Động tác của Nha chợt ngừng lại, “Thiếu gia có ý gì?”
“Có thể đừng gọi tôi là thiếu gia không?” Cách gọi này cứ khiến tôi nghĩ tới Sebastian. “Ý tôi là, trước khi Hử biến thành người thì mang bộ dạng này. Vậy có lẽ cậu cũng có một hình thái khác nhỉ.”
Thật ra trước đây khi chế tạo thức thần tôi cũng muốn tạo thành hình dạng sói. Mà đến nay tôi cũng chưa thấy được hình thái khác của Nha, nếu nó là một con sói oai phong thì tốt quá.
Chẳng hiểu sao mà khóe miệng Nha hình như hơi co rút, “Xin ngài nghỉ ngơi sớm đi.”
Thấy nó muốn đi, tôi nhanh chóng vươn tay giữ chặt tay áo nó. “Chờ chút đã!”
Nha xoay người lại nhìn tôi, ánh sáng đèn êm dịu rọi lên khuôn mặt nó, càng khiến nó trông tuấn mỹ lạ thường. Đôi mắt đen láy lấp lánh, nó bất đắc dĩ thở dài, “Tử Đằng thiếu gia nhất định phải thấy sao?”
Tôi gật gật đầu, nhưng thật ra cũng không phải là muốn thấy cho lắm, chỉ là muốn nó nán lại lâu chút mà thôi.
Ánh sáng chợt lóe lên trước mắt tôi, chàng trai tóc đen tuấn tú trước mặt đã biến mất, dưới giường xuất hiện một quả bóng lông tròn tròn. Quả bóng lông có màu đen, thân thể béo mập, bốn chân nộn thịt.
Trông như một chú cún nhỏ mũm mĩm.
“Nha?”
“Là tôi.”
Trong miệng chú cún phát ra thanh âm, thật sự kinh dị quá đi!
Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Không phải là gà mập thì cũng là cún mập. Trả lại cho tôi thức thần sói đen oai phong lẫm liệt đi!!!
Tôi bày ra vẻ mặt giống nhân vật trong bức tranh 《tiếng thét 》. Có lẽ Nha đoán được tôi sẽ thất vọng, cho nên lặng lẽ ngậm cái đèn vào miệng mà chuẩn bị đi ra ngoài. Tôi lập tức gọi nó lại, “Cái kia…”
Tôi vén lên một góc chăn, nói với Nha: “Cái kia… Cậu muốn ngủ chung với tôi không? Hình dạng đó chắc sẽ ấm hơn nhiều.”
Chú cún dựng thẳng cái tai nhỏ đáng yêu, đôi mắt tròn xoe chớp chớp nhìn tôi, bộ dạng cực kỳ dễ thương.
“Không tiện lắm thì phải?”
Tôi biết đang nó ám chỉ đến việc ngày đó ngủ chung rồi bị anh họ bắt gặp. “Hình dáng như vậy thì không sao cả.”
Có lẽ là do tôi mời gọi quá nhiệt tình, Nha rốt cuộc cũng co co cái chân nhỏ nộn thịt rồi nhảy phóc lên giường. Nhìn thân thể beo béo của nó cuộn tròn trong chăn, thật sự đáng yêu quá đi mà. Tôi vuốt ve đám lông trên lưng nó, sờ cũng thoải mái ghê, còn mang theo mùi hương dễ chịu như lúc nó còn ở hình người nữa chứ.
Quả nhiên chỉ có như vậy mới khiến tôi yên tâm được phần nào. Tôi đắp chăn lên, nói: “Nha, ngủ ngon.”
Sau khi nghe thấy Nha chúc ngủ ngon, tôi nhắm mắt lại, lập tức rơi vào mộng đẹp. Thế nhưng tác dụng phụ lại là, sáng sớm hôm sau tôi vẫn phát hiện mình bị hai tên trần trụi kẹp ở giữa.
Tin tức ngày hôm sau khiến tôi có chút khiếp sợ. Đầu đề chính là cáo phó của một vị lãnh đạo. Trong tấm ảnh chụp kia chính là cái vị dẫn đầu đám người đi vào Thao Thiết Yến hôm qua.
Trong báo nói là hắn đột ngột phát bệnh mà chết. Tôi rốt cuộc cũng cảm thấy có điểm lạ. Thế nhưng đến trường quan trọng hơn, tôi cũng không để ý nhiều nữa. Buổi tối tôi còn trở về nhà bác cả một chuyến, vừa lúc anh họ phải đi trực ban nên không về.
Sau khi ăn cơm xong, bác gái chuẩn bị canh để đưa đến bệnh viện cho anh họ. Hiển nhiên tôi liền xung phong nhận việc. Lúc trước cũng luôn là tôi đưa canh đấy thôi. Từ sau khi dọn ra ngoài thì tôi cũng không còn làm việc này nữa, bây giờ trái lại có thể ôn lại kỷ niệm xưa một chút, cũng thừa dịp nói chuyện với anh họ luôn thể.
Anh họ vẫn bận bịu như ngày thường, tán gẫu với tôi chưa được mấy câu liền bị chuông báo gọi bác sĩ kêu đi, ngay cả canh cũng không có thời gian để ăn. Tôi chỉ đành ngồi trong văn phòng chờ anh ấy.
“Quả nhiên chỗ nào có người đẹp bé nhỏ là chỗ đó có đồ ngon để ăn.” Lục Vân Phi mặc áo blouse trắng bước vào phòng, trông vẫn cứ như lần đầu tiên tôi gặp mặt hắn.
Chẳng qua người này cũng không phải là bác sĩ, lúc này trên người hắn còn mang theo một thứ mùi quỷ dị nữa chứ.
“Không được đụng vào!” Tôi ôm bình giữ nhiệt né ra, “Bẩn chết đi được!”
Lục Vân Phi mở hai tay ra, “Đâu có đâu, tôi rửa sạch lắm rồi mà. Hơn nữa trước khi giải phẫu đều đeo bao tay.”
“Trên người anh dính thứ gì vậy? Thối quá đi!” Tôi ghét bỏ mà lùi ra xa cách hắn hai thước.
Người sau cũng ngửi ngửi quần áo của mình, “Quả là có chút lạ. Nhưng mà không sao đâu.”
“Đừng có lại đây! Tôi bảo anh đừng có lại mà!” Nhìn hắn bước tới gần, tôi nhảy lên trên bàn, “Anh còn bước qua nữa là tôi gọi điện cho Chu Chính ngay, nói là anh quấy rối tôi!”
Nụ cười tí tởn trên mặt Lục Vân Phi liền cứng ngắc, “Được rồi được rồi, tôi không lại gần nữa. Cậu nha, té ra là có loại quan hệ đó với boss sao?” Hắn dùng ngón tay để diễn tả, rồi lại cười đầy đen tối.
“Mới… mới không phải!” Không biết vì sao lúc nói câu này tôi lại có chút chột dạ. Không phải chỉ mới hôn có một cái sao, đương nhiên sẽ không có cái chuyện vượt quá quan hệ nào với cái tên vừa hung dữ lại còn trong ngoài bất nhất kia.
“Vậy thì có thể chia chút canh cho tôi không?”
“Tại sao phải chia cho anh? Đây là của anh họ tôi!”
“Được rồi. Chúng ta trao đổi đi, chia cho tôi chút canh, rồi tôi dẫn cậu đi xem thứ này hay lắm.”
Thứ mà hắn cảm thấy hay ho thì với người bình thường tuyệt đối là chẳng tốt đẹp gì. Thế nhưng tôi cũng có chút tò mò. Vì thế tôi liền chia cho hắn chút canh.
“Thật ra lần trước bên bờ đê, anh cũng có thể thấy được cô bé kia đúng không?”
Tôi nhớ rất rõ là hắn kéo tôi qua để giúp đỡ. Sau đó lại còn cố tình quấn lấy Chu Chính, để cho tôi có thêm thời gian nói chuyện với cô bé kia. Nếu hắn hoàn toàn không thấy được thì tuyệt đối sẽ không làm vậy. Hơn nữa họ của hắn…
“Thấy cũng không rõ lắm.” Hắn vừa gặm mẩu xương heo trong canh vừa nói. Điều này ít nhiều cũng chứng tỏ hắn có đôi mắt âm dương.
“Thật ra anh là người của gia tộc nuôi tiểu quỷ kia đúng không?”
“Tôi sẽ không nuôi.”
Hắn quả nhiên là người của Lục gia, nhưng chẳng lẽ hắn vẫn luôn quái gở như thế này sao. “Tại sao? Rõ ràng là anh thấy được chúng mà.”
Hiện tại nhân số trong giới khá là ít ỏi, nhân tài như lá mùa thu. Cũng chẳng có gia tộc nào lại muốn bước trên con đường diệt vong cả, cho dù chỉ là người có chút tài năng về phương diện này thì tuyệt đối cũng sẽ bị kéo vào giới.
Hắn dùng ống tay áo chùi chùi khóe miệng, nhe răng cười nói, “Tôi học y, chỉ tin vào khoa học.”
Quả nhiên là vật họp theo loài người sống theo đàn, hắn quả thật là cùng một dạng với tên Chu Chính kia mà. “Chỉ là lừa mình dối người thì có. Nếu anh thật sự không tin, lần trước cũng sẽ chẳng tìm tôi đến giúp làm gì.”
Hắn lắc lắc ngón tay, “Lấy góc độ nào để xem xét vấn đề là chuyện của riêng tôi.”
Tuy rằng tôi không thích tên Lục Vân Phi này lắm, nhưng vẫn có thể nói chuyện được với hắn, vì vậy cũng khá là tin tưởng hắn. Thế cho nên vào lúc đi theo hắn đến phòng giải phẫu tôi mới bắt đầu thấy hối hận.
Vừa bước vào cửa tôi thiếu điều bị xông đến bất tỉnh luôn. Tôi còn mới ăn cơm xong nữa chứ, thật muốn chạy ra ngoài ói cho đã rồi thôi. Hắn đưa khẩu trang cho tôi, tôi lắc đầu lia lịa quyết chết cũng không thèm bước tiếp nữa. Người sau liền trực tiếp lướt qua tôi, khóa luôn cánh cửa phía sau.
“Thả tôi ra, anh muốn làm gì?”
“Đừng sợ. Qua bên này đi.”
Nhìn nụ cười rộng tới mang tai lại mang theo vẻ trêu chọc của hắn, tôi thật muốn lôi hắn đi thủ tiêu quách cho xong. Thằng ngu cũng biết là trong phòng giải phẫu pháp y có chứa thứ gì.
Trên bàn giải phẫu quả thật có đặt một thi thể, khô quắt khô queo như thể chỉ còn da bọc xương.
“Giải phẫu người ngoài hành tinh à?” Không tin được là tên pháp y này cũng phải làm việc như vậy để kiếm thêm thu nhập à nha.
“Ha, lúc hắn được đưa tới tôi cũng tưởng vậy. Còn oán trách lão Đại quá rảnh rỗi nên rước việc vào người, ngay cả vụ án không thuộc thẩm quyền của chúng tôi mà cũng nhúng tay vào.”
Quả thật là mấy thứ ngoài hành tinh không thuộc thẩm quyền của Chu Chính. Thế nhưng nếu hắn đã đem thứ này tới, vậy chứng tỏ thi thể này không phải người ngoài hành tinh, mà là người vùng này.
“Cậu biết vì sao hắn chết không?” Lục Vân Phi cầm dao phẫu thuật cắt mấy đường chỉ may tạm trên cái xác ra. Tôi cực kỳ không muốn nhìn, chỉ muốn nhanh nhanh chạy lấy người.
“Albumin phân giải quá độ dẫn đến các cơ quan chức năng trong cơ thể suy kiệt.” Lục Vân Phi đẩy mấy sợi chỉ ra, phía dưới lớp da chỉ còn trơ lại khung xương, “Nói theo cách thông thường thì chính là chết đói.”
Vậy cũng không có gì kì quái, thời đại này cũng có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến chết đói. Bị người ta giam cầm đến đói chết, người ăn mày không thể cử động cũng sẽ từ từ đói chết. Tôi không hiểu thứ này gợi lên hứng thú gì ở cái tên biến thái Lục Vân Phi này nữa.
Nhưng khiến hắn cảm thấy thú vị chỉ có duy nhất một loại khả năng, chính là cái chết của kẻ này vô cùng ly kỳ.
Khuôn mặt kẻ này tuy rằng đã quắt queo như bộ cốt khô, nhưng vẫn còn có thể nhận ra chút diện mạo ban đầu. Hắn vậy mà lại là người tôi biết, sáng nay tôi còn xem cáo phó của hắn trên báo đây mà.
Tối qua lúc tôi trông thấy thì hắn đã rất gầy rồi, nhưng cũng không đến nỗi nghiêm trọng như thế. Tại sao chỉ trong một đêm lại trở nên như vầy?
Lục Vân Phi lấy một tấm ảnh chụp ra cho tôi xem, “Đây là dáng vẻ của hắn hai tuần trước.”
Tôi thật sự không thể tin được, dáng vẻ người trong ảnh tròn vo trông cứ như một con quay vậy. Nếu không phải tôi có thể nhận ra khuôn mặt hắn, không chừng tôi còn cho là Lục Vân Phi đang lừa gạt tôi nữa chứ.
“Kia… Hắn dùng loại thuốc giảm béo đặc biệt nào đó sao?” Thứ thuốc này có lẽ sẽ trở thành hàng bán chạy được mấy cô gái mập mạp tranh mua đây.
“Giảm béo? Đương nhiên cũng có khả năng.” Lục Vân Phi dùng nhíp gắp ra một thứ màu trắng từ trong khoang bụng của thi thể, “Cậu cảm thấy đây giống cái gì?”
Đó là một vật hình bầu dục lớn cỡ móng tay, trông như một cái trứng.
“Hắn nhiễm ký sinh trùng hả?” Tôi nhớ rõ lúc trước cũng có rất nhiều mấy đứa bé bị nhiễm ký sinh trùng, do không được cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng mà gầy trơ xương. Thế nhưng cũng đâu thể nào gầy nhanh như vậy được.
“Cậu rất thông minh, chẳng qua đây không phải là trứng ký sinh trùng bình thường.” Hắn đặt trứng trùng lên đĩa nuôi cấy bằng thủy tinh rồi đưa tới trước mặt tôi, “Người đẹp bé nhỏ, con trùng mang dáng vẻ như vậy khiến cậu nghĩ tới điều gì?”
Sư phụ ghét nhất là côn trùng, gặp mấy con côn trùng lạ thì nhất định sẽ giết hết. Trên thực tế thì yêu quái côn trùng cũng có rất nhiều, nhưng bây giờ chúng lại rất ít khi tác oai tác quái hại con người. Đồng thời thuốc trừ sâu của con người cũng quá hiệu quả, đến gián còn sống không nổi, huống chi là mấy loài sâu bọ khác.
Mặt khác, các loại ô nhiễm của con người cũng khiến cho môi trường biến đổi, không còn thích hợp để chúng sinh sống nữa, dần dần đẩy chúng đến bờ vực diệt vong. Rất nhiều yêu trùng đều dọn đến chốn rừng sâu núi thẳm. Mà những loài buộc phải phụ thuộc vào con người thì gần như đều biến dị hoặc tuyệt chủng.
Nhìn cái trứng trùng trên đĩa nuôi cấy, tôi nghĩ côn trùng hại người vẫn còn một loại nữa.
“Cổ?” Tôi nghi hoặc nhìn Lục Vân Phi, thì ra đây chính là nguyên nhân khiến hắn cảm thấy hứng thú, “Bộ không phải anh chỉ tin vào khoa học sao?”
“Thì tôi có nói gì đâu nào. Chỉ là xin ý kiến của cậu thôi.”
Đột nhiên tôi nhớ tới Thao Thiết Yến, chẳng lẽ đây là ‘chuyện tốt’ Phượng Triều Nguyệt làm ra ư? Chẳng trách sao Trọng Hoa lại muốn theo dõi chỗ đó.
“Đúng rồi, anh quen một người tên A Thư không?” Tuy rằng nuôi tiểu quỷ không hẳn là độc quyền của Lục gia, thế nhưng có lẽ A Thư cũng là người Lục Gia nhỉ.
“A… Anh trai tôi tên là Lục Vân Thư.”
“Mấy chuyện này không phải cứ hỏi anh ta là được rồi sao? Tìm tôi làm gì?” Trên thực tế, tìm tôi còn không bằng đi tìm công hội đi, cho dù tôi có muốn giúp thì cũng chỉ hữu tâm vô lực mà thôi. Mấy chuyện như xử lý cổ thì tôi cũng đâu có biện pháp nào.
“Anh ấy sẽ không nói cho tôi biết.” Lục Vân Phi vuốt tay, “Cứ nói là mấy chuyện này liên quan đến cái thứ cơ mật quốc gia quái quỷ gì đó. Người đẹp bé nhỏ, cậu không muốn giúp lão Đại bắt được tội phạm sao? Nếu cậu mặc kệ, lão Đại tiếp nhận vụ án này cũng sẽ gặp nguy hiểm đó.”
Tôi không hiểu vì sao Chu Chính lại đi nhận vụ án này. Cái tên không tin vào quỷ thần như hắn lại chịu tin vào cổ thuật hại người sao? Chẳng qua, ngay cả bọn người Trọng Hoa cũng không thể xử lý Phượng Triều Nguyệt, con người bình thường đương nhiên càng không có cách nào đối phó được.
Tuy rằng tên kia vừa hung dữ vừa lạnh lùng, nhưng tôi vẫn không thể nào yên tâm được. Chu Chính không tin quỷ thần, lại càng sẽ không mời người công hội tới. Nếu tôi không giúp, chỉ sợ hắn chết như thế nào cũng không biết.
Vừa nghĩ tới chuyện hắn chết đi, trong lòng tôi liền rất khó chịu, trái tim đau đớn như bị ai bóp chặt. Dáng vẻ của cái thi thể kia, tôi tuyệt đối không muốn nhìn thấy nó xảy ra trên người Chu Chính chút nào. Hơn nữa anh họ…
Tôi nhìn lướt qua chiếc nhẫn ngọc bích đeo trên ngón tay thi thể, không biết vì sao lại thấy chiếc nhẫn ngọc xanh biếc còn ánh một tia đỏ tươi kia trông rất giống chiếc nhẫn của anh họ.
Tôi nhìn Lục Vân Phi mà gật đầu, “Hiểu rồi, tôi sẽ cố hết sức.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Dù là Hử hay Nha cũng đều rất đáng yêu, quả nhiên mấy thứ mũm mĩm vẫn xứng với Tiểu Đỗ Tử nhất.
Tiểu kịch trường
Phong Khinh Vân: Thức thần của em cũng xứng đôi vừa lứa quá chứ.
Tiểu Đỗ Tử: Tại sao? 00
Phong Khinh Vân: một con là cầm một con là thú.
Tiểu Đỗ Tử: Hử, Nha, đuổi cái tên cầm thú đích thực này ra ngoài!