Thời Vũ gật gật đầu, trong mắt tràn đầy chờ mong, “Đúng vậy. Phần thưởng hàng năm đều là do chế sư đại nhân làm ra a. Đều là mấy thứ rất tuyệt, cho nên hoạt động hàng năm của khu chúng tôi đều có rất nhiều người tham gia.”
Ông nội à, tài trợ nhang đèn tiền giấy coi như xong, tại sao còn phải làm ra mấy cái phần thưởng quỷ quái nha? Tôi kéo tóc điên cuồng, hình như vừa đồng ý làm cái chuyện khó xơi rồi nha. “Chờ chút, hình như tôi…”
“Nghe nói quỷ lão Đại tây khu và Hồ đại nhân ở bắc khu hàng năm đều tới. Năm nay chúng tôi còn mời tới một nhân vật rất nặng ký — Hải đại nhân của Thành Hoàng điện. Tôi thật rất mong chờ vào bảo vật ngài làm ra.”
Please, không cần mời cũng được mà! Tuy không biết Hồ đại nhân là ai, nhưng quỷ lão Đại nhất định là lão Đại quỷ bang, nắm trong tay thế lực một khu. Về phần Thành Hoàng, bọn họ vậy mà mời tới người nghiêm khắc nhất là Hải đại nhân, thật sự là điên hết rồi. (Chú thích: nơi chúng tôi có ba vị Thành Hoàng a, Hải đại nhân trong này là chỉ Hải Thụy.
) Tôi tưởng tượng tới cảnh họ tranh đấu một hồi, sau đó tìm được ‘bảo vật’ rách nát của tôi, sau đó còn không lột da tôi ra sao. Lỡ như Thành Hoàng đại nhân vì phần thưởng mà cảm thấy hoạt động lần này thật nghèo nàn rồi tức giận, chắc tôi cũng phải bỏ xứ mà đi luôn. 555… TT Ông nội, cứu mạng nha! Con muốn mở plug-in, con muốn có bàn tay vàng, con muốn có bí tịch võ lâm… Thời Vũ thấy tôi đồng ý, cũng không nán lại lâu. Lúc gần đi còn nghe hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quả nhiên ăn diện một chút mới đến quá là đúng đắn.”
Tôi lần nữa bị đả kích, thì ra cái lời đồn kia vẫn còn lưu truyền nha. Tôi vô cùng buồn bực mà về nhà, may mắn anh họ ở nhà, tôi vừa thấy hắn liền ôm chặt lấy. “Anh họ, cầu an ủi.”
“Ôi, em họ nhà tôi không phải là thành niên rồi sao? Đứa trẻ đang ôm tôi làm nũng này là ai vậy?”
“Anh họ, xấu xa!”
>< Tuy rằng anh họ rất xấu miệng, nhưng quả thật là hệ chữa trị. Có anh bên cạnh sẽ rất an tâm. Đáng tiếc tôi không thể kể mọi việc với anh. Bởi vì anh giúp không được lại càng thêm lo lắng mà thôi. Lúc ăn cơm chiều, bác cả nói tết Trung nguyên cũng nên đốt chút đồ cho ông nội. Kỳ thật dù có đốt đồ cũng không biết ông có nhận được không, tôi nghe đám quỷ soa nói ông nội đã không còn thuộc sự quản lý của địa phủ. Trước kia tôi cho rằng hẳn ông nội đã đầu thai. Bất quá xem ra không chừng đi làm tiên ông tiêu dao đâu đó rồi. Đốt ba cây nhang cho ông nghe còn có lý. Thế nhưng tôi vẫn đáp ứng bác cả. Dù sao nhà chúng tôi cũng bán nhang đèn, lãng phí chút cũng được. Trên TV đưa tin gần đây có không ít trẻ vị thành niên bị mất tích, có thể là do những băng nhóm lừa đảo trong thành phố, còn dặn dò dân chúng phải chú ý con em nhà mình. Tôi lập tức nghĩ đến tin tức trên Linh Nhật báo về chiếc xe quỷ. Chiếc xe quỷ còn được gọi là Cửu Đầu Điểu ( chim chín đầu), Cô Hoạch Điểu (Ubume), là một loại yêu quái mặt người thân chim, do người phụ nữ mang thai mất đi đứa con biến thành, chuyên đi trộm con nít nhà người ta. Ubume: Có rất nhiều lý do cho sự biến mất của một đứa trẻ nhưng theo một truyền thuyết của Nhật Bản, trẻ em mất tích hầu hết là do bị bắt để cướp linh hồn bởi một con quái vật gọi là Ubume. Ubume là một sinh vật giống chim nhưng có thể hóa thành một người phụ nữ bắt cóc trẻ em mỗi khi lông của nó bị ngắt. Ubume được cho là linh hồn của những người phụ nữ chết trong khi sinh con hoặc khi mang thai. Mối giao kết với đứa trẻ bị mất khiến Ubume luôn thèm khát cướp lại tất cả những gì đã từng là của mình. Bắt cóc trẻ con là một cách để trả thù cho những chiếc lông bị mất. (Nguồn) Bất quá bây giờ đều có công hội quản lý, xe quỷ nếu dám bắt con nít loài người, chắc chắn sẽ bị công hội đuổi bắt. Nếu loại chuyện này xảy ra, Linh Nhật báo không có khả năng không đưa tin.“Thói đời ngày nay, thật nguy hiểm cho mấy đứa nhỏ quá.”
Bác gái dùng ánh mắt lo lắng nhìn tôi, “Hồi trước còn có cái vụ sữa bột gì đó, khiến tới mấy đứa nhỏ chết.”
Please, bác nhìn con làm gì? Con sắp thành niên rồi đó nha!“Đúng rồi, tiểu Đằng, trước khi trời tối thì lo dẹp tiệm về nhà, biết chưa? Nếu không thể về trước khi trời tối thì kêu A Lẫm đi đón con.”
Bác cả cũng gắp đồ ăn vào bát tôi, vẻ mặt lo lắng. Đã nói là con thành niên rồi mà! Tôi đem tầm mắt bắn chíu chíu vào anh họ, cảnh cáo hắn không được nói gì hết. Thế nhưng đối phương lại như không thấy được.“Không thành vấn đề! Ai kêu mặt mũi tiểu Đằng ngu ngơ dễ dụ quá làm gì.”
“Anh họ thật xấu xa!”
>< Chuyện chế tạo ‘bảo vật’ thật khiến tôi đau đầu. Lên mạng tra không ít tư liệu, thế nhưng mấy thứ được xem là bảo vật trong mắt con người, ma quỷ cũng không nhất định sẽ xem trọng chúng. Lão Trương nói đồ chế sư làm ra đều là thứ tốt. Lúc trước tôi đã làm giấy cho sổ sinh tử, thế nhưng hiện giờ không có vật liệu, hơn nữa thứ đó cũng không thể tùy tiện cho ma quỷ được. Còn loại bình phong hồn này nọ là vật cấm kỵ của ma quỷ đi. Gấp hoa sen này nọ thì nghèo nàn quá. Hơn nữa nếu như là quỷ lão Đại lấy được chắc chắn sẽ giận dữ. Nếu không thì chuẩn bị một bình tro cốt nhỉ? Hoa sen gấp Càng nghĩ càng rối, thôi vẫn là đợi mai hỏi lão Trương rồi tính. ——– 【Khát quá! 】 【Tôi khát quá…】 Tôi đột nhiên mở to mắt, phát hiện trời đã gần sáng. Dường như trong mộng tôi nghe được có người nói rất khát, bất quá tỉnh dậy lại phát hiện yết hầu mình khô muốn chết. Thời tiết nóng như vậy, điều hòa lại thổi cả đêm, đương nhiên sẽ khát. Hôm nay là ngày nghỉ, tôi không định mở cửa tiệm, xế chiều còn định đi tham gia lớp huấn luyện thức thần lão Trương đã nói. Địa điểm được bố trí tại phòng huấn luyện của tòa nhà văn hóa, cũng không khác mấy so với lớp huấn luyện bình thường. Thời tiết không tốt lắm, lúc bước vào tòa nhà là trời đã âm u, may mà tôi có mang dù theo. Vào ngày nghỉ nơi này vốn có rất nhiều hoạt động, người bình thường rất nhiều, trẻ em cũng đặc biệt nhiều. Công hội chọn chỗ như vậy để huấn luyện thật sự không có vấn đề gì sao? “Này, anh đụng vào người ta như vậy, xin lỗi đi chứ!”
Vừa mới bước vào hành lang tôi chợt nghe tiếng xôn xao phát ra. Có một thiếu niên bất lương đang nắm giữ cổ tay một thanh niên, bên cạnh có một cô gái đứng đó không biết phải làm sao. Trên mặt thanh niên lộ vẻ phẫn nộ, “Buông tay! Mày muốn làm gì?”
“Anh biết ý của tôi mà!”
Thiếu niên bộ dáng cao lớn, tóc nhuộm đỏ. Ánh mắt thật ác liệt, khí thế bức người, nhìn thế nào cũng thấy đây là một thiếu niên bất lương. Nhưng trọng điểm là vật được bọc vải đeo xéo trên lưng kia. Thanh niên ra sức giãy dụa, nhưng cổ tay thiếu niên rất có lực, bắp tay gồ lên. Nhìn từ sau lưng có thể thấy rõ cả người hắn là những đường nét rắn chắc, giống như một con báo đang thủ thế chờ thời cơ tấn công. Đôi mắt hổ của thiếu niên trừng cánh tay phải của thanh niên, người sau không nhịn được mà hơi rụt lại. Có không ít người đến vây xem, thanh niên kia lộ vẻ yếu thế, chỉ đành tới gần cô gái, nhẹ giọng nói ‘thật có lỗi’, sau đó xoay người bỏ chạy. Những người khác chắc hẳn đều thấy thiếu niên rất ngang ngược, nhưng vào lúc thanh niên kia xin lỗi, tôi nhìn thấy hắn đem vật gì đó cầm trong tay phải thả lại vào túi áo của cô gái. Mà lúc thanh niên kia xoay người rời đi, một đám khói đen trên bả vai hắn cũng tan biến. Cô gái vội vàng nói lời cám ơn với thiếu niên xong cũng lập tức rời đi. Ánh mắt những người khác nhìn thiếu niên đều mang theo thành kiến cùng xa cách. Chẳng biết vì sao điều này lại khiến lòng tôi thực không thoải mái. Vì thế tôi bước lên phía trước kéo tay hắn. “A Tốn.”
Không biết là vì thấy tôi trong này hay vì tôi kéo tay hắn mà hắn khá là kinh ngạc, cứ sửng sốt như vậy một lúc lâu. “Nếu không đi là trễ bây giờ.”
Hắn hẳn là cũng tới tham gia huấn luyện đi. Mặc kệ đối phương còn sững sờ, tôi lôi kéo hắn đi vào trong phòng huấn luyện. Trong nháy mắt khi tôi bước vào cửa liền có cảm giác như xuyên qua một tấm màng trong suốt. Thanh âm huyên náo lập tức đập vào mặt. Bên trong có vài đứa nhỏ đang chạy giỡn, tiếng thét thật chói tai. Vậy mà bên ngoài một chút cũng không nghe được. Trên bậc thềm lớp học có hơn mười người đang ngồi, từ bảy tám tuổi cho đến mười bảy mười tám tuổi đều có. Mấy đứa nhỏ dưới mười tuổi có khoảng mười đứa. Thoạt nhìn cũng không khác gì đứa nhỏ nhà bình thường. Bất quá thần côn cũng là người mà, nhỏ như vậy đã bị kéo vào mấy việc này cũng thật đáng thương. Chúng tôi vừa bước vào liền khiến cho những người khác chú ý. Đứa nhỏ phá phách nhất chạy tới chào hỏi với Phong Lôi Tốn. Nhưng cũng có mấy cô bé nhăn mặt với hắn. Còn những người khác đều dùng ánh mắt tò mò nhìn tôi. Loại cảm giác này khiến tôi nghĩ tới mấy việc không hay, đành nhịn xuống cảm giác khó chịu này. Tôi đi thẳng đến chỗ ngồi hàng thứ ba đối diện bục giảng, bên tai truyền đến âm thanh không kiên nhẫn của Phong Lôi Tốn: “Cậu còn muốn kéo tới chừng nào?”
“A?”
Lúc này tôi mới chú ý mình vẫn luôn lôi kéo đối phương. “A, đúng… Thực xin lỗi…”
Tôi cuống quít rút tay về, đột nhiên nhớ tới đêm đó hắn cách tranh long mà hôn tôi, trên mặt liền tỏa nhiệt. “Ai… thiệt là hỏng bét.”
Hắn xoay người không thèm để ý, bước vào chỗ ngồi bên trái tôi mà tháo thanh trường kiếm đặt lên bàn, xong đặt mông ngồi xuống, chân duỗi thẳng gác lên chỗ ngồi phía trên, cả người dựa lên ghế. Nhìn thế nào cũng giống như cái loại học sinh làm giáo viên đau đầu mà mỗi lớp đều có. “Chỗ còn trống, ngồi chung đi.”
Thiếu niên ngồi bên phải tôi nhẹ nhàng nói. ‘Học sinh bất lương’ liền bật dậy, “Ai, thì ra là cậu ấm nhà họ Tô. Cậu không phải tự xưng là thiên tài sao? Sao lại chạy tới đây nghe giảng huấn luyện vậy?”
Trong giọng nói đều là khiêu khích. “Dù sao tôi cũng tốt hơn loại người nghe giảng mà không hiểu.”
“Cậu nói lại lần nữa xem?”
“Ngu ngốc quả nhiên là nghe không hiểu nha.”
Kỳ thật tôi là nghe được tiếng hắn mới phát hiện ra bên phải có người ngồi. Vị trí này cũng gần giữa lớp, hẳn là phải gây chú ý mới đúng, vì sao vừa rồi lúc ngồi xuống lại không phát hiện ra. Chẳng lẽ hắn biết tàng hình giống như vết đen mặt trời sao. Tôi cẩn thận đánh giá đối phương, hắn mặc áo thun trắng quần bò, tóc tai gọn gàng, khuy áo cài đến nút cao nhất, mang kính gọng đen. Nhưng nhìn cũng không phải là loại hình mọt sách. Bởi vì lúc hắn cùng Phong Lôi Tốn phân cao thấp với nhau, ánh mắt sắc bén ẩn hiện dưới cặp kính, ăn nói rõ ràng, tư duy nhanh nhẹn, nên chắc chắn là loại hình học sinh ưu tú. Từ xưa đến nay, từ truyện tranh cho đến hiện thực, học sinh ưu tú cùng thiếu niên bất lương đều là không đội trời chung, là lửa gần rơm, là lau súng cướp cò, phát triển nên vô số JQ. Chẳng biết tại sao lúc này tôi lại nghĩ đến ‘danh ngôn’ của một người chị họ. Không đúng! Tôi có cảm giác là bọn họ đang cách người ngồi giữa là tôi mà phun lửa tứ phía, thật phải nói là trái Thanh Long phải Bạch Hổ. Sao lúc này mà tôi còn suy nghĩ tới cái gì đâu không nha. Mà quan trọng nhất là họ càng cãi càng hăng, tại sao còn chưa có người nào ngăn họ lại chứ. Mọi người đều nhìn qua bên này với ánh mắt tò mò, mấy người tuổi khá lớn cũng ngồi chờ xem kịch vui. Cứ như đây là chuyện thường ngày ở huyện vậy. “Tôi cược Tô gia…”
“Không nhất định a, Phong Lôi Tốn cũng mạnh lắm.”
“Nhưng mà lần trước…”
Vậy mà lại có người đặt cược, xem ra là hết thuốc chữa thiệt rồi. Phong Lôi Tốn bỗng nhảy dựng lên, tháo bao vải đựng trường kiếm ra, tay đặt trên chuôi kiếm. “Please, đừng có vung kiếm ở chỗ này nha!”
Con nít nhiều như vậy, đánh nhau sẽ ngộ thương. Đương nhiên khả năng cao nhất là sẽ ngộ thương đến kẻ ngồi ở giữa bọn họ là tôi đây. Tô thiếu gia kia cũng không chút yếu thế mà xoạt một tiếng mở ra quạt gấp, rất có khí thế của loại công tử võ lâm nhà quyền quý. Chờ chút, bọn họ thật sự muốn đánh nhau trong này sao? Lúc tôi đang hết sức hoang mang lo sợ, một thanh âm nhu hòa vang lên đánh tan không khí căng thẳng. “Xin hai vị bình tĩnh chớ nóng nảy, đao kiếm không có mắt, ngộ thương người khác thì không tốt.”
Không biết từ lúc nào, từng sợi tơ hồng thật mảnh đã quấn lấy trường kiếm của Phong Lôi Tốn và quạt gấp của Tô thiếu gia. Tiếng chuông thanh thúy êm tai như nước suối vang lên. Tơ hồng này còn có tiếng chuông giống như cái của bác Trần. Ngay cả lời kịch cũng y chang. Ông ấy lần trước cũng xuất hiện với vai trò là người giảng hòa. Tôi nhìn sang hướng của người đang nói, đối phương là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi. Diện mạo rất xinh đẹp, tóc đen dài tết thành hai búi nhỏ, người mặc áo sơmi ngắn tay, cổ đứng kiểu Trung màu hồng nhạt, in hình hoa mai, bên dưới là chiếc váy dài màu xanh nhạt. Cô ấy quả thật là thiên sứ của đời tôi. @@ “Nhân yêu (gay) Duyệt Thủy đừng xen vào việc người khác!”
Đối với lời nói lỗ mãng của Phong Lôi Tốn, thiếu nữ cũng không tức giận. Chẳng qua tơ hồng buộc chặt một chút, khiến Phong Lôi Tốn nhíu nhíu mày. “Cậu dọa sợ bạn gái của cậu, sẽ bị vứt bỏ a.”
Lần này lại đến phiên thiếu nữ nói năng lỗ mãng. Thế nhưng đối tượng lại là tôi. “Hắn mới không phải là bạn gái.”
“Tôi mới không phải là nữ.”
Thanh âm chúng tôi vang lên cùng một lúc, ngay cả phản ứng cũng không khác nhau mấy, tôi nhìn thấy biểu tình của những người khác, hình như càng giải thích càng không xong. “Là bạn trai cũng không sao nha.”
Cô gái cũng thu hồi tơ hồng. “Nhân yêu (gay) không có tư cách nói tôi!”
“Không ngờ tính hướng của cậu thay đổi rồi.”
Tô thiếu gia thu hồi cây quạt, nói với Phong Lôi Tốn. “Cậu câm miệng!”