*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bi thảm mà qua một ngày, sáng hôm sau tôi liền nhìn thấy cái tiêu đề siêu bự trên báo. Tuy rằng cảnh sát vẫn luôn ngăn cản báo chí truyền thông, nhưng mà vụ án này quá lớn, căn bản không có cách nào để tránh cho tin tức bị tiết lộ.
Nguồn tin tức chính là do người phát hiện vụ án để lộ ra, là một người giao sữa. Sáng hôm đó hắn đi giao sữa như thường lệ, lại phát hiện tòa nhà kia yên tĩnh đến kỳ lạ. Lúc đầu hắn cũng không để ý, sau đó hắn thấy trước cửa hộ gia đình đặt sữa có một vũng máu. Hơn nữa máu là từ dưới khe cửa chảy ra.
Lúc này hắn liền đi gõ cửa nhà đó, nhưng không ai đáp lại. Sau đó hắn lại đi gõ cửa hộ bên cạnh, muốn hỏi xem chuyện gì xảy ra. Thế nhưng cũng không có người. Liên tiếp gõ cửa mấy nhà đều như vậy, hắn thấy không thích hợp, vì thế gọi điện thoại báo cảnh sát.
Cảnh sát mời thợ khóa tới mở cửa. Truyền thông sau đó cũng phỏng vấn người thợ khóa này. Thợ khóa kia nói hắn sợ tới mức thiếu chút nữa phải đi điều trị tâm lý. Đây không phải lần đầu hắn giúp cảnh sát làm loại việc này, vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý nhìn thấy người chết sau khi mở cửa. Ai ngờ cửa vừa mở ra nhìn thấy không phải là một người chết, mà là một đống bộ phận cơ thể người chết. Lại mở thêm một cánh cửa, hắn nhìn thấy căn phòng khách rải đầy ruột.
Sau khi mở ra ba cửa hắn sống chết cũng không chịu mở nữa. Sau đó người ta phải thay thợ khóa khác để mở cửa tiếp. Theo hắn biết thì, tòa nhà năm tầng chỉ có tám hộ có người ở, ngoại trừ một hộ người trong nhà đã ra ngoài, thì toàn bộ đều bị giết sạch, không còn người sống.
Truyền thông đem sự việc thêm mắm dặm muối thổi phồng như tiểu thuyết kinh dị. Không ngừng có người báo cáo nói là nhìn thấy quái vật lông rậm hoặc quái vật hình người màu tím tại lân cận đường Lục Di khu Tây.
Trên mạng thì có diễn đàn cùng BBS đều bàn tán xôn xao, hầu như mọi người đều cảm thấy bất an. Cũng có tin ngoài lề là các ban ngành có liên quan đã ra lệnh cưỡng chế cảnh sát phải phá án trong thời gian quy định để ổn định nhân tâm.
Không giống với báo chí con người, 《Linh Nhật báo 》cũng không có đăng bài báo dài lê thê nào, chỉ có một ô nhỏ viết về sự việc ngày đó, đệ nhất điện của địa phủ xuất ra toàn bộ đội ngũ quỷ soa, còn thêm cả những linh hồn đào tẩu.
Bản địa của mình bị bang phái bên ngoài tới chiếm cứ. Quỷ lão Đại hẹn đầu lĩnh tang thi ra tính sổ, người của công hội cũng tham gia, giảng hòa không thành, ngược lại ba phe còn vung tay đánh nhau. Cả một bài báo cứ như tiểu thuyết xã hội đen vậy.
Đã vậy còn liệt kê ra nhiều loại phương pháp phòng ngự tang thi. Chẳng qua mấy cách đó khá là phức tạp, không bằng cứ đơn giản theo cách viết trong 《Sổ tay ngày tận thế 》, chỉ cần đánh rụng đầu tang thi là xong việc.
Nhắc tới tang thi tôi liền nhớ tới việc đã đồng ý với bác Trần. Không biết bây giờ lão Trương thế nào rồi. Ngày hôm qua tôi có hỏi anh họ, hắn hoàn toàn không biết gì về cái thuốc kia cả, bất quá mấy thứ đồ của ông nội đều để tại thư phòng nhỏ trên lầu hai trong tiệm, để tôi đi tìm xem.
Lúc trước bác cả cũng từng đem tôi đi xem qua lầu hai, đây là lần thứ hai tôi đi lên. Phòng thu dọn thật sạch sẽ, giống như hồi ông nội còn sống. Cứ ngỡ như ông chỉ đi ra ngoài một lúc rồi rất nhanh sẽ trở về. Thư phòng nhỏ nằm cạnh phòng ngủ, bên trong chất đầy mấy tủ đựng sách. Phần lớn sách đều là chữ phồn thể, còn có mấy cuốn viết bằng thứ chữ mà tôi xem không hiểu.
Trước chiếc bàn trong thư phòng có một ô cửa sổ Mãn Châu bằng thủy tinh khắc hoa. Tôi đẩy cửa sổ ra, cho không khí trong lành tràn vào thổi tan mùi ẩm mốc của sách cũ.
Trong phút chốc tôi như nghe được một thanh âm rất khẽ. Tôi xoay người sang chỗ khác, nhưng không thấy bất cứ thứ gì. Trên bàn học đặt một cuốn sổ tay trống không, trang sách bị gió thổi đến liền loạt soạt mở ra.
“Không phải là có gián chứ?” Mấy thứ này dù sao cũng là sách cổ, bị cắn rách cũng không tốt. “Có nên mua thuốc diệt côn trùng này nọ không nhỉ…”
Tôi đi đến trước giá sách, lật đại vài cuốn, “《 bản thảo cương mục 》, 《bản chép tay về một trăm loại cây》… Còn dược trị tang thi cắn ở đâu hả?”
*Bản thảo cương mục (sách dược thảo nổi tiếng của Trung Quốc, do Lý Thời Trân, thời Minh biên soạn, gồm 52 quyển)
Tôi vốn đang độc thoại, mới vừa nói xong chỉ nghe bụp một tiếng, giống như có thứ gì vừa rớt xuống đất. Tôi xoay người xem thử, phát hiện trên giá sách có một cuốn sổ ghi chép rơi xuống đất. Kỳ quái, vừa rồi còn đặt trên giá sách mà, tôi cũng không đụng tới cái giá, mà cũng đâu có động đất đâu nhỉ.
“Không phải gián, không lẽ là chuột?”
Tôi nhặt cuốn sổ lên, đây là một cuốn sổ viết tay. Mở sổ ra bên trong đều là chữ viết tay của ông nội. Trang đầu tiên là hình vẽ tay một cái hộp tròn dẹp, chính là cái hộp bác Trần cho tôi xem qua lúc trước.
Trang sau có phương thuốc đầu tiên, còn viết rõ số lượng nguyên liệu cùng chỗ mua dược liệu.
Thật là may quá! Tôi cầm sổ ghi chép đi xuống lầu, đột nhiên nhớ tới thư phòng rõ ràng là không có ai sử dụng một thời gian dài rồi, vì sao lại không hề phủ bụi? Ngay cả sách cũng được giữ gìn rất tốt, giống như mỗi ngày đều có người quét tước thu dọn.
Lão quỷ chúng nó vẫn không thấy bóng dáng, tôi cảm thấy cửa hàng này càng ngày càng quỷ dị. Tôi cũng không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng khóa cửa kỹ càng rồi đi về nhà.
Phần lớn dược liệu cũng coi như dễ tìm, bạch chỉ, ngải diệp, cây thương truật đều dễ tìm, còn có cuống quả vải phơi nắng cùng gạo nếp, mà thảo dược quan trọng nhất là cây xương bồ chín đốt.
Thứ này cũng không khó tìm đến thế, chẳng qua trong sổ ghi chép nói rõ là phải đến Chùa Thành Tây tự tay ngắt xuống. Tôi tra Chùa Thành Tây trên mạng không có kết quả, may thay trong sổ ghi chép có ghi lại địa chỉ, chắc ông nội sợ mình không nhớ rõ, nên còn vẽ thêm một cái bản đồ. Được ông coi trọng như thế, nhất định là có nguyên nhân mới phải dùng đến cây xương bồ chín đốt nơi đó.
Khéo sao Chùa Thành Tây lại vừa vặn nằm ở đường Lục Di khu Tây. Tuy rằng trong thời gian này tôi cũng không muốn đi đến khu Tây cho lắm, nhưng vì cứu lão Trương nên tôi cũng phải kiên trì thôi.
Tôi mất rất nhiều thời gian để tìm mua mấy dược liệu khác, nên lúc tới khu Tây đã là buổi chiều. Bởi vì có án mạng phát sinh, ngã tư đường vốn đã quạnh quẽ nay càng thêm hoang vắng. Dù là ban ngày cũng có rất ít người ở, lần trước tôi tới còn có mấy ban công treo mấy tấm biển kháng nghị phá bỏ và dời đi, còn treo cả quần áo. Còn hiện giờ thì không thấy chúng đâu nữa.
Nếu không phải còn có đội công trình đang thi công, nơi này quả thực giống hệt phố quỷ.
Tôi cũng ngẫu nhiên gặp phải mấy người trẻ tuổi hiếu kỳ thích tìm kiếm kích thích hoặc phóng viên, cũng gặp được cả cảnh sát tuần tra.
Tôi không dám đi qua tòa nhà kia, nên đi tắt qua đường nhỏ vẽ trên bản đồ đến Chùa Thành Tây. Nhưng tôi không nghĩ đến ngã tư khu Tây phức tạp như thế, vốn cho rằng đi hết ngõ nhỏ là xong, ai ngờ ngõ lại bị chặn kín. Tôi chỉ có thể tiếp tục quanh quẩn, bởi vì nơi nơi đều đang bị phá dỡ và dời đi, có rất nhiều đường vốn thông nhau giờ lại bị mấy bức tường đổ chặn kín.
Lúc tôi đang cân nhắc xem có nên quay lại mấy ngõ vừa đi qua không, bỗng ngẩng đầu nhìn thấy trên vách tường lộ ra một góc ngói xanh. Bên kia tường là một tiểu viện hoang phế. Nơi giữa sân có một gian nhà ngói xanh cũ nát. Bên cạnh là một nửa tấm bia đá bị vỡ có khắc “Chùa Tây”. Tuy rằng thiếu mất chữ “Thành”, nhưng chắc hẳn đây là nơi tôi muốn tìm.
Cái sân nho nhỏ bị một cái ao thềm đá chiếm trọn. Cái ao vây tròn xung quanh căn nhà ngói xanh, bên trên có một cây cầu đá. Có rất nhiều mảnh vỡ cùng gạch vỡ rơi trong ao, nhưng nước vẫn trong vắt thấy được cả đáy ao.
Cạnh ao là một đám cây cỏ xanh biếc, lá cây dài viền răng cưa, hoa trắng nhỏ đua nhau nở. Tuy rằng hiện giờ không phải là thời kỳ nở hoa, nhưng nhìn dáng vẻ thì không thể lầm vào đâu được là cây xương bồ chín đốt.
Tôi nhảy xuống đầu tường, lấy ra túi to đã chuẩn bị trước đi đến cạnh ao mà ngắt lấy cây. Mặt nước yên ả vẽ ra từng gợn sóng, giọt nước đọng trên lá cây xương bồ rơi xuống nền đá, phát ra âm thanh rất khẽ. Bốn bề tĩnh lặng, âm thanh do thi công phát ra có vẻ đặc biệt xa xăm.
Ngôi chùa miếu hoang phế mang khí tức thanh tĩnh thế này thật sự khó gặp. Nhưng rất nhanh sẽ vì dục vọng của con người mà bị phá hủy.
Tôi không nhịn được mà than nhẹ một tiếng, nhìn vào làn nước xanh biếc. Đột nhiên phát hiện trong nước có một đôi con ngươi đen thui phát sáng, tựa như đang xuyên qua lá cây nhìn chằm chằm vào tôi.
“Oa…” Tôi sợ tới mức cả người ngã ngồi dưới dất, lại nhìn về phía ao nước, phát hiện đáy nước trong suốt không có bất cứ cái gì. Quả nhiên là do sự việc lần trước khiến tôi nghi thần nghi quỷ.
Đều do cái tờ giấy khốn kiếp, mang tôi đến loại chỗ như thế này! Còn có cái tên pháp y đáng giận kia nữa, cố ý dọa người!
Rễ và hoa xương bồ chín đốt đều là dược liệu chính, cho nên phải thật cẩn thận mà nhổ cả cây. Tôi nghĩ sau này có lẽ cũng không thể lấy được nữa, cho nên hái thật nhiều.
Sau khi hái xong tôi phát hiện mặt trời đã muốn lặn về tây. Vùng lân cận cũng chẳng có người ở, không có đèn đường nên bốn phía xung quanh cũng tối rất nhanh. Cảm giác có chút rợn người, tôi đem gói to bỏ vào trong ba lô. Lối ra của chùa cũng bị vách tường sập xuống bịt kín, tôi chỉ đành trèo tường lần nữa để đi ra.
Nhảy lên dùng tay bám vào đầu tường, tôi đang định trèo lên. Bỗng nghe được trên đầu truyền đến tiếng gió, tôi ngẩng đầu vừa lúc đối diện một đôi mắt tản ra ánh sáng đỏ. Mắt người cũng sẽ không phát ra ánh sáng màu đỏ đi, như vậy đây chính là ánh mắt tôi đã gặp qua đêm hôm đó.
Chú thích:
* Cây bạch chỉ
Cây ngải diệp ( ngải cứu)
Cây thương truật:
Cây xương bồ: