Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng

Chương 74: Chiếc nhẫn – 6




Tôi rủa một câu CMN, kiên trì lếch qua, vươn tay muốn cướp lại quần lót, thế nhưng đối phương lại lập tức đứng dậy. Bởi vì vóc dáng hắn cao lớn, tôi hoàn toàn với không tới.

“Sao anh lại ở đây? Mau trả lại cho tôi!”

“Nhóc mập kia vừa rồi có việc gấp phải đi. Nhóc đó bảo tôi giữ thứ này cho em.”

Tôi không thèm tin đâu, nhất định là người này uy hiếp Tiền Quán thì có. Tôi nhảy lên muốn bắt lấy cái quần lót đang treo lơ lửng kia, lại nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười xấu xa, “Ai da, người đẹp bé nhỏ, lộ hàng rồi kìa.”

Tôi kinh hãi, lập tức kéo vạt áo mình, mặt đỏ bừng, nhìn chằm chằm đối phương, “Cái đồ biến thái nhà anh! Lần trước bị đánh chưa đủ đúng không?”

Khí tức trên người Trọng Hoa chợt biến đổi, hắn lập tức xách cả người tôi lên băng ghế dài. Tôi vừa định giãy dụa, hơi thở của hắn đã áp sát.

“Tên kia là ai?”

“A?”

“Cái tên mặc đồng phục cảnh sát kia! Em và hắn có quan hệ gì?”

Đây rốt cuộc là chuyện quái gì vậy? Quả nhiên suy nghĩ của mấy tên biến thái thì người bình thường khó mà hiểu được.

“Mắc mớ gì tới anh? Dù sao nếu anh lại dám quấy rối tôi nữa, anh ta sẽ còn tiếp tục tới bắt anh.” Tôi dùng tay đẩy đẩy hắn, tạm thời kéo giãn khoảng cách, “Hừ hừ, cơm tù không dễ ăn… Uhm…”

Tôi còn chưa dứt lời, môi đã bị đối phương bịt kín. Đầu lưỡi hắn uyển chuyển luồn vào, quét qua những vị trí yếu ớt nhất trong miệng. Tuy rằng rất khó chịu, nhưng tôi lại chợt cảm thấy một xúc cảm tê dại truyền khắp thân thể.

Thứ cảm giác quỷ dị này là sao đây?

Vào lúc tôi gần như không thể hít thở được nữa, đối phương rốt cuộc cũng chịu buông ra. Hắn dùng ngón tay lướt qua khóe miệng tôi, tay kia thì duỗi vào đùi trong, mỗi nơi hắn chạm vào đều nóng như thiêu đốt.

“Uhm… Anh định làm gì?” Tôi nhanh chóng đè lại cái váy, đối phương lại buông lỏng tay ra.

“Em là của tôi, nhớ kỹ đấy.”

Giọng nói quyến rũ, tựa như tiếng gọi đầy mê hoặc của ác quỷ, xuyên thấu cả linh hồn, dường như có thể khiến người ta đắm chìm trong đó. Lúc tôi tỉnh táo lại đã bị hắn ôm lên, nhảy lên bức tường.

Không đợi tôi kịp kêu cứu, hắn chỉ nhảy vài bước đã đến bãi đỗ xe, nhét tôi vào ghế phó lái, thắt dây an toàn cho tôi.

“Anh muốn dẫn tôi đi đâu? Thả tôi ra!”

Ngồi vào ghế lái, Trọng Hoa đột nhiên kề sát lại đây, cười tà: “Xem ra tôi nên làm chút chuyện để khiến em câm miệng nhỉ.”

“Cái tên A Thư kia rõ ràng đã nói là sẽ báo cáo lão Đại của mấy người để dạy dỗ lại anh mà. Bây giờ lại dám tái phạm, thật là không biết giữ uy tín gì cả.” Tôi lùi lại, quay mặt qua chỗ khác, cố gắng giữ khoảng cách với hắn.

“Đúng vậy, quả thật là tôi đã bị một trận rất thảm, cho nên bây giờ rất đói bụng.” Tôi thấy hắn cởi kính râm, hai đôi con ngươi màu vàng như phát sáng, tôi liền theo bản năng mà kẹp chặt hai chân.

“Đừng… Xin anh…”

Hắn vươn tay qua, nhưng cũng không làm gì khác người, chỉ là xoa xoa mái tóc tôi, “Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không làm chuyện đó.”

Trong giọng nói hắn tràn đầy tiếc nuối, nhìn hai đôi đồng tử tà mị cứ dán mắt vào cái váy của tôi kia, tôi thấy bây giờ tốt hơn hết là vẫn cứ ngậm miệng lại vậy.

“Rốt cuộc anh tìm tôi làm gì?” Tuy là A Thư cũng đang ở trong Hiệp hội nghiên cứu huyền học, song người này có bao giờ đi chung với bọn họ đâu. Phải nói là hắn chỉ thích hành động đơn lẻ. Nếu không phải vì ‘Ăn’, vậy chắc hẳn là có việc gì khác cần tìm đến tôi rồi.

“Theo tôi đến một chỗ.”

Xe dừng bên một bờ sông, nơi có những nhành liễu rũ xuống, phất phơ theo gió. Hai bên đều là những căn nhà lầu nho nhỏ san sát nhau, mang theo hơi thở cổ xưa. Chúng tôi cứ đợi cho đến khi màn đêm buông xuống, đèn hoa được thắp lên, không ít quầy hàng bán đồ ăn đã bắt đầu bán bữa tối.

Trọng Hoa bước xuống xe mua đồ, sau khi trở về liền đưa cho tôi một túi bánh mì.

“Ăn đi.”

“Rốt cuộc phải chờ đến lúc nào? Còn nữa, anh đang chờ thứ gì?” Cơm tối chỉ có một túi bánh mì, thật sự khiến cái khẩu vị được chăm bẵm kỹ lưỡng hồi nào giờ của tôi cảm thấy bi thương quá chừng.

“Muốn tôi đút em hả?” Thấy tôi cầm cái bánh mì nửa ngày cũng chưa chịu ăn, Trọng Hoa cười xấu xa mà xáp lại. Tôi cuống quít nhét bánh mì vào miệng, “Không cần!”

Thấy tôi gặm bánh mì, hắn cũng vươn tay cầm qua cắn ké một miếng. Tôi có thể nhìn thấy rất rõ ràng mấy cái răng nanh trong miệng hắn, trong lòng không nhịn được mà run rẩy. Chẳng hiểu vì sao tôi vẫn luôn có chút cảm giác sợ hãi với hắn, nhưng nguyên nhân cũng không hẳn là do hắn thường xuyên quấy rối tôi.

Cắn được vài miếng, đôi lông mày xinh đẹp kia nhíu lại, “Không ngon chút nào.” Sau đó rất tự nhiên mà trả lại bánh mì cho tôi, “Ăn nhiều chút, phải ăn cho no đó.”

Người anh em à, nếu biết ăn không ngon thì tại sao còn kêu tôi ăn hả? ==||||

Tôi cực kỳ bất mãn mà lia ánh mắt sắc như dao về phía hắn, khóe miệng người sau lại cong cong, bốn con ngươi vàng rực lóe sáng trong bóng tối, tựa như muốn nói ‘Em ăn no đi rồi đến lượt tôi ăn’.

Tôi chỉ đành ngậm miệng, tiếp tục yên lặng cúi đầu gặm bánh mì.

“Rốt cuộc anh muốn tôi làm gì? Tôi còn phải về nhà làm bài tập đó!” Đã gần tám giờ rồi, tôi thật sự chờ không nổi nữa rồi. Bất kể là môn Toán hay môn Anh văn đều có một đống bài tập đang chờ kia kìa.

“Muốn mượn đôi mắt em.”

“Hai mắt tôi cũng chưa cận thị, chưa bao giờ mang mắt kính. Anh nên thỉnh vị cao nhân khác đi.” Tôi vừa định bước xuống xe, lại bị hắn giữ lại.

Ở đây từ đôi mắt và mắt kính đồng âm nên bé Đằng mới hiểu lầm.

Tôi không nhịn được mà ngẩng đầu định mắng hắn, lại cảm thấy có một thứ mềm mại ướt át chạm vào mí mắt, khiến tôi không thể không nhắm mắt lại. Sau đó tôi liền biết được đó là thứ gì, người này đột nhiên liếm qua đây làm chi vậy trời!

“Anh…” Trên mặt nóng bừng, tôi vội vàng đẩy hắn ra. Người sau lại nhếch miệng cười, dùng ngón tay mơn trớn mí mắt tôi.

“Tôi là muốn mượn nơi này của em.”

Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Tôi đột nhiên hiểu ý, liền nhìn theo tầm mắt của hắn. Ở bờ bên kia, đèn hồng liễu xanh, dòng người qua lại như mắc cửi, ở cửa các quán ăn đều có người phục vụ tươi cười chào mời khách.

“Em thấy gì?”

Tôi dựa vào cửa xe, cảnh sắc bờ sông bên kia cũng rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt cả.

“Ngoại trừ rất nhiều quán cơm và quán trà, cũng không có gì đặc biệt.”

“Thật sao?”

Thanh âm kề sát bên tai, hắn đang ở ngay phía sau tôi, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chúng tôi dựa vào nhau thật gần. Mùi vị đặc trưng của đàn ông bao phủ xung quanh, khiến tim tôi đập dồn dập, chỉ đành cố gắng tập trung vào bờ sông bên kia.

Tôi phát hiện tại bên cạnh một quán mì là một tòa nhà lớn. Mái ngói lưu ly đỏ au vô cùng đặc biệt, nhưng vì nó nằm ở cuối bờ sông, đèn đóm mờ mịt, nên lúc nãy tôi không hề chú ý tới.

Trên cánh cửa lớn bằng gỗ có treo hai lẵng hoa, trông cực kỳ thanh lịch mà độc đáo. Bảng hiệu dùng sơn đỏ viết ba chữ “Thao Thiết Yến”.

Xem ra cũng là một quán ăn, vùng này có rất nhiều quán ăn thích trang hoàng theo lối cổ điển. Mà người địa phương cũng khá quan tâm tới văn hóa ẩm thực. Một nơi trang hoàng tao nhã lịch sự như vậy, ắt hẳn là có món ăn đặc sắc nào đó đi.

Có ba chiếc xe hơi đậu trước cửa lớn. Từ trong xe có tám người ăn mặc sang trọng bước xuống, ba người trong số đó mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ khí thế quyền quý.

Bên trong lập tức có cô nhân viên phục vụ và đứa bé giữ cửa ăn mặc theo lối cổ điển bước ra nghênh đón. Một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám đỏ thêu hoa văn vàng tươi cười bước tới gần ba người kia, nói gì đó với người đàn ông thấp gầy đứng đầu, người sau mỉm cười gật gật đầu. Thậm chí còn lơ đãng sờ soạng tay cô gái nọ.

Ba người kia nhìn khá quen, dường như họ thường xuất hiện trên mấy tin thời sự trên TV hoặc báo chí, đều là nhân vật có máu mặt của thành phố.

Tiếp đó mấy người khác cũng theo đuôi ba người kia đi vào cửa. Đứa bé giữ cửa ở lại hướng dẫn xe chạy ra phía sau tòa nhà, có lẽ là dắt đến bãi đỗ xe.

Mấy chuyện này cũng rất bình thường, cho dù có vấn đề cũng không phải là thứ có thể khiến loại người như Trọng Hoa để tâm. Chẳng qua, tôi đột nhiên chú ý, trên vách tường dường như chỉ in bóng tám người vừa xuống xe kia, còn mấy nhân viên thì…

Có lẽ là cách quá xa nên không thể thấy rõ đi, tôi cố gắng thuyết phục bản thân.

“Em nhìn thấy chứ?”

Tôi vừa nghiêng đầu liền chạm phải con ngươi vàng rực kia, bốn con ngươi tuy rằng hơi nhỏ nhưng lại vô cùng xinh đẹp, ở giữa đều là đồng tử hẹp dài, nhất là mỗi khi hắn cười lên, dường như chúng lại phát ra một thứ ma lực nào đó khiến người ta bị hấp dẫn.

“Bên kia có một tiệm ăn tên là ‘Thao Thiết Yến’ rất đặc sắc. Anh muốn mời cấp trên đến dùng cơm à?”

Trọng Hoa hoàn toàn chẳng phải con người, tôi cảm thấy hắn cũng chả có hứng thú gì với mấy món ăn của loài người cả. Chẳng lẽ lão Đại nhà hắn phạt hắn phải đi tìm mấy món ăn ngon sao? Này cũng ác quá đi… Hắn hẳn là đâu có nếm được hương vị đồ ăn ngon của con người đâu.

“Có người đi vào không?”

“Có ba người, anh không nhìn thấy sao? Vừa mới vào đó.” Có tới bốn con ngươi mà còn có thể nhìn sót được, tôi phục lăn luôn rồi.

Hắn lại hỏi tôi đó là những ai, sau khi báo tên báo tuổi bọn họ ra, hắn cuối cùng cũng hài lòng mà sờ sờ đầu tôi. Tôi đẩy ra cái tay định sờ xuống phía dưới của hắn, “Tôi về nhà được chưa?”

“Chưa được.”

“Tại sao?” Tôi lớn tiếng kháng nghị. Không phải chỉ là tìm món ngon thôi sao? Tại sao cứ muốn kéo tôi vào mớ bòng bong này chứ. “Nhiều nhất là tôi chỉ có thể giới thiệu mấy trang web ẩm thực cho anh thôi, trên đó có đủ địa điểm bán món ngon hết đó. Tự anh tìm đi!”

Trọng Hoa nghe xong thì có chút mù mờ, “Chỉ có em là món ngon của tôi thôi. Đi tìm gì nữa?”

Quả nhiên, đầu óc của mấy tên biến thái đúng là khó hiểu mà… (Tiếng trời: Là cách hiểu của cậu có vấn đề mà thôi.)

“Vậy ít nhất… ít nhất cho tôi mặc quần lót vào đi.” Váy quá ngắn, ngồi trên xe như thế này, vô ý một chút là váy sẽ trượt lên gốc đùi. Cái chỗ mẫn cảm kia bị lớp vải dệt mềm mại bao quanh, tôi thật sự không mấy thoải mái.

Hắn không tốt lành gì mà nhìn chằm chằm vào chiếc váy của tôi, khiến tôi không nhịn được mà khép chặt hai chân, giận nhưng không dám nói.

Cứ chờ rồi chờ, tôi chơi di động đến mỏi cả cổ, ngẩng đầu lại thấy Trọng Hoa đang im lặng mà nhìn ra bên ngoài. Ngọn đèn rọi lên sườn mặt hắn, ngũ quan hoàn mỹ như một tác phẩm điêu khắc, lúc này bởi vì vẻ mặt không chút biểu tình, trông hắn như bị bao phủ bởi một thứ khí tức lạnh lùng. Con ngươi vàng rực kia ngoại trừ vẻ trống rỗng còn mang theo chút chán nản.

Đột nhiên tôi cảm thấy hắn cũng khá là đáng thương. Tuy là chẳng biết gì về lai lịch của hắn, nhưng tôi vẫn có cảm giác rằng hắn không thuộc về cùng một thế giới với chúng tôi.

Tôi chỉ biết rằng, những thứ không phải con người vẫn luôn sinh sống giữa thế giới loài người, nhưng phần lớn đều gặp phải kết cục bi thảm. Theo như mấy con yêu quái nói thì: Cứ hễ dây vào loài người thì không gặp được chuyện gì tốt cả. Thế nên, cho dù bọn chúng xen lẫn trong xã hội loài người, nhưng đều cố tránh tạo nên mối quan hệ mật thiết với con người.

“Anh không hút thuốc lá à?” Thường thì vào những lúc chờ đợi như thế này, phần lớn mọi người đều sẽ hút điếu thuốc để nâng cao tinh thần.

“Ngửi thấy mùi vị quá tệ.”

Ý là hắn hoàn toàn chưa từng hút qua sao? Trong lòng tôi có hơi thất vọng, song vẫn chưa chịu bỏ ý định mà hỏi: “Có muốn thử một lần không?”

Trọng Hoa đột nhiên cong lên khóe miệng, vươn ngón tay muốn sờ cằm tôi.

“Tại sao?”

Tôi đẩy tay hắn ra, “Không… Nói chơi thôi.” Người này có cần phải nhạy bén vậy không chứ.

Đương nhiên tôi không muốn khiến hắn hoài nghi, dù sao hút thuốc cũng có hại cho sức khỏe. Thật ra cái việc hắn ghét hút thuốc như thế này nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi cứ luôn cho rằng hắn là loại người thích hút thuốc chứ. Dù sao thì mẫu đàn ông như hắn, trong tay kẹp điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ, chắc chắn là ngầu dã man luôn.

Rốt cuộc tôi đang suy nghĩ cái gì vậy? Hắn ngầu hay không thì liên quan gì tới tôi đâu!

“Nếu em thích thì tôi sẽ thử.”

Đối với câu nói của hắn, tôi chỉ có thể giả làm đà điểu mà ngó lơ. Cái tên này nhất định chẳng chịu nói rõ hàm ý bên trong câu nói đó đâu.

Tôi cố tình lảng sang chuyện khác, “Mấy thứ vừa rồi ấy, anh không nhìn thấy chúng sao?”

Hắn gật đầu, “Chỗ đó có kết giới, ngoại trừ những người đặc biệt, những người khác đều không thấy được.”

“Vậy tại sao tôi lại thấy được?” Tôi không thèm làm cái người đặc biệt gì đó đâu. Nếu vừa rồi tôi không đếm sai mấy cái bóng, vậy thì quán ăn kia quả thực là thứ rất tà môn.

“Đồng loại của người bày ra kết giới có thể nhìn thấy.”

Tôi giật mình, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ. Lập tức hỏi Trọng Hoa: “Ý anh là kẻ bày kết giới cũng là chế sư?”

Tuy rằng không biết trong thành phố này rốt cuộc có bao nhiêu chế sư, thế nhưng tôi lại lập tức nghĩ tới cái người hôm nay vừa được nghe nói đến, đệ tử trước của sư phụ — chế sư Phượng Triều Nguyệt.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Rốt cuộc cũng có tiến triển rồi, hẹn hò, là hẹn hò đó! (Thiên âm: Là theo dõi thì có…)

Kính chiếu hậu: Tôi chỉ thấy được bọn họ liếc mắt đưa tình.

Quần lót: Tôi thiệt thảm, nằm trong túi của y nên không thấy được gì.

Ghế xe: Tôi sướng nhất, thấy không sót thứ gì. ^V^