Quả nhiên, con tang thi kia chỉ đi đến cạnh quầy liền bị một sức mạnh thần bí nào đó giữ chặt, sau đó hất văng. Bọn tang thi bên ngoài phát ra tiếng gào trầm đục, không cam lòng mà trừng chúng tôi, nhưng lại không hề tấn công.
“Cám ơn thổ địa công công phù hộ!” Tôi bái bái tấm bài vị cạnh cửa, quyết định sẽ đốt nhiều nhang hơn, còn cúng cả mâm ngũ quả luôn.
“Có thứ trong phòng này còn lợi hại hơn so với thổ địa nữa kìa.” Phong Khinh Vân cười nói.
Mấy con tang thi kia còn đứng bên ngoài chần chừ, nhưng cũng không dám xông tới lần nữa, chỉ phát ra tiếp gầm rú uy hiếp. Ông bác bảo thiếu niên nóng tính ném cánh tay kia ra ngoài.
Di động tôi vang lên, là anh họ gọi tới. Hắn lo lắng hỏi tôi vì sao chưa về, có phải có chuyện ngoài ý muốn gì không.
“Tạm thời không thể trở về.” Cũng không thể nói có một đám tang thi đang ngồi chồm hổm trước cửa được.
“Ai đang ở chỗ em?” Ngữ khí anh họ thật nghiêm túc, tôi đoán hắn chắc chắn là hiểu lầm rồi định báo cảnh sát đây.
“Có một khách quen đột nhiên tới mua đồ, em tán gẫu cùng hắn một lúc. Đêm nay không về đâu, em sẽ ngủ trong cửa hàng.”
“Đỗ Tử Đằng, em tốt nhất là giải thích cho anh rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra! Nếu không … Hừ.” Tôi nghe tiếng anh họ cười lạnh, bình thường người nào bị hắn cười lạnh cũng không có kết quả tốt. Anh họ đúng là thể loại bác sĩ kính cận phúc hắc mà.
“Cái kia… Nói chung là không có gì đâu, trở về em giải thích sau! Tin em đi!” Nói xong tôi trực tiếp cúp máy, chắc chắn lúc về sẽ phải nếm ‘Mãn Thanh thập đại khổ hình’ của anh họ cho coi.
Tôi vẻ mặt cầu xin hỏi Phong Khinh Vân, “Có biện pháp nào cho chúng rời đi không?”
Phong Khinh Vân nhếch miệng cười ngoắc ngoắc ngón tay, tôi lếch lếch qua, nghe đối phương nói: “Vậy thì còn phải xem ở cậu. Cậu là chủ nhân nơi này, lại là chế sư, cứ đứng trước cửa hét lớn một tiếng đuổi chúng đi là xong.”
Biện pháp này có được không vậy? Đuổi chó hoang còn phải dùng đến cán chổi, chỉ bằng tiếng rống của tôi ấy hả, cũng không phải sư tử Hà Đông ha. Hơn nữa nhìn mấy cái điểm sáng đỏ ngoài cửa, tôi thực sự có hơi sợ. Chúng nó sẽ không bất ngờ vươn tay vào xé xác tôi chứ.
Phong Khinh Vân nắm tay tôi nói, “Yên tâm đi, tôi cam đoan chúng nó không dám cư xử vậy với cậu đâu. Tôi sẽ ở bên cạnh cậu.”
Lúc hắn cùng tôi đi đến cạnh cửa, mấy điểm sáng bên ngoài bắt đầu sột soạt tiến tới, tôi nuốt nước miếng, thở sâu rồi to tiếng quát: “Toàn bộ cút cho tôi!”
Nhóm tang thi phát ra tiếng gầm nhẹ quái dị, thanh âm sột soạt càng vang nhưng chúng lại không tới gần. Đột nhiên một tiếng kêu to vang lên, thanh âm kia giống như người ta đang hô to lại như là dã thú gầm thét. Mấy điểm sáng đỏ kia ào ào rút lui, cuối cùng biến mất tại cửa ngõ.
Vậy mà lại hiệu quả, tôi thở ra một cái thật dài. Phong Khinh Vân buông tôi ra, lần nữa trở về ngồi bẹp trên ghế sofa, vết thương trên bụng chảy máu càng dữ dội.
Phải nhanh nhanh cầm máu cho hắn mới được. Tôi cầm khăn mặt sạch chặn tại miệng vết thương, cũng may anh họ đã từng dạy tôi phương pháp cấp cứu khẩn cấp.
Hắn nhẹ nhàng vén tóc tôi, cười khen ngợi: “Cậu làm tốt thật.” Đôi con ngươi đen nhánh kia dưới ánh đèn như sóng nước dao động, nhất thời khiến tôi nhìn đến mê muội.
“Chú à, người không rút thi độc ra thì sẽ trở nên giống như chú Trương đó.” Thiếu niên canh giữ cạnh cửa thu hồi trường kiếm đi tới gần nói.
Không biết có phải là ảo giác của tôi không, móng tay Phong Khinh Vân dường như dài ra. Tôi chợt cảm thấy rùng mình, nhanh chóng lui về sau.
Phong Khinh Vân cứng đờ, liếc thiếu niên một cái, rất nhanh lại khôi phục nụ cười huênh hoang kia, “Ở chỗ cậu chắc có gạo nếp nhỉ?”
Tôi gật gật đầu, bởi vì vật liệu chuyên môn dùng làm bùa có gạo nếp, cho nên tôi trữ không ít trong cửa hàng.
“Lấy toàn bộ nấu chín.”
Hắn dùng gạo nếp đã nấu chín xoa trên miệng vết thương đã rửa sạch, máu đang chảy ra chợt biến thành màu đen. Những người khác cũng sôi nổi cầm gạo quấn vào miệng vết thương. Ông bác kia đem một đống gạo nếp nhét vào miệng lão Trương, người sau kêu lên thảm thiết rồi bất tỉnh.
Sau khi bận bịu xong, tôi ngồi trên ghế trúc nghỉ ngơi. Tuy đám tang thi đã rút lui, ai biết chúng có phải đang canh giữ ở cửa ngõ chờ tập kích chúng tôi không. Đêm nay không thể về nhà.
Nhớ lúc trước nhìn thấy hai điểm sáng đõ trên đầu tường, tôi không khỏi rùng mình. Nếu chúng nó quay lại…
“Không cần sợ. Đại gia tôi đây đêm nay canh giữ ở cửa.” Thiếu niên lộ ra vẻ mặt khinh thường, ôm trường kiếm dựa vào bên dưới quầy.
Có tên thần giữ cửa này trông coi tôi cũng an tâm nhiều. Hắn hẳn là cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu, trên người cũng có vài vết thương, nãy giờ cũng chỉ có mình hắn đánh lại đám kia, chắc là mệt chết đi.
Thế nhưng những người khác hình như bị thương nghiêm trọng hơn chút, bọn họ còn muốn thay phiên nhau phụ trách ngăn cản lão Trương. Chắc là không thể phân thân đến gác đêm được.
Tên này có chút đáng ghét, bất quá tôi vẫn đi pha tách trà nóng cho hắn, “Kia … tôi cùng cậu.”
Kéo ghế tới gần hắn, tôi nhìn thấy cặp mắt tựa như mắt hổ sáng ngời hữu thần lại mang theo sát khí kia như hiện lên cái gì, nhưng rất nhanh lại biến mất.
Lúc nói chuyện phiếm mới biết thiếu niên tên Phong Lôi Tốn, hắn kêu Phong Khinh Vân là ‘chú’, vậy hai người chắc hẳn là họ hàng. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn chính thức làm công việc này.
Nhìn hắn rất điềm tĩnh, cũng khó tưởng tượng hắn chỉ là kẻ non nớt mới ra đời. Ngay từ lần đầu mà đã nhận loại công tác đánh tang thi như này, vận khí có thể nói là cực kỳ xui xẻo nha.
“Chúng nó từ đâu đến?” Hẳn không phải là đặc sản bản địa đi, trước kia chưa từng nghe nói nơi này có tang thi.
“Tương Tây.”
Xa dã man, không phải là ngồi xe lửa mà nam tiến chứ? Tôi nghĩ đến báo chí cùng lão quỷ chúng nó nói ‘Bang phái nơi khác’, chẳng lẽ là nói mấy thứ này? Quả nhiên còn hung tàn hơn so với mấy thứ bệnh SARS này nọ, nơi này không chừng sẽ nhanh nghênh đón tận thế cho coi.
“Các người đều bị thương, vậy tối mai tính sao?” Tôi quyết định mấy ngày này đều đóng cửa nghỉ ngơi.
“Ban ngày lại đi bao vây diệt trừ chúng.” Con ngươi Phong Lôi Tốn phi thường sắc bén, cả người lộ ra khí tức lạnh lẽo. Thiếu niên này giống như thanh kiếm sắc vừa tuốt khỏi vỏ, không ai có thể ngăn trở.
“Chẳng qua mấy con tang thi đó sao không ngốc luôn ở cố hương đi, xuôi nam làm gì nha? Không lẽ đến đây làm công hả?”
Phong Lôi Tốn tính mở miệng, bỗng một đôi tay từ phía sau đưa ra, ôm lấy cả người tôi. Tưởng lại là tang thi, tôi sợ tới mức hét chói tai. Tôi vươn tay qua phía Phong Lôi Tốn, định cầu cứu hắn, vậy mà hắn lại nói: “Này, chú làm cậu ta sợ.”
“Người ta lạnh quá!” Phong Khinh Vân thổi thổi khí bên tai, làm tôi lạnh đến rùng mình.
“Lạnh cái đầu anh! Ông đây không phải gối ôm, lăn mau!” Tôi lấy khuỷu tay đánh vào bên hông hắn, người sau ăn đau nên thối lui. Tôi xoay người nhìn thấy hắn thống khổ chau mày, ngồi xổm trên đất, mới nhớ tới hình như chỗ kia của hắn bị thương.
“Anh không sao chứ?” Cuống quít đi qua dìu hắn, ai dè đối phương đột nhiên nhảy dựng lên đặt cả người tôi trên ghế sofa.
“Này, này, anh làm gì vậy hả?”
“Đi ngủ.”
“Đã nói là không phải gối ôm mà!” >_<
Chẳng qua là không có biện pháp, hiện tại người bệnh là lớn nhất. Tôi cũng không dám lộn xộn, sợ lại đụng vào miệng vết thương của hắn. Giãy dụa một chút, lại bị đối phương ôm chặt hơn. Tôi nghe tiếng hít thở đều đều từ bên cạnh truyền tới, cái người này vậy mà đi ôm tôi ngủ.
Không nhịn được mà trở mình xem thường, thế nhưng mí mắt cứ đánh vào nhau, quả thực mệt chết, bất tri bất giác tôi cũng khép mắt lại.
Thời còn đi học tôi lúc nào cũng ngủ gật, bây giờ muốn rời giường còn khó khăn hơn, luôn thức dậy lố mức thời gian quy định. Nghe được tiếng chuông báo thức tôi theo thói quen cọ cọ chăn, vươn tay sờ di động tính tắt chuông báo. Thế nhưng sờ hoài sờ mãi không tới, di động không đặt ở chỗ thường để rồi.
Ngược lại tôi chạm phải một vật nóng hầm hập, có khuôn mặt, hình như là mặt người.
Nhận thức được điều này khiến tôi tỉnh ra, đột nhiên mở to mắt, trước mắt chính là hình ảnh mỹ nhân say ngủ nha. Không đúng, là mặt tên Phong Khinh Vân.
Tóc đen hỗn độn mà nhu thuận tản ra trên gò má, dù dùng keo xịt tóc cũng vô dụng, cứ buông rũ xuống trước trán, làm hắn càng thêm trẻ trung. Ánh mặt trời phác họa ngũ quan tuấn tú của hắn, anh khí bức người, mũi cao thẳng, hình dạng môi rất đẹp, còn có đôi mắt nhắm lại lộ hàng lông mi thật dài, lột bỏ dáng vẻ hăng hái lỗ mãng thường ngày, lại thêm vài phần tuấn tú và ôn hòa của người phương Đông, quả thực trông như một bức họa.
Đôi mắt vốn đang nhắm chặt lại động một cái, chậm rãi mở ra. Sương mù trong con ngươi đen tuyền dần tán đi, lại mang theo tia đào hoa cùng giảo hoạt.
Lòng tôi kêu ‘Không tốt’, đang định đứng dậy rời đi, nhưng đã quá muộn. Phong Khinh Vân ôm lấy thắt lưng tôi, “Chế sư đại nhân, cậu tính trốn hả?”
“Cái gì…”
Không đợi tôi kịp phản ứng, đối phương đã bày ra bộ dáng cắn khăn tay khóc lóc, “Chế sư đại nhân, ngày hôm qua một đêm xuân, tỉnh lại ngài đã muốn trở mặt sao? Ngài là đồ lang sói bạc tình không chịu trách nhiệm … 555…”
Tôi đang định giải thích, lại phát hiện mọi người tứ phía đã tỉnh lại, tầm mắt đang quét tới quét lui giữa tôi và Phong Khinh Vân, làm như chúng tôi thật sự có chuyện gì.
Một người trong đó nói: “Tôi ghét nhất tên nào làm mà không nhận.”
Một ông chú khác tiếp lời: “Nhất là tên nào làm xong không chịu phụ trách.”
Bao đại nhân, oan uổng quá nha~~~ tháng sáu tuyết rơi, tôi còn oan hơn Đậu Nga nữa nha.