn qua tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ thiếp đi.
Một lúc sau, cô cảm giác được tấm chăn ở trên người bị người khác vén lên, tiếp đến, khăn bông ấm áp ẩm ướt tỉ mỉ lau chùi khắp người cô.
Thẩm Hòe An rất dịu dàng cũng rất chuyên tâm. Chẳng qua là lúc tách mở hai chân cô ra, anh vẫn không nhịn được mà nín thở. Khi ý thức được bản thân mình thế mà lại nhìn chằm chằm nơi đó ngây ngẩn, khuôn mắt anh nóng bừng lên ngay cả đang ở trong bóng tối.
Nơi đó xinh đẹp đỏ hồng, vết tích vừa nãy giao hợp vẫn còn lưu lại đó, anh dùng khăn bông nhẹ nhàng lau chùi, nhìn thấy nó khẽ run rẩy, trái tim của anh cũng theo đó siết chặt.
*
Ngày hôm sau Đường Sùng Ninh dậy rất muộn.
Vào giây phút mở mắt ra, cơn đau đớn lập tức ập đến, đặc biệt là phía dưới, giống như bị người khác tháo dỡ ra rồi lắp lại từ đầu vậy. Tốn mất mấy giây nhớ lại chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua, cô xoay đầu nhìn, tìm kiếm thân ảnh của nam chính ở trên giường.
Góc giường bên cạnh rõ ràng được người khác nằm qua, nhưng cô nhìn quanh cả một vòng cũng chẳng thấy người đâu.
Đường Sùng Ninh vén chăn lên, lúc nhìn thấy rõ những dấu vết màu đỏ có đậm có nhạt trên người mình thì cô cảm thấy mặt mũi nóng đến hoảng hồn. Sau khi cảm nhận được trên người sạch sẽ dễ chịu, vốn không có cảm giác mồ hôi dịch mật dính nhớp, ký ức mơ hồ xuất hiện trong đầu cô, trong lòng đột nhiên lại giống như được giội đầy nước ấm, cô nắm góc chăn lộn một vòng, rồi tựa vào gối đầu rầu rĩ bật cười.
Lúc này, cửa bị mở ra.
Thẩm Hòe An vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Đường Sùng Ninh toàn thân trần trụi, cô nằm sấp trên giường, tấm chăn vốn không hề che đậy toàn thân của cô, bờ mông đầy đặn tròn trịa lộ ra trong không khí, ánh nắng chiếu lên trên da thịt trần trụi của cô, sáng óng ánh, nhìn qua vô cùng xinh đẹp.
Anh chợt cảm nhận được một cảm xúc khác lạ, cảm giác buông thả vào tối hôm qua câu dẫn lên dục vọng của anh, anh cưỡng ép bản thân mình đừng quá trầm mê, rồi nhẹ giọng gọi cô: "Dậy rồi à?"
Đường Sùng Ninh nghe thấy giọng nói của anh lập tức trở mình qua, dùng tấm chăn bọc bản thân lại thật kín kẽ, chỉ lộ ra một gương mặt trắng trẻo xinh đẹp, cái cằm nhọn nhọn đặt trên tấm chăn mềm mại, đôi mắt trong trẻo sáng rực nhìn anh chằm chằm, cô hé miệng: "Anh đi đâu thế?"
Thẩm Hòe An ăn mặc chỉnh tề, tuy rằng quần áo anh đang mặc là quần áo của ngày hôm qua, nhưng được giặt rất sạch sẽ, nào có giống cô? Ngủ đến ngơ ngác, lúc thức dậy lại phát hiện bản thân mình chẳng có mảnh vải nào trên người.
Thẩm Hòe An xách cái túi trong tay lên đưa cho cô xem thử, "Anh đi mua chút đồ." . Cop qua cop lại, 𝙩rở lại 𝙩rang chính ﹏ 𝑻𝚁Ù𝑴𝑻𝚁𝐔 YỆN.𝑽N ﹏
Cô hỏi: "Mua cái gì?"
Thẩm Hòe An cúi thấp đầu, từng bước từng bước đi đến gần cô, ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó lấy hết đồ trong túi ra: "Anh mua ít đồ ăn, anh sợ em đói."
Đường Sùng Ninh nhìn chằm chằm cái túi nhựa kia, nhanh tay nhanh mắt từ trong cái túi lấy ra một thứ.
Một hộp bao cao su.
Cô giống như bắt được cái đuôi gian xảo của anh, ngước cằm lên hỏi: "Đây là đồ ăn đó hả?"
Thẩm Hòe An biết sẽ bị cô phát hiện, anh nhìn chăm chú cô vài giây, sau đó bại trận nói, "Không phải." Hai má đỏ ửng, vành tai cũng nhanh chóng nóng lên, nhưng đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, anh không né tránh ánh mắt của cô, mà nhìn thẳng vào cô, sau đó tiến lại gần, cúi đầu hôn lên môi cô.
"Vậy thì... dùng hết hộp này, anh mới được đi." Đầu lưỡi của Đường Sùng Ninh liếm qua viền môi của anh, đuôi mắt cong lên, quyến rũ như yêu tinh, hoàn toàn quên mất ngày hôm qua bản thân mình ở dưới thân anh bất lực đến cỡ nào.
Hô hấp của Thẩm Hòe An bất giác trở nên nặng nề, chóp mũi cọ cọ vào cô, anh vươn tay kéo tấm chăn đang bọc trên người cô xuống, xoa vuốt da thịt trần trụi của cô, rồi lại chậm rãi hôn lên môi cô.
"Được."
Khi đọc nhớ nhẹ nhàng thả nút vote nhé, đừng vô tâm đi như thế, để Đậu có động lực đăng hoàn!