Lão Trương khoát khoát tay, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, tôi đành chuyển sang hỏi chuyện về thuốc X
“Dược sám chính là 《dược sư sám 》. Theo ghi chép của 《dược sư Như Lai bản nguyện công đức kinh 》, nếu có người thân mắc bệnh nặng, mà bạn bè gia quyến có thể vì hắn quy y dược sư Như lai, vậy người này sẽ có thể được khôi phục sinh mệnh, vượt qua tai ách, khó khăn”
Dược Sư Như Lai (Tên Phạn là: Bhaisajya-guru Vaidùrya- prabharajah), tên đầy đủ là: Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Như Lai, thường xưng là: Dược sư Lưu Ly Quang Như Lai hay xưng đơn giản là Dược Sư Phật.
Dược (药) dịch sang tiếng việt là thuốc, cũng có thể là Dược. Bạn Tử Đằng tưởng là thuốc, chứ thực ra Dược đây là danh hiệu. Còn sám (忏) nghĩa là Kinh của nhà sư làm lễ cầu sám hối cũng có nghĩa là sám hối, lúc trước ta để X là vì tác giả viết bằng chữ 懴 (không có phiên âm nhưng đồng nghĩa). Hic, editor vô năng, thật xin lỗi. Quay mặt vào góc tường
“Nhưng hiện nay cũng dùng thứ này với người đã qua đời. Vài người chết bệnh hoặc là chết do tai nạn xe, người nhà sẽ mời pháp sư tụng kinh dược sám, đốt bùa dược sám, phướn dược sám ngũ sắc cho hắn, còn cung phụng tượng phật Dược sư, nấu thuốc bắc vân vân. Chuyện này không thịnh hành bên đại lục, nhưng rất phổ biến ở Đài Loan”
“Nhưng mà, không phải vị tiểu thư kia nên đến chùa miếu xin sao? Tôi cũng đâu phải pháp sư” Có thể báo với cô ta bản tiệm không có hàng hay không nha
“Ai bảo cậu thừa kế tiệm của chế sư. Có thể xin được bùa do chế sư làm, còn hữu dụng hơn so với của cao tăng đắc đạo” Lão Trương nhún nhún vai, cầm một lá bùa do tôi chuẩn bị rồi bắt đầu vẽ
“Rốt cục cái gì là chế sư?” Tôi oai đầu nhìn lão Trương vẽ nguệch ngoạc lên lá bùa, thật không hiểu vì sao sẽ có người tin vào thứ này. Rõ ràng chỉ là tranh bằng bút lông theo trường phái Picasso
“Ông nội cậu chính là chế sư.” Lão Trượng vẽ xong một lá bùa, để tôi cầm đi xem sơ, rồi tiếp tục vẽ lá thứ hai
“Chế sư rất giỏi?” Không thể nhận ra là ông nội rất lợi hại. Ông đối với tôi, chỉ là một ông lão kỳ quái miệng đầy tiếng địa phương, cùng nhất đại tông sư kém rất xa.
“À ừ, rất rất giỏi.” Lão Trương gật đầu rồi lại vẽ xong một lá bùa, “Thứ chế sư làm đều là đồ tốt”
Chúng tôi cứ trò chuyện anh một câu tôi một câu, thấm thoát đã vẽ hơn ba mươi lá bùa. Dưới sự chỉ đạo của lão Trương, tôi làm ba cái phướn màu, còn hắn vẽ bùa chú lên trên phướn.
“Thuốc bắc và niệm kinh gì đó sẽ do bản thân người nhà tự sắp xếp.” Lão Trương vỗ vỗ tay, xem như xong việc. Tôi đưa khăn ướt cho hắn lau tay, bảo hắn lau sạch vết mực dính trên ngón tay
“Tôi phải đền ơn anh thế nào đây?” Cũng không thể để người ta làm không công. Cứ tưởng lão Trương sẽ đề xuất đi ăn bữa cơm gì gì, nhưng hắn lại đề xuất một yêu cầu kỳ quái
“Cậu gấp mấy con hạc giấy giúp tôi thì thế nào?”
Hắn lấy ra mấy lá bùa, mặt trên vẽ hoa văn rất phức tạp, chi chi chít chít, mấy chữ này nhỏ như con kiến vậy
Hắn gấp giấy thành hình vuông rồi đưa cho tôi, “Cậu biết gấp hạc giấy không?”
Tôi gật gật đầu, yêu cầu này có điểm quái, chẳng qua với tôi mà nói cũng không khó. Gấp hạc giấy là kỹ thuật gấp giấy cơ bản nhất. Rất nhanh tôi đã gấp xong một con đưa cho lão Trương, hắn nhìn nhìn, đột nhiên giơ tay lên cao.
Hạc giấy bốc cháy, một con chim đuôi dài, có hoa văn màu đỏ phủ khắp người nháy mắt bay vọt ra từ ngọn lửa. Con chim này lượn vài vòng giữa không trung, phơi bày hoa văn trên cánh giống hệt hoa văn trên lá bùa
Con chim đậu trên vai lão Trương, giương cánh kêu một tiếng. Tôi dường như có thể nhìn thấy hoa văn trên người nó vẫn bùng lên ngọn lửa màu đỏ.
“Đây là cái gì? Ma thuật? Quá lợi hai!” Thầy pháp quả nhiên có tuyệt chiêu. Đây chính là ảo thuật cổ đại à
“Là thức thần! Thức thần đấy! Thằng nhóc này” Lão Trương dùng ngón tay vuốt ve ức của con chim, nó híp mắt, thực thân mật mổ một cái
“Tôi có thể sờ một chút không?” Sau khi được lão Trượng gật đầu cho phép, tôi nhịn không được vươn tay đi sờ. Con chim kia sờ rất ấm, thậm chí còn hơi nóng, nhưng không phỏng tay. Sờ đến lông vũ mềm mại, cảm giác rất dễ chịu
“Có thể tạo ra chó hay mèo được không?” Tôi luôn không có sức đề kháng với mấy thứ lông xù
“Không thành vấn đề. Nhưng thứ này chỉ dùng được một lần, rất nhanh sẽ biến mất” Nói xong, con chim kia hoá thành ngọn lửa rồi biến mất, chỉ còn sót lại lá bùa đã cháy tro
“Vậy à… Không thể hiệu quả lâu dài sao?” Tôi hơi thất vọng. Quả nhiên đồ của thầy pháp chính là ‘hóa học’ (tiếng quảng: hình dung chất lượng sự vật kém, dễ hư)
“Tôi làm không được. Nhưng cậu thì có thể” Trong ánh mắt của lão Trương có thâm ý khác, giống như đang nói, cậu muốn học thì tôi có thể dạy cậu
Chẳng qua, thông thường cám dỗ đều kèm theo cạm bẫy, tôi sẽ không mắc mưu đâu
“Tôi không thèm học ma thuật đâu, đều là lừa đảo cả”
“Đã nói là thức thần mà! Ai…
Tiễn lão Trương ra cửa, nhìn thấy ‘huynh đệ tốt’ bên ngoài càng chen càng nhiều, thật sự không dám bước ra khỏi cửa. Lão Trương thấy tôi sợ, liền xoa xoa đầu tôi nói: “Đừng sợ, ở đây gần âm lộ. Bọn họ đều là cô hồn, không người lạy không đi được. Cậu đốt chút nhang và hoa sen cho bọn họ, giúp bọn họ sớm ngày lên đường.”
Đợi lão Trương đi rồi, tôi đốt rất nhiều hoa sen, lại đốt một bó nhang lớn. Bưng để tại cửa rồi nhìn những thứ kia giành nhau hoa sen, lại hít mạnh khói nhang, sau đó đó dần dần tán đi.
Ai… Hôm nay lại không thể buôn bán, sẽ sập tiệm mất thôi
Lúc về nhà không dám tùy tiện nhìn lung tung, nhưng lại bị cái gì ngáng chân một chút, cả người té ngã. Cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện là một bàn tay thò ra từ dưới nền đất đang giữ chặt mắt cá chân của tôi
Đó rõ ràng là tay của phụ nữ, thon dài trắng nõn, sơn móng tay tô màu hồng, tôi vội vàng đá văng nó ra
Anh họ đỡ tôi đứng lên, giúp tôi phủi sạch bụi đất dính trên quần, “Thằng nhóc này, sao cứ không cẩn thận như vậy”
“Anh họ, đã nói em không phải con nít rồi mà. Vừa rồi có thứ gì đó ngáng em”
“Rồi rồi…” Anh họ tùy ý đáp lại, căn bản không ghi tạc trong lòng
Qua một ngày, trên đường đi mở tiệm lại đi ngang qua chỗ đó. Tay phụ nữ thò ra trên mặt đất hình như tăng thêm. Rốt cục là thứ quái dị gì nha. Nhưng dù sao, này đó cũng không liên quan đến chuyện của tôi, cứ coi như không nhìn thấy.
Có lẽ cuộc sống như vậy thật sự không phải là biện pháp hay. Tối hôm qua đến tiệm tạp hóa mua thuốc lá cho bác cả, gặp phải thứ có rất nhiều mặt đang dùng tiếng anh hỏi đường tôi. Tôi sâu sắc cảm nhận được học giỏi một môn ngoại ngữ là trọng yếu cỡ nào. À, không, hẳn nên là cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ điên mất.
Nếu không thì cứ đồng ý với bọn họ đi. Chế giấy hẳn không khó lắm, trước kia tôi cũng từng chế giấy thủ công gì đó rồi. Bấm số điện thoại Tạ tất an để lại.
Sau một hồi nhạc chuông rộn rã, trong điện thoại vang lên giọng nữ duyên dáng: Hộp thoại địa phủ xin thông báo ngài, do hệ thống trục trặc, tất cả nghiệp vụ tạm ngừng phục vụ. Khách du lịch đã đăng ký mời đổi…
Địa phủ còn có dịch vụ du lịch, tôi không khỏi hoài nghi là sẽ có buôn bán hay không
Không đợi thông báo kết thúc, Tạ Tất An đã nhận điện thoại. “Là Chế sư đại nhân à. Rất xin lỗi, hệ thống trục trặc, di động tự động thiết lập vào hộp thư thông báo của địa phủ”
“Không sao. Kì thật tôi muốn nói chuyện với anh về chuyện làm ăn đã đề cập lần trước…
“Chế sư đại nhân hồi tâm chuyển ý rồi sao?”
Không hồi tâm chuyển ý được sao? Ai cũng không muốn mãi nhìn thấy mấy thứ phá hủy tam quan này. Cứ việc trong lòng phỉ nhổ, nhưng ngoài mặt tôi vẫn duy trì lễ độ.
“Nhưng tôi cần có người chỉ đạo, dù sao tôi cũng là lần đầu tiên”
“Không sao! Chúng tôi có thể tìm chuyên gia chỉ đạo cho cậu”
Vì sao cảm thấy đoạn đối thoại này càng lúc càng tà ác zị? (là do đầu óc bạn không trong sáng thui)
“Có thể để ông nội đến chỉ đạo không?”
Tạ Tất An trầm mặc một hồi, rồi nói: “Chuyện này hơi khó làm… Dù sao ông ấy hiện tại không nằm trong sự quản lý của chúng tôi”
“Ông đã đầu thai rồi à?” Thế cũng quá nhanh đi. Nghĩ đến cảnh ông nội thành trẻ sơ sinh gọi tôi ‘cháu ngoan’, tôi choáng…
“Không phải. Nhưng chúng tôi có thể để ông ấy nhắn tin cho cậu. Đại nhân muốn lúc nào bắt đầu?”
“Càng nhanh càng tốt” Tôi thật sự một ngày cũng không muốn gặp lại vị đại tỷ áo hồng miệng rộng kia, cũng không muốn bị bàn tay thò ra từ mặt đất ngáng té nữa
Tạ Tất an làm việc rất hiệu suất. Buổi chiều đã tìm được rất nhiều người đến giúp. Còn có một ông lão nghe nói là thợ giấy của địa phủ. Đã nghỉ hưu từ lâu, lần này cũng bị mời đi theo
Vài ‘huynh đệ tốt’ tay chân nhanh nhẹn đã dọn bó trúc và hòm gỗ đặt trước cửa ba ngày nay vào trong sân, sau đó bắt đầu đổ than đá vào trong bể đá, dường như rất quen thuộc, căn bản không cần tôi hỗ trợ
“Này… tôi rốt cục phải làm gì?”
Ông lão thợ giấy rất hòa ái dễ gần, nhìn ổng không giống như một linh hồn. Ông từ từ nói: “Giấy của sổ sinh tử không phải là giấy bình thường. Phải dùng trúc của rừng Quỷ chế thành. Nước phải dùng nước múc lên từ giếng Hủ, than đá cũng phải dùng than đá sinh ra gần ngục Hỏa Diễm”
“Giếng Hủ?”
“Giếng rất sâu trong địa phủ, từ lúc thả thùng gỗ đến lúc kéo lên cần trăm năm, sau khi kéo lên thì thùng đều đã mục nát rồi. Hiện tại đều dùng máy bơm hút lên” (Vậy phải đổi thành giếng Bơm chứ!)
“…” Địa phủ cũng rất tiên tiến nha
Tôi phát hiện trên mấy gốc trúc kia mọc đầy mặt người, có đau đớn, có hoảng sợ, có bi thượng, có phẫn nộ, dường như còn có thể nghe thấy tiếng kêu khóc thê lương của bọn họ.
Sau khi ném trúc vào trong bể, huynh đệ tốt toàn bộ thối lui, tôi đang muốn hỏi thợ giấy tiếp theo phải làm gì, ngẩng đầu liền phát hiện thợ giấy và Tạ Tất An đang dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn tôi
“Cần phải ngâm bảy bảy bốn chín ngày, chờ oán niệm trong trúc đã hòa tan, hóa thành sợi mới có thể bắt đầu chế giấy.” Thợ giấy hành một lễ về phía tôi. Lão nhân gia hành lễ với hậu bối như tôi, sao có thể nhận được, dọa tôi phải lập tức đáp lễ.
“Đây là bước mấu chốt nhất, kính nhờ chế sư đại nhân thôi”
“A?” ‘Kính nhờ’ cũng vô dụng, tôi căn bản không biết phải làm gì
Nhìn về phía Tạ Tất An xin cứu trợ, người này lấy di động ra quơ quơ. Tôi nhớ ra hắn nói sẽ nhờ ông nội gửi tin nhắn qua, cũng vội vàng lấy di động ra nhìn
Chỉ có một cậu rất đơn giản: ngăn kéo thứ hai tủ đứng, vải bố
Tủ đứng thì tôi có biết, ngay trong góc tiệm. Mở ra ngăn kéo thứ hai, bên trong đặt một miếng vải bố. Phía trên in rất nhiều đồng hồ
Cái này sao nhìn qua giống vải thời gian của Doraemon nha. Tôi lấy vải bố ra, tầm mắt của những ‘người’ khác xoẹt xoẹt bắn qua.
“Chế sư đại nhân, mời” Thợ giấy dùng tay ra hiệu, nhưng là tôi còn chưa biết phải làm gì nha
Đi đến phía trước bể, nhìn thấy trúc mặt người trong bể đang không ngừng vặn vẹo, thật là gớm. Chẳng lẽ là giặt miếng vải bố này trong bể?
Nhưng giặt đồ trong bể này nhất định sẽ bị cắn tay, hiện tại có nên đổi ý hay không đây
Kỳ thật nếu địa phủ đệ nhất điện bị tê liệt, có phải là cả thế giới này sẽ không có người chết? Kỳ thật là một chuyện tốt mà
“Này…” Tôi quay đầu hỏi Tạ Tất An, “Nếu các anh không có sổ sinh tử, có phải sẽ không có người chết?”
Người này nghe xong hơi mỉm cười, “Không phải nha. Chỉ là sẽ xuất hiện hỗn loạn mà thôi. Người không nên chết bây giờ sẽ chết trước thời gian. Mà quỷ soa bởi vì không có tư liệu của người chết trong sổ sinh tử, không thể chấp hành nhiệm vụ, để du hồn càng lúc càng nhiều”
Chẳng trách ‘thứ kia’ mấy ngày nay càng lúc càng nhiều. Mà cửa cũng chật ních linh hồn
“Nếu… tôi hiện tại nói không làm nữa có được không?”
“Cậu nói xem?” Tạ Tất An nheo mắt, cười đến buốt răng “Nếu ngài vận khí không tốt, gia nhập vào hàng ngũ CHẾT trước thời hạn, chúng tôi sẽ dẫn đường cho cậu, điểm này chế sư đại nhân cứ yên tâm”
“…”
Đây là uy hiếp trắng trợn!