Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng

Chương 44: Cộng sinh – 1




Đối mặt với từng bước tiến của loài người, chúng nó cũng chỉ có thể không ngừng nhượng bộ.

————

“Em nói muốn bái sư học đạo?”

Tôi cực kỳ nịnh nọt mà chạy tới chạy lui pha trà cho Phong Khinh Vân, còn mát xa vai cho hắn, “Đúng đúng, xét địa vị của anh tại công hội, giúp tôi giới thiệu vài vị sư phụ chắc cũng dễ thôi mà đúng không?”

“A…”

A cái gì mà a, có chuyện nhờ một chút là hắn lại làm ra cái bộ dạng đáng ghét này. Với tính cách của Phong Khinh Vân, chắc chắn sẽ cố tình làm cao cho xem. Vì thế tôi giành nói: “Hàng hóa lần này cho như là lễ vật tôi tặng miễn phí cho anh. Sau khi chuyện này thành công thì tôi sẽ mời anh ăn cơm được chứ. Đi đâu thì tùy anh chọn.”

“À hả?” Phong Khinh Vân nhướn nhướn mày, nâng cằm tôi lên, “Mấy cái này cũng không phải thứ tôi muốn.”

Tôi rụt lại bả vai, “Vậy từ nay về sau lúc mua hàng tại cửa tiệm đều giảm giá cho anh được không?” Tôi chỉ có thể nhường nhịn hắn tối đa đến mức này thôi.

“Chậc chậc…” Ngón tay Phong Khinh Vân từ dưới cằm dời lên đụng vào môi tôi, “Em biết tôi muốn gì mà.”

Mẹ nó, cái này tuyệt đối là cưỡng ép! Là cưỡng ép ***! Ông đây nhịn anh một chút mà anh đã được đằng chân lân đằng đầu rồi. Tôi dứt khoát phải đi báo cảnh sát thôi!

Nhớ tới lúc trước nói chuyện với lão Trương. Thật ra là tôi nhờ vả lão Trương dạy mình, thế nhưng lão Trương hoàn toàn không rành mấy thứ giáo dục này nọ.

“Tiểu Đỗ Tử, nếu thật sự muốn học thì đi nhờ cậy Phong Khinh Vân đi.”

“Tại sao tôi phải tìm hắn?”

“Bởi vì… nên phải tìm hắn.”

Lão Trương đồng chí, thật có lỗi quá. Tôi không phải là con giun trong bụng anh, không hiểu được dấu chấm lửng kia muốn biểu đạt cái quái gì nha. Tóm lại, lão Trương ngàn dặn vạn dò là nhất định phải tìm Phong Khinh Vân.

“Nếu rắc rối đến vậy, thôi để tôi tìm người khác.” Tôi thu hồi mấy dĩa trà bánh, chuẩn bị tăng giá gấp đôi mấy thứ hàng hắn muốn mua.

Người sau thở dài, “Đừng nóng giận, muốn có sư phụ giỏi quả thật phải hy sinh chút ít chứ.”

“Tôi cự tuyệt dùng quy tắc ngầm!”

“Không còn lựa chọn khác đâu. Nhớ hồi tôi mới bắt đầu bái sư nha…”

Không biết có phải là đi theo lão quỷ chúng nó nhiều hay không, bây giờ tôi cũng cực kỳ tò mò với mấy chuyện ngồi lê đôi mách của người khác. Đặc biệt là cái tên như Phong Khinh Vân bộ dạng xinh đẹp tính cách lại thối nát, lúc trước chắc chắn cũng ăn không ít khổ, tôi lập tức vểnh tai lắng nghe.

“Có tới mấy vị đại sư tranh nhau muốn nhận tôi làm đệ tử a. Cha tôi rất đau đầu, sợ làm mích lòng người này người kia thì không tốt.”

Mẹ nó, biết ngay là hắn thích khoe khoang mà. Kỳ thật là thần côn bái sư như thế nào, tôi cũng rất hiếu kỳ. Chẳng lẽ cứ như trong phim truyền hình, từ nhỏ đã bị mấy ông đạo sĩ hoặc đại sư nuôi dưỡng, lúc bắt đầu thì làm trợ thủ, sau đó từ từ được tín nhiệm, rồi được sư phụ truyền mấy bí tịch này nọ cho.

“Thật ra mỗi gia tộc đều có bí kíp độc truyền, đều là phép thuật tổ truyền cả. Trước kia chủ yếu sẽ không truyền ra ngoài. Thế nhưng bây giờ vì đẩy mạnh giao lưu học hỏi, tăng tiến thuật pháp cho nhau, nên người ta cũng sẽ cho mấy đứa trẻ bái làm đồ đệ của gia tộc khác để học tập lẫn nhau.”

“Chẳng qua mấy vị đại sư đó cũng rất coi trọng mặt mũi, ai cũng đều muốn đồ đệ mình phải làm rạng danh gia môn, cho nên đều chọn học trò có tư chất tốt. Về phần còn lại, còn phải xem duyên phận.”

Mấy thứ này xem ra cũng khá quan trọng. Nhưng không phải trong giới này cũng lưu hành một câu ‘Có tiền có thể xui ma khiến quỷ’ sao. Chỉ cần đóng nhiều tiền học phí chút, chắc chắn có thể tìm được một sư phụ chịu nhận tôi thôi.

Có lẽ là nhìn thấu suy nghĩ của tôi, Phong Khinh Vân cười ha hả: “Những người khác thì tôi không biết. Chứ còn em muốn bái sư thì dù có nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng.”

“Tại sao?”

Cảm thấy đã khơi gợi được hứng thú của tôi, người nào đó lại bắt đầu kiêu ngạo, ngoắc ngoắc ngón tay về phía tôi, “Hôn tôi một cái thì tôi nói cho nghe.”

Tôi cắn một cái lên ngón tay hắn. CMN, tôi cũng không phải mèo, đừng có đùa giỡn tôi như vậy! Người sau cũng không kêu đau, ngược lại rút về ngón tay bị cắn tới chảy máu, đưa lên miệng liếm liếm.

“Tiểu Đỗ Tử mạnh hơn rồi. Thế nhưng như vậy mới tuyệt, tôi thích.”

Đầu lưỡi đỏ hồng vươn ra liếm ngón tay, phối với ánh mắt đào hoa quyến rũ của hắn, nhìn thế nào cũng thấy rất … Dù sao tôi cũng cứ nhắm mắt làm ngơ đi thì hơn.

“Người có thể dạy ra thuật sĩ thì rất nhiều, nhưng người có thể dạy được chế sư thì rất ít.” Phong Khinh Vân cuối cùng cũng khôi phục bộ dạng đứng đắn.

“Ý anh là, tôi hẳn là nên bái một vị chế sư làm thầy sao?”

“Không, cũng không nhất định phải là chế sư.” Hắn nghiêng người về phía trước kề sát vào tôi, “Kỳ thật có một vị sư phụ rất phù hợp với em. Chẳng qua ông ấy cũng đã quy ẩn lâu rồi. Tôi có thể dẫn em tới gặp ông ấy, nhưng có thể thu phục ông ấy hay không, thì tùy vào duyên phận hai người.”

“Nhưng với khuôn mặt của em, thật ra cũng có cơ hội đó.” Hắn vỗ nhẹ mặt tôi, “Tóm lại, em cứ dùng hết mọi thủ đoạn để gợi lên ‘hứng thú’ của ông ấy đi.”

Thấy hắn cười một cách dm đãng như vậy, tôi nhìn sao cũng thấy giống như là tú bà đang dắt khách. Thật sự là định đem tôi đi bái sư sao? Cứ cảm thấy như bị mấy thằng lừa đảo dắt đi tiếp… Bậy bậy bậy, tóm lại không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.

Mấy con ve núp trên cây kêu to đầy vui sướng, kỳ nghỉ hè cũng sắp kết thúc rồi. Cho dù trời nóng đến không chịu được, bọn nhỏ vẫn cứ cố gắng níu giữ lấy cơ hội cuối cùng này mà chơi đùa thỏa thích.

Tôi mang theo lễ vật bái sư tới địa điểm đã hẹn. Đoạn đường phía trước đang tu sửa để xây tàu điện ngầm, xung quanh bị vây kín, xe cộ rồng rắn nối đuôi nhau từ đầu đường đến cuối đường. Mấy tòa nhà ven đường đều đang dỡ bỏ, tro bụi mù mịt, khắp nơi đều lộ ra đất bazan.

Thật không hiểu vì sao Phong Khinh Vân lại muốn tôi tới đây chờ hắn, tôi thật muốn về nhà quá đi.

“Kẹt xe nên tới chậm, rất xin lỗi!” Phong Khinh Vân lái xe tiến vào chỗ đỗ xe ven đường, từ trong cửa sổ xe nhô đầu ra.

Tôi đang định mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái. Hắn đã mở cửa bước xuống xe, lại còn rút ra chìa khóa chuẩn bị khóa xe. Nhìn thấy tôi trái lại đi trèo vào ghế ngồi, hắn liền lộ ra nụ cười trêu chọc.

“À, công chúa đại nhân, tiếc quá đi, hôm nay không cần dùng đến kiệu nha.”

Tôi bước xuống xe dùng sức đóng sầm cửa lại, người này nhất định là cố ý. Tôi còn tưởng rằng hắn sẽ lái xe đi chứ. Nói vậy thì địa điểm chắc cũng gần đây. Cao nhân kia vậy mà ẩn cư ở nơi này, cũng không sợ ồn ào. Đây là cái gọi là ‘đại ẩn ẩn vu thị’ đi.

Tiểu ẩn ẩn vu lâm, đại ẩn ẩn vu thị: Người khôn ngoan thì ẩn thân chốn núi rừng, người khôn ngoan hơn thì ẩn thân nơi đô thị. (baidu)

Phong Kinh Vân kéo tôi đi xuyên qua một ngõ nhỏ, mấy căn nhà ở đây đều rất cũ kỹ. Trên vách tường bám đầy rêu xanh, bên ngoài cũng không lớn như khu tây bên kia nhưng lại rất ngăn nắp sạch sẽ. Chúng tôi đi men theo con đường đá âm u trải dài, không biết qua bao lâu, chợt nghe được phía trước có tiếng nước chảy.

Ra khỏi ngõ nhỏ, cảnh vật trước mắt tôi thoáng đạt hẳn ra, một mảnh tươi sáng. Hai bên bờ sông là những căn nhà mang hơi thở cổ điển. Có căn nhà hiện đại kiểu Tây với cửa sổ Mãn Châu bảy màu, trên ban công trồng đầy các loại hoa đủ màu sắc rực rỡ rủ xuống bên sông. Có một căn nhà ngói xanh kiểu Trung mở rộng tranh long bằng gỗ, bên ngoài bày đầy các loại thức ăn nhẹ. Cũng có cửa hàng treo bảng hiệu viết bằng chữ Phồn thể bài bán đầy các loại hàng hóa cổ quái kì thú.

cửa sổ Mãn Châu

Trên sông thỉnh thoảng có mấy chiếc thuyền hoa lướt qua, ngẫu nhiên sẽ có người trên thuyền cất tiếng rao bán cháo Đĩnh Tử. Hai bên chiếc cầu đá bắc ngang sông là hàng cây đỗ quyên với những nụ hoa hồng phấn nở rộ, cánh hoa lững lờ trôi trong nước nhè nhẹ tỏa hương.

Cháo Đĩnh Tử: là một loại cháo của người Quảng Châu tỉnh Quảng Đông TQ, được bán trên các thuyền nhỏ trên sông. Nguyên liệu gồm da cá, thịt nạc, đậu phộng rang,… phối hợp với nhiều loại nguyên liệu khác, mùi vị thơm ngon, thích hợp với mọi gu ẩm thực.

Tro bụi ngợp trời và tiếng động huyên náo bên ngoài không thể truyền vào. Nơi này cứ như một thế giới khác.

“Vị đại sư kia ở đây à?” Tôi rất kinh ngạc về nơi này, hình như tôi chưa từng nghe anh họ nói qua có một nơi như vậy.

“Đương nhiên không phải. Vị đại nhân đó sẽ không ở cái nơi náo nhiệt vầy đâu. Nếu không thì làm sao gọi là ẩn cư được.”

“Vậy tới đây làm gì?” Người rất đông, tôi không nhịn được mà tới gần Phong Khinh Vân, theo bản năng mà níu chặt tay hắn. Đây là thói quen tôi luyện thành khi đi ra ngoài với anh họ.

“Trước khi đến chỗ kia thì phải hóa trang cho em một chút.” Phong Khinh Vân nhìn nhìn cái tay bị tôi lôi kéo, hình như rất hài lòng.

“A?”

Hắn dẫn tôi vào một cửa hàng mà trên bảng hiệu có vẽ hình một con nhện to tướng. Cửa hàng tơ lụa này chính là một tiệm may mặc thủ công. Cũng lâu lắm rồi tôi chưa được nhìn thấy loại cửa tiệm này, bây giờ người ta đều toàn đến mấy cửa hàng bách hóa mua đồ may sẵn thôi.

Hình như bà chủ tiệm cũng khá thân với Phong Khinh Vân, đối xử với hắn rất nhiệt tình. Chuyện này cũng không có gì lạ hết, cái tên đào hoa này chắc lại đi gieo phong lưu khắp chốn nữa chứ gì.

“Là cô ấy sao? Nhìn đáng yêu quá, vị đại nhân kia chắc chắn sẽ thích.” Bà chủ tiệm nâng mặt tôi lên săm soi, miệng thỉnh thoảng lại líu lo. “Làn da này trắng mịn thật, mắt vừa to lại vừa sáng, thiệt khiến người ta thích mà. Còn cái miệng nhỏ nhắn này nữa, vừa mềm vừa đáng yêu, thật muốn nếm thử quá đi.”

Tại sao tôi có cảm giác đây không phải là chủ cửa tiệm may mặc, mà là tú bà ở kỹ viện vậy?

“Chị Xảo, chuyện của cậu ấy xin nhờ chị.” Phong Khinh Vân khoanh tay lại làm ra vẻ mặt như đang xem kịch vui.

“Không thành vấn đề! Chị đây lấy danh dự đảm bảo, tuyệt đối sẽ trang điểm cho cô bé xinh đẹp lộng lẫy, khiến cho đại nhân vừa nhìn là yêu.”

Hình như có gì đó không đúng, tôi nhìn Phong Khinh Vân, người sau ném cho tôi một ánh mắt trấn an, sau đó đi tán gẫu với cô nhân viên trẻ tuổi xinh đẹp của cửa tiệm.

Cái thằng cha dị tính nhưng không có nhân tính này!

Nhìn thấy quần áo chị Xảo chuẩn bị cho, tôi có liền có loại xúc động muốn quay đầu bỏ chạy. Vừa mới nhích người, hai tay hai chân tôi đã bị mấy sợi chỉ trong suốt cuốn lấy.

“Đừng hòng trốn. Cô bé đáng yêu, để chị đây thương yêu cưng nào.”

“Em là nam.” Mấy cọng chỉ này là sao, tôi không bứt ra được, ngược lại càng giãy thì quấn càng chặt. Còn dính dính nữa, có hơi ghê tởm nha.

“Nam?” Chị Xảo đứng hình trong giây lát, sau đó thét lên đầy bất mãn, “Làn da đẹp đến vậy, khuôn mặt đáng yêu đến vậy, vậy mà là nam? Cậu muốn bọn đàn bà con gái chúng tôi sống thế nào đây?”

Chị hai à, cái này chị đi nói với mẹ em ấy. Là bà sinh ra em như vậy, em đây cũng rất phiền muộn nha.

“Tôi không tin!”

“Chị hai, em có giấy chứng minh. Không cần chị tự tay xét người vậy đâu!” Nhìn bà chị ấy vươn bàn tay ma quỷ ra, tôi liền hét lớn.

Vốn cho rằng sau khi biết được giới tính của tôi, chị ấy sẽ chuẩn bị bộ quần áo nào bình thường một chút. Ai dè chị ấy vẫn kiên trì giữ ý kiến của mình, bắt tôi thay bộ quần áo kia vào.

“Tại sao? Tại sao cuối cùng tôi vẫn phải mặc váy?” >< “Đã hỏi 34 lần rồi, em có phiền hay không hả?” Phong Khinh Vân nhàm chán theo tôi đi ra từ phòng thay đồ, bắt đầu ngồi đếm số lần tôi càu nhàu. “Tôi chỉ muốn biết vì sao phải mặc váy đi bái sư.” “Bởi vì vị đại nhân kia là Lolicon. Em vừa lòng rồi chứ?” “Nhà đò, tôi muốn rời thuyền!” Tiếng kêu của tôi dẫn tới tầm mắt của người lái đò và mấy vị khách khác trên thuyền. Người lái đò đội một cái nón tre rất lớn, lại không có khuôn mặt, nhìn hắn như một cái dấu chấm than to tướng, dùng hai xúc tua cuốn lấy sào trúc mà chèo thuyền, hoàn toàn không phải là con người. Kỳ thật sau khi nhìn thấy người lái đò tôi mới hiểu được, khu phố này căn bản không thuộc thế giới loài người. Phong Khinh Vân bịt miệng tôi, cười nói với người lái đò: “Không có việc gì, đứa nhỏ này đang làm mình làm mẩy mà thôi.” Sau đó nhỏ giọng nói với tôi: “Không muốn bị ăn tươi thì câm miệng!” Tôi phát hiện ánh mắt mấy tên khách khác nhìn tôi có chút quỷ dị, giống như dã thú phát hiện con mồi. Chỉ sợ là chúng nó cũng không phải con người, tôi chỉ đành ngoan ngoãn ngồi im không dám hó hé. “Thật ra mặc vậy cũng đẹp lắm. Không biết em bất mãn cái gì nữa.” Đương nhiên bất mãn, tôi là nam nha! Chiếc áo ngắn tà xéo trên người rất chật, thắt lưng với ngực tôi bị bó sát rất khó chịu. Tay áo rộng không nối liền với cả bộ đồ, mà chỉ bao phủ phần cổ tay, phía sườn trong dưới nách có may mấy cái khuy bấm, viền áo bằng ren xếp li, mấy thứ này gợi cho tôi cảm giác thật kỳ quái. Thế nhưng càng khiến tôi không chịu đựng được chính là cái váy xếp li ngắn cũn cỡn. Cảm giác rất lạnh lẽo, rất không an toàn. Cái váy rất nhẹ, cứ như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ bị hất tung lên, tôi chỉ có thể luôn dùng tay đè nó xuống. Nếu để người quen nhìn thấy, chắc chắn sẽ cười đến rớt cả răng cho coi. TT Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hình như có người rất mong chờ Tiểu Đỗ Tử mặc đồ loli với vị sư phụ lolicon nha. Kỳ thật sư phụ đại nhân đã từng lên sân khấu rồi đó, không biết có tình yêu nào chú ý không. +++ Ai đây?!? Công mới của Tiểu Đằng sao???? (‘◇’)? “…Người đàn ông để trần thân trên, để lộ ra cơ thể cao lớn đầy cơ bắp, cánh tay giơ cao búa sắt tràn đầy sức mạnh, mỗi một búa hạ xuống đều cực kỳ mạnh mẽ. Trên lưng là những đường cong cơ bắp rất rõ ràng, theo từng động tác mà bị kéo căng, trên làn da phủ một tầng mồ hôi, trong ánh lửa chiếu rọi mà sáng bóng lên, trông cực kỳ khỏe mạnh và đẹp đẽ…”