Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng

Chương 55: Nhớ người thân – 2




“Đại nhân, tha mạng! Tôi không biết cậu ta là người của ngài… Nếu biết, tôi… A –” Còn chưa kịp nói xong, khuôn mặt cô gái đột nhiên trở nên dữ tợn, dung mạo xinh đẹp trông như mặt đất bị nứt vỡ, trong nháy mắt liền từ một cô gái trẻ tuổi biến thành một bà lão nhăn nheo.

“A– Mặt của tôi, mặt của tôi…”

Tử Dạ cũng không thèm nhìn tới bà ta, kéo tôi xoay người bước đi. “Phải theo sát bọn tôi, đừng để rớt lại phía sau. Chỗ này rất nguy hiểm, nhất là đối với mấy đứa nhỏ đáng yêu như Tiểu Đằng.”

“Cô gái kia xảy ra chuyện gì?” Tôi rất ngạc nhiên, thật sự có việc buôn bán ‘Thanh xuân’ sao?

“Bà lão đó gọi là Thời Yêu (yêu quái thời gian). Chúng hay trộm ‘thanh xuân’ của người bình thường để bán lại cho những kẻ khác. Chẳng qua nếu muốn ‘thanh xuân’ thì thật sự phải trả cái giá rất lớn, rồi lại chỉ có thể khôi phục tuổi trẻ của mình trong chớp mắt mà thôi.”

Tử Dạ nói những người bị trộm mất ‘thanh xuân’, cho dù là thiếu niên đi nữa thì diện mạo cũng sẽ trở nên già cỗi. Tôi chợt nhớ tới trên thời sự có đăng tin, nói thiếu nữ vì sử dụng mỹ phẩm mua ven đường mà sau một đêm biến thành một bà lão.

Tử Dạ dẫn tôi đến trước một cửa hàng, bên dưới mái hiên trước cửa bày đầy các loại hàng hóa đủ mọi hình dáng sắc màu, còn có rất nhiều thứ mà tôi chưa từng thấy qua.

“Tôi muốn chu sa, thạch trắng, còn có máu Lam Điểu, đúng rồi, đá thạch anh này bán thế nào?” Tử Dạ trả giá với chủ tiệm. Tôi buồn chán mà nhìn đông ngó tây, lại không thấy sư phụ đâu cả.

Rõ ràng là ông ấy nói muốn dạy tôi làm ra thức thần tốt nhất nên chúng tôi mới đi mua vật liệu, hiện giờ lại chẳng thấy bóng dáng ông ấy đâu.

Tử Dạ lấy một viên ngọc thạch anh trong suốt từ trong khay ra, đặt dưới ánh mặt trời mà nhìn, sau đó đột nhiên dùng sức bóp vỡ, biểu tình trên mặt trở nên tàn nhẫn, “Ông chủ, không ngờ vài chục năm không gặp, ông lại bán hàng giả cho tôi.”

Ông chủ kia mặt mày tái mét, sợ tới mức muốn chui luôn xuống gầm bàn, “Đại… đại nhân… tiểu nhân thật không dám mà… nào dám lừa ngài chứ!” Hắn quỳ trên đất không ngừng dập đầu.

“Vậy thủy tinh được pha trong đá thạch anh này là sao?”

“Đại nhân, tại ngài không biết đó thôi. Bây giờ nguồn nước ô nhiễm nghiêm trọng, người ta cũng không còn cách nào tìm được thạch anh sinh trưởng trong tự nhiên nữa rồi. Mấy thứ này đều là được nuôi trồng nhân tạo, để tăng thêm độ trong suốt nên người ta mới trộn thêm thủy tinh vào.” Ông chủ thật bất đắc dĩ, khi giải thích còn liên tục thở dài, “Nhưng tiểu nhân có thể cam đoan là nó không ảnh hưởng gì đến hiệu quả sử dụng đâu.”

Thì ra yêu quái cũng bán hàng giả nha, thói đời ngày nay thiệt khó nói quá đi mà. Chẳng qua, giả nhưng không hoàn toàn là giả, lại nửa thật nửa giả, kỹ thuật cũng tiên tiến quá chứ.

Sau khi chúng tôi mua xong tất cả vật liệu, sư phụ mới đủng đỉnh xách theo hai bình rượu mà đi tới. Thì ra đây mới là mục đích thật sự của ông ấy. Cái gì mà chế tạo ra thức thần tốt nhất, chỉ toàn là lấy cớ thôi. Tôi và Tử Dạ đều sập bẫy của ông ấy hết rồi.

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt không mấy thân thiện của tôi và Tử Dạ, sư phụ sờ sờ cái mũi, “A Dạ, đây là rượu quế chưng cất lâu năm, đêm nay chúng ta cùng uống nào.”

Tử Dạ nghe xong liền nhìn chằm chằm cái bình rượu bằng ngọc lưu ly kia, hai mắt phát sáng. Chỉ vì một câu nói mà anh ta đã bị mua chuộc rồi, tôi cũng bó tay luôn. Sư phụ lại vươn tay qua nhéo nhéo mặt tôi, “Còn Đằng nhi hả… Mua kẹo cho con ăn ha, đừng tức giận.”

“Sư phụ!” > 口 < Bởi vì là tết Trung thu, rất nhiều cửa tiệm đều trưng bày hàng hóa nhân dịp lễ. Mấy loại bánh trung thu, hoa quả, hạt dẻ củ ấu, cái gì cần có thì đều có. Sư phụ còn thật sự mua cho tôi một lọ kẹo. Trong cái lọ bằng ngọc lưu ly chứa đầy những viên kẹo konpeito hình ngôi sao đủ màu sặc sỡ, nhẹ nhàng lơ lửng bên trong chai. Ông chủ nói lúc mở ra thì phải đậy lại cẩn thận, đừng để mấy ngôi sao nhỏ bay lại về không trung. Kẹo Konpeito: Trên đường về tôi còn nhìn thấy từng hàng từng hàng hoa đăng đẹp đẽ, đủ mọi màu sắc. Tôi bị những đốm sáng trong mấy chiếc ***g lưu ly mê hoặc, tuy rằng trời vẫn chưa tối, nhưng bóng chiều đã buông, những đốm sáng kia tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, trông cực kỳ xinh đẹp. “Đó là hồn đăng, Tiểu Đằng muốn mua không?” Tử Dạ nói cho tôi biết đó là những linh hồn bị yêu quái bắt được đem chế thành ***g đèn. Thứ đó rất được lũ yêu quái ưa thích, vừa có thể xem chơi lại vừa có thể ăn được. Tôi vội vàng lắc đầu xua tay, đừng giỡn, tôi không thèm cầm linh hồn con người mà chơi đâu. Tử Dạ nhìn tôi cười ha ha, “Mấy thứ đó là hàng giả hết mà. Cho dù không phải hàng giả thì cũng chỉ là bắt mấy linh hồn côn trùng hay tiểu yêu này nọ thay thế thôi. Hồn đăng thật sự thì phải đến phố quỷ mới mua được.” Tôi quay đầu thì thấy sư phụ đang ngẩng đầu nhìn một cái ***g đèn hoa sen, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ hoài niệm và ưu thương. Có lẽ ông ấy đang nhớ tới những hồi ức đau buồn. Tôi không nhịn được mà kéo kéo áo ông ấy, “Sư phụ, Tử Dạ nói phải đi rồi.” “A…” Sư phụ tựa như mới hoàn hồn, “Tiểu Đằng, con thích ***g đèn hoa sen này không?” Tôi lắc đầu, “Không thích.” Tôi cũng không phải con nít nha, hơn nữa ***g đèn hình dạng này thì chỉ có con gái mới thích nổi. Thấy tôi như vậy, trong mắt sư phụ ánh lên nỗi thất vọng, khiến tôi cảm thấy lo lắng, rồi lại có chút không cam lòng. Cuối cùng vẫn là Tử Dạ mua cái ***g đèn hoa sen kia, nói là để đốt trong sân cho có không khí. Trở lại Suối Dây leo, Tử Dạ bắt đầu bận rộn nấu cơm. Tôi thì quấn lấy sư phụ đòi dạy chế tạo thức thần. Ông ấy hỏi tôi muốn làm thức thần như thế nào. “Một con chim biết bay thật dũng mãnh.” Phải nói là hiện giờ tôi tràn ngập oán niệm với thức thần dạng chim. Tôi cũng không muốn lại làm ra con gà mập nào nữa, cho nên tôi đặc biệt nhấn mạnh chữ ‘biết bay’. Sư phụ gật gật đầu, đưa hai viên ngọc ra trước mặt tôi, lại hỏi: “Thích màu trắng hay màu đen?” “Màu trắng!” Chim thì đương nhiên phải là màu trắng mới đẹp, chim đen thì nhìn cứ tưởng là quạ đen thôi. Hơn nữa lúc trước tôi đã nhìn thấy con thức thần do Tô Cẩm Ngôn tạo ra, một con chim ưng màu trắng đậu trên bả vai cậu ta, quả thật vừa đẹp trai lại vừa mạnh mẽ. Sư phụ cầm lấy viên ngọc màu trắng, đưa viên màu đen bảo tôi cất kỹ. “Ngoại trừ năng lực người chế tạo có thể ảnh hưởng đến sức mạnh của thức thần, nếu muốn tạo ra một thức thần có sức mạnh cực lớn, bản thể cũng cần phải được chú trọng. Cho nên một con thức thần được tạo ra chỉ có thể sử dụng từ một tới ba lần.” “Bản thể sẽ ảnh hưởng đến thuộc tính thức thần, giấy thì kỵ nước và lửa, gỗ thì sợ lửa, kim loại thì dễ rỉ sét. Muốn tạo ra một thức thần có thể sử dụng lâu dài, bản thể tốt nhất là ngọc thạch.” Sư phụ nói xong liền lấy ra một hộp gấm nhỏ đưa cho tôi, tôi mở ra thì thấy bên trong đựng các loại dao điêu khắc đủ mọi kích cỡ. Ông ấy bảo tôi chọn lấy một cây dao dài nhỏ sắc bén. Ông ấy đặt tôi ngồi trên đùi, một tay nắm tay tôi cầm lấy dao khắc, tay kia thì cầm ngọc thạch. Ông ấy cầm tay tôi, nhanh nhẹn khắc chú văn và trận thức lên viên ngọc. Âm dương bát quái, sinh mệnh biến đổi đều tập trung trong đó. Thật ra mấy ký hiệu và trận thức này tôi cũng biết, thế nhưng muốn khắc lên viên ngọc nhỏ như thế này thì thật sự rất khó, hơn nữa nếu khắc sai thì coi như bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ biển, đã vậy còn tổn thất một viên linh ngọc. Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao ông ấy lại muốn tôi luyện tập khắc hoa văn lên bươm bướm giấy rồi. Tay ông ấy rất lớn rất thô ráp, phủ đầy vết chai, mạnh mẽ mà trầm ổn. Mỗi một động tác nhỏ đều làm rất quen tay, như mây trôi nước chảy, chỉ trong nháy mắt đã khắc xong. Tôi nhìn viên ngọc được khắc đầy hoa văn trên bề mặt, thật sự cảm thấy không dễ dàng gì. Nếu là tôi thì chắc chắn là làm không được. Ông ấy nói có thể khắc thêm mấy ký hiệu tôi thích. Đến lúc chế ra thức thần thì trên người nó sẽ hiện ra mấy ký hiệu đó. Tôi nào dám khắc thêm, lỡ đâu khắc hư thì chết. Có lẽ hiểu được sự băn khoăn của tôi, sư phụ nói: “Ít ra cũng phải khắc cái chữ ký chứ.” Tôi đột nhiên nhớ tới hộp gỗ và Sáo Ngọc có khắc ký hiệu lúc trước. Chữ ký của sư phụ chính là quẻ Càn, nhìn thấy sẽ gợi nhớ tới tên ông ấy. Vậy thì, cái ký hiệu hình trăng non kia có phải cũng đại diện cho tên một người chế tạo khác không? Quẻ Càn trong bát quái còn được gọi là Kiền. Đang định mở miệng hỏi, sư phụ lại đưa cho tôi một tờ giấy, “Cái hoa văn này rất hợp với con.” Tôi nhìn thấy trên giấy vẽ một gốc dây mây non uốn cong cong lại thành nửa vòng cung, bên dưới phối với một cái lá nhỏ. Kết cấu cũng khá đơn giản, hẳn là có thể khắc lên cái viên ngọc bé xíu này. Tôi gật gật đầu, cầm dao điêu khắc thật cẩn thận mà khắc cái hoa văn này lên viên ngọc. Sau đó rửa viên ngọc dưới nước cho sạch, rồi lại dùng nước đánh bóng nó. Sau đó sư phụ lại hướng dẫn tôi sử dụng mấy vật liệu vừa mua về như thế nào, rồi dùng nó vẽ trận thức trên mặt đất. Năm viên đá ngũ hành phải đặt tại năm góc trận thức, trước trận phải đốt một cái lư hương. Sư phụ nói vốn dĩ chúng tôi phải tế thần, sau đó mới triệu hồi được một linh hồn cực mạnh bám vào trên viên ngọc. Chẳng qua hiện tại cũng không cần. “Chế sư có thể tự tạo ra được một linh hồn thích hợp.” Sư phụ cùng tôi đứng trong trung tâm trận thức. “Đắp nặn bánh xe vận mệnh, trong lòng nghĩ đến hình dạng linh hồn, đem nó phong ấn vào trong ngọc thạch.” Giọng nói nam tính thuần hậu như đàn cello quanh quẩn bên tai tôi. Ý ông ấy là muốn tôi đắp nặn nên hình thái thức thần ở trong lòng. Thành tâm thì sẽ linh nghiệm, đây là một bước khá quan trọng. Trong các loài chim thì phượng hoàng được tôn kính nhất, đương nhiên tạo ra phượng hoàng là tốt nhất. Nghĩ đi nghĩ lại thì triệu hồi ra một con phượng hoàng so với chim ưng này nọ thì cá tính hơn nhiều. Vừa nghĩ đến đây, bỗng ngón tay tôi tê rần, thì ra là sư phụ dùng dao nhỏ cắt ngón tay tôi, máu tươi lập tức tràn ra. Tuy rằng rất đau, lại nhìn thấy máu tuôn trào, tôi thật có hơi hoảng, chẳng qua bàn tay sư phụ rất ấm áp khiến tôi cũng nhanh bình tâm lại. Niệm chú văn triệu hồi, trận thức khởi động phát ra ánh sáng vàng rực. Máu chảy trên viên ngọc như có sinh mệnh mà nhanh chóng thấm vào ngọc, chuyển động trên trận thức cùng chú văn đã được khắc lên, khiến cho viên ngọc chuyển sang một màu đỏ tươi rực rỡ. “Lúc này phải gọi tên nó!” Giọng nói của sư phụ đột nhiên vang lên bên tai, tôi biết ý ông ấy bảo là phải đặt tên cho thức thần. Vì thế tôi hô lên cái tên đã suy nghĩ trong đầu. 【 Bạch ngọc chi tinh, Hử vi nhữ danh. 】(Tinh túy bạch ngọc, tên gọi là Hử) Viên ngọc lóe ra ánh sáng chói mắt, lúc ánh sáng dần dần tiêu tán, tôi lòng đầy chờ mong mà hy vọng được nhìn thấy phượng hoàng giương cánh. Lại phát hiện ở giữa trận thức là một con gà mập thật lớn. Gà mập căng cái ***g ngực đầy thịt ra, kêu khanh khách rồi cố sức vỗ cánh bổ nhào về phía tôi. “Oa” Tôi theo phản xạ mà huơ tay, gà mập liền như quả bóng nhựa mà văng ra. “Đằng nhi, đừng thô lỗ vậy với thức thần mới sinh.” Tuy rằng sư phụ nói thế, nhưng mà… Nhìn con gà mập dùng đôi mắt ngập nước tràn đầy tủi thân mà nhìn tôi, tôi thật sự không thể hòa nhã với nó nổi. Trên thực tế tôi còn chưa bùng nổ như người máy sinh học Eva là đã tốt lắm rồi đấy. Rốt cuộc là tại sao? Cứ luôn làm ra thức thần gà mập như vầy hoài à! Bát tự của tôi với gà mập không hợp đúng không? Người máy sinh học Eva trong Shinseiki Evangelion Sư phụ xách gà mập lên thảy vào ngực tôi, “Linh hồn mới sinh rất yếu ớt, còn có tâm tính bám mẹ của chim non.” Tôi ôm gà mập, tuy rằng nó mềm mềm êm êm ôm cực kỳ thoải mái, lông chim dày và dài nhưng cũng không quá nóng. Đôi mắt màu xanh lơ trông rất thuần khiết xinh đẹp, giống như ngọc bích vậy. Thế nhưng lại kém quá xa hình tượng đẹp trai mà lúc trước tôi tưởng tượng ra nha, ai Ngẩng đầu lên nhìn thấy sư phụ còn đang chờ tôi đáp lời, tôi dùng sức ôm chặt gà mập rồi cọ cọ trên mặt nó, “Con biết rồi, sẽ chăm sóc nó thật tốt.” “Lần đầu tiên lại làm ra thành quả thế này, đúng là không tệ.” Sư phụ lấy tay sờ sờ đầu tôi. Mặc kệ lời này có phải an ủi hay không, có thể được sư phụ khích lệ thật sự khiến tôi cảm thấy rất vui, buồn bực trong lòng cũng liền tan biến.