Chuyện này tạm thời không thể nói với bọn người anh họ, nếu không họ sẽ lo lắng. Dù sao thì tôi cũng là ở nhờ nhà người ta, xảy ra chuyện như vậy sẽ càng gây thêm phiền toái cho họ mà thôi. Thế nhưng nếu không báo cảnh sát thì chuyện này chắc chắn sẽ còn có lần thứ ba, thứ tư.
Tôi rõ ràng là nam, còn gặp phải loại việc này, đúng là mất hết thể diện. Nếu báo cảnh sát thì còn phải lấy khẩu cung, đem chi tiết mọi chuyện nói đi nói lại, tôi thấy mình chắc chắn không làm được việc này.
Nếu như có người quen hiểu rõ thủ tục về phương diện này thì cũng coi như là an tâm. Ngón tay tôi dừng trên bàn phím di động chỗ dãy số của Chu Chính, do dự một chút, thôi vẫn là không tìm đến hắn đi. Ngược lại tôi bấm gọi số của chú Lâm.
Đợi một lúc lâu cuối cùng cũng có người bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh khá ồn ào.
“Tiểu Đỗ? Có chuyện gì không?” Giọng nói đối phương mang theo kinh ngạc. Có lẽ không ngờ được tôi lại gọi tới tìm ông ấy.
“Cái kia… Hiện giờ chú rảnh không?” Tôi khá là phân vân, bên kia truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, hẳn là chú ấy đang có việc.
Chú Lâm im lặng một chút rồi nói: “Nếu như có liên quan tới án kiện thì được.”
Bị quấy rối *** chắc cũng được xem là án kiện đi. “Tôi… Tôi bị quấy rối.”
Có thể là tiếng tôi quá nhỏ nên đối phương phải lớn tiếng hỏi lại, lần này tôi nói lớn hơn, gần như là hét lên luôn.
“Rốt cuộc cậu cũng bị quấy rối tình – dục rồi sao?”
Rốt cuộc? Chú có ý gì vậy chú Lâm. Chẳng lẽ chú vẫn luôn mong chờ tôi bị quấy rối tình – dục sao hả? ==
“Không… Ý tôi là…” Chú Lâm cũng biết mình lỡ lời, giọng nói cũng mang chút xấu hổ, cứ ‘là…’ nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh. Đột nhiên trong ống nghe truyền đến âm thanh lạnh lùng trầm ổn của Chu Chính.
“Cậu đang ở đâu?”
Nghe được giọng hắn, chẳng biết vì sao tim tôi đập như nổi trống.
“Ở nhà.”
“Chờ đó, tôi tới đón.”
Khoảng chừng 20 phút sau, Chu Chính gọi điện nói hắn đã đến dưới lầu. Tôi ngồi trên ghế phó lái, bởi vì xấu hổ nên vẫn luôn không dám nhìn mặt hắn. Cứ lo lắng không biết hắn sẽ nhìn tôi với ánh mắt như thế nào.
Hắn đóng cửa xe, nhưng không lái xe đi. Hắn đưa tôi một chai Coca, “Muốn uống không?”
Tôi nhận lấy, sau đó hắn lại thảy cho tôi mấy viên kẹo. Tôi chẳng hiểu mô tê gì, “Anh không coi tôi là con nít mà dỗ dành chứ hả?”
“Không… không phải ý đó.” Khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc vậy mà lại hiện lên một tia xấu hổ, “Chỉ là để cậu bớt sợ hãi.”
Nhìn kẹo trong tay, lòng tôi cảm thấy thật ấm áp. Tuy rằng cách biểu đạt của hắn có chút vụng về thậm chí có thể nói là vô nghĩa, nhưng ngữ điệu khi nói ra lời này lại có chút chất phác, hơn nữa ánh mắt cũng rất chân thành. Không ngờ rằng hắn bề ngoài nhìn sắt đá lãnh khốc mà bên trong lại dịu dàng ôn nhu đến vậy.
“Tôi… tôi không sao cả. Chỉ là bị cướp quần lót, còn có…”
“Quần lót?”
Phát hiện Chu Chính nhìn vào phần nửa – người – dưới của tôi, mặt tôi lập tức nóng lên, “Bây giờ đương nhiên là có mặc nha.”
“Ấy, xin lỗi.” Hắn xấu hổ mà thu hồi ánh mắt. ( Chỗ này tác giả ghi là ‘tôi’, nhưng mình nghĩ phải là Chu Chính mới đúng cho nên sửa lại thành ‘hắn’)
Trong bầu không khí xấu hổ này, tôi kể lại chi tiết sự việc. Kỳ thật tôi cũng không bị thương tích gì, chỉ tổn thất một cái quần lót. Đương nhiên, loại hành vi này của đối phương cũng không thể nhân nhượng được. Lỡ đâu lần sau hắn lộ ra bản chất rồi tổn thương tôi thì sao.
Chu Chính từ đầu tới cuối đều im lặng mà nghe, ngẫu nhiên sẽ đề cập đến một hai vấn đề. Hắn càng nghe sắc mặt càng khó coi, trong đôi mắt đen tuyền sắc bén tựa hồ nhen nhóm một cơn lửa giận.
“Hắn đem quần lót cậu đi?” Sau khi thấy tôi gật đầu, khí thế trên người Chu Chính càng thêm đáng sợ, “Xem ra là tên tội phạm có loại sở thích sưu tầm đồ vật. Chắc chắn hắn sẽ còn tìm đến cậu.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Tôi sẽ ở bên cạnh cậu, sẽ bắt được tên xấu xa kia rồi dạy dỗ hắn, sẽ không để hắn làm cậu tổn thương nữa.”
Lúc Chu Chính nói chuyện biểu tình rất nghiêm túc, không giống như đang nói giỡn. Hơn nữa hắn nói lời đó khi đang mặc đồng phục, khiến người ta cảm thấy hắn cực kỳ đẹp trai, có một loại an tâm nói không nên lời. Tim tôi đột nhiên đập rất nhanh, tôi cuống quít xoay mặt nhìn ra ngoài, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Lúc này chuông điện thoại reo phá vỡ bầu không khí xấu hổ, Chu Chính hình như có chút không vui, tiếp điện thoại.
“Là tôi. Cái gì? Chú Lâm, chú đã chưa ngủ từ hôm qua rồi, trở về ngủ một giấc đi.”
Chú Lâm dường như rất lo lắng, gần như rống lên, ngay cả tôi cũng nghe được giọng ông ấy. Lông mày Chu Chính càng nhăn chặt lại, liếc mắt nhìn tôi một cái, chẳng biết vì sao tôi lại cảm thấy hắn là đang hỏi ý tôi.
“Nếu anh có công việc, tôi có thể chờ…”
Con ngươi sắc bén của hắn hiện lên một tia áy náy, hướng về di động mà nói: “Tôi đã biết, bây giờ lập tức tới.”
Chu Chính lái xe đến khu vực bên cạnh một cái lạch nước, bảo tôi ngồi trên xe đợi hắn. Có mấy chiếc xe cảnh sát đậu bên bờ đê, cũng có không ít người đứng trên bờ vây xem. Phải điều động đến đám người Chu Chính, chắc hẳn là lại có án mạng xảy ra.
Tôi vốn không định góp vui vào cái đám xô bồ này, lại phát hiện có một con chim to màu đen đậu trên cột điện sát bờ đê.
Khoảng cách khá xa, tôi không thể khẳng định được đó có phải là xe quỷ không. Bất quá tôi có thể nhìn thấy khí đen trên người con chim đó. Tôi nhịn không được mà xuống xe đi về phía bờ đê, đám người ở đó đã như cái chợ vỡ, thảo luận bàn tán cực kỳ sôi nổi.
Có mấy công nhân vật lộn trong lạch để vớt xác chết lên, thật ra cảnh sát đã ngây người ở đây cả một buổi chiều rồi, hiện trường cũng đã điều tra xong, chỉ còn phải chuẩn bị vận chuyển cái xác về. Thế nhưng dù làm cách nào cũng không thể nâng thi thể lên xe được.
Lúc thì khóa kéo của túi đựng thi thể tự động bung ra, thi thể liền rớt xuống đất. Sau đó chỉ dùng bao bố nâng đi, nhưng nhân viên phụ trách vận chuyển thi thể cứ liên tục bị trượt chân, trên mặt đất rõ ràng cũng không có sỏi đá gì. Tóm lại, qua nửa tiếng, thi thể chỉ dịch chuyển được vài bước.
Có người nói là người chết không chịu đi, có người nói là tại oán niệm quá nặng, cũng có người nói là do cảnh sát không tôn trọng người chết nên bị dạy dỗ, đủ kiểu xôn xao. Cũng vì bị nhân viên cảnh sát ngăn lại, cho nên bọn họ không thể đi xuống nhìn cho kỹ.
Có một bến tàu nhỏ lót thềm đá nằm dưới bậc thang dẫn xuống đê, thi thể bọc vải trắng đặt trên bờ sông, mấy nhân viên cảnh sát khác cũng không động đến nó nữa. Chu Chính đứng trên đê đang nói chuyện với chú Lâm. Lục Vân Phi dựa vào chiếc xe của tổ giám định mà hút thuốc, vừa nhìn thấy tôi liền buông điếu thuốc đi tới.
“Người đẹp bé nhỏ, hôm nay lại một lần nữa chứng minh cậu có thể chất Conan nha.”
Người này đúng là ăn nói lỗ mãng, tôi định xoay người trốn, lại bị hắn giữ chặt.
“Nếu đã đến rồi thì mau giúp đi. Hiện giờ cũng không có thời gian tìm người khác.”
“Làm gì?”
Hắn lôi kéo tôi xuống bậc thang, tôi phát hiện bên cạnh thi thể có một cô nhóc đang ngồi xổm ở đó. Nhìn cô bé có hơi giống với thằng nhóc gặp hôm tết Trung nguyên, cũng khắp người bẩn thỉu, khí tức cũng thật dơ bẩn. Nhưng có lẽ là vì tuổi lớn hơn một chút, lại là nữ, cho nên oán khí khá nặng.
“Vừa rồi chú Lâm có thân phận cao nhất ở đây cũng đã vái rồi, thế nhưng vô dụng. Người ta ghét bỏ hắn rồi. Boss của bọn tôi lại không thèm làm loại việc này, cậu mau giúp đi.”
“A?”
Tôi còn chưa hiểu được ý của Lục Vân Phi, giọng nói lạnh lùng của Chu Chính đã từ đỉnh đầu truyền xuống, “Lục Vân Phi, cậu muốn làm gì?”
“…Boss à ngài hiểu lầm… Tôi không định đào góc tường nhà ngài đâu.”
Lục Vân Phi nói lung tung lảng sang chuyện khác, mấy dấu thập trên đầu Chu Chính ngày càng nhiều, chú Lâm kẹp ở giữa khuyên bảo hai bên. Bọn họ đều không chú ý tới cô bé kia. Chắc là chỉ mình tôi thấy được cô nhóc.
Đúng là đáng thương mà, cứ khóc mãi.
Tôi lục ra mấy viên kẹo Chu Chính cho, lựa một viên vỏ màu vàng đưa tới trước mặt cô bé. Đây là là kẹo hạnh nhân Roca, là kẹo bơ hạnh nhân, bên ngoài bọc socola vụn quả hạch, được bao bằng giấy bạc màu vàng. Hầu như không ai có thể kháng cự lại sức hấp dẫn của nó. (tiếng trời: không kháng cự được chỉ có mình cậu thôi, mèo tham ăn.)
kẹo Roca: nó đây, ăn ngon thôi rồi:3
Cô bé ngẩng đầu lên, quả nhiên là không có con mắt. Hốc mắt sâu hoắm trào ra nước đen, tóc dính đầy rác rưởi và bùn. Thế nhưng không như thằng nhóc kia, cô bé này có biểu tình cực kỳ đáng sợ, tràn ngập oán hận và ác độc.
【 Đừng đụng vào tôi… Đau quá… 】Móng tay cô nhóc cào cào trên mặt đất phát ra thanh âm chói tai. Thế nhưng bọn người Chu Chính hoàn toàn không thể nghe thấy. Tôi nghĩ nếu không phải là bọn họ mặc đồng phục cảnh sát, dám có thể là bị con bé này bám lên người rồi.
Không dễ dàng nha, tôi chưa từng đối phó với ma quỷ có oán niệm nặng đến như vậy. Nếu cứ mặc kệ nó như thế này chắc chắn nó sẽ nhanh tiến hóa thành lệ quỷ đi.
Cô nhóc đột ngột ngoác cái mồm trống rỗng lao về phía tôi, tôi không kịp né tránh, mắt thấy sắp bị nó bổ nhào lên người rồi. Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nhóc kia như quả bóng xì hơi, thét chói tai lùi về góc, che lỗ tai sợ hãi mà run rẩy.
Vừa rồi chính là tiếng chuông điện thoại của chú Lâm, nghe giống như tiếng sáo thổi. Không biết cô nhóc này sợ cái gì, bất quá lần này tôi có phòng bị khi đến gần cô bé, vươn tay nắm lá bùa thức thần trong túi áo, tôi tính nếu có chuyện không hay thì tung gà mập ra để che chắn.
“Em không ăn thật sao? Ăn ngon lắm.” Tôi đem viên kẹo kia đặt trước mặt cô bé, xong lột vỏ một viên khác rồi ăn. Thi thể tản ra một mùi rất khó ngửi, hơn nữa bộ dạng của cô bé cũng… Kỳ thật tôi rất muốn nôn, song đành cố ghìm lại, còn giả vờ làm ra vẻ thích thú.
Có lẽ cũng biết là viên kẹo rất ngon, cô nhóc không cam lòng mà trừng tôi. Tay chậm rãi dịch về phía viên kẹo, ngay cả vỏ cũng không thèm lột mà đem cả viên kẹo nhét luôn vào miệng.
May là tôi đưa lưng về phía đê, cho nên mấy người khác cũng không nhìn thấy viên kẹo biến mất trong hư không. Sau khi ăn kẹo, cô nhóc dường như dịu xuống.
“Cô bé à, em đừng sợ. Chú cảnh sát chắc chắn sẽ bắt được người xấu trả thù cho em.”
【… Đau quá… 】
Tiểu quỷ thời nay thiệt khiến người ta đau đầu, nếu như không nói ‘Khát quá’ thì cũng là kêu ‘Đau quá’. Có ai chết mà thoải mái được đâu. Không nói rõ đầu đuôi sự việc ra thì ai mà giúp được chứ.
“Đi cùng chú cảnh sát đi, bọn họ sẽ tìm được ba mẹ em đến lĩnh em về nhà.”
【… Đau quá… Không muốn bọn họ chạm vào… 】
Cô nhóc lại ăn thêm một viên kẹo, ngón tay chỉ chỉ hai nhân viên công tác trên bờ sông. Đó là hai người mặc đồng phục có bộ dạng tai to mặt lớn, khá là xấu xí.
Bộ con gái bây giờ đều là cuồng nhan sắc hết rồi hả? Ngay cả nhân viên nâng thi thể cũng phải đạt yêu cầu. Tôi định nói tiếp, áo liền bị Chu Chính kéo qua.
“Quay về xe cho tôi. Chỗ này không phải là chỗ con gái nên tới.”
“Mịe, tôi là nam! Không phải vừa nói với anh rồi sao hả?”
Chu Chính hoàn toàn tự động loại bỏ lời tôi nói, bảo chú Lâm đem tôi lên bờ đê. Lúc bước lên bậc thang, tôi nhỏ giọng nói với Lục Vân Phi đang đứng một bên cười tí tởn: “Lúc nâng cô bé nhẹ nhàng một chút, đổi hai người bộ dạng đẹp hơn tới nâng đi.”
Buổi tối, Chu Chính mang tôi đến cục cảnh sát địa phương. Vì thời hạn nghĩa vụ quân sự của quân nhân cảnh sát không thể nhúng tay vào, cho dù có nắm bắt được cũng phải chuyển giao cho đơn vị đồn trú ở địa phương. Cho nên Chu Chính bảo tôi không được nói đối phương là quân nhân, trước tiên cứ liệt hắn vào trường hợp đặc biệt. Chu Chính còn bảo tôi không cần lo lắng, tuy rằng quấy rối tình – dục không thuộc phạm trù công việc của hắn, thế nhưng hắn nhất định sẽ tìm cách bắt được kẻ phạm tội. Nếu có manh mối gì thì mời tôi lập tức nói cho hắn biết.