*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đợi bọn họ đi rồi, tôi lập tức gọi điện cho lão Trương. Hiện tại hắn là cọng rơm cứu mạng duy nhất của tôi. Thế nhưng điện thoại lại có âm thanh trả lời ‘Số điện thoại quý khách liên lạc hiện không nằm trong vùng phủ sóng’. Tên này không lẽ chạy tới nơi thâm sơn cùng cốc nào rồi hả?
…
Bác gái tôi đang lúc vội ra ngoài, thấy tôi trở về liền đem bình giữ nhiệt nhét vào tay tôi, “Đằng Tử ngoan, mau giúp bác đưa canh cho anh họ con đi. Mẹ bác không cẩn thận mà té ngã, giờ bác phải về nhà mẹ đẻ một chuyến, tối nay mấy đứa kêu cơm bên ngoài đi.”
Nhà mẹ đẻ bác gái tôi ở ngoại ô, bác trai lại đang đi công tác. Bác gái hoảng đến mức ngay cả tạp dề cũng quên cởi, vậy mới thấy bà ấy lo lắng cỡ nào. Tuy rằng tôi cực kỳ không muốn đến bệnh viện, nhưng gặp phải tình huống này cũng không thể từ chối.
“Không thành vấn đề. Bác gái yên tâm, nếu cần giúp gì thì cứ gọi điện cho con.”
“Đằng Tử thật ngoan, bác trở về sẽ nấu đồ ăn ngon cho con.” Bác gái vừa ra đến cửa lại nâng mặt tôi lên, hôn mạnh một cái, khiến mặt tôi tèm lem nước bọt.
Bệnh viện nơi anh họ làm việc cũng không xa, nhưng dù gì thì cũng là bệnh viện lớn, nơi nơi đều là ‘anh em tốt’. Tôi giả bộ như không thấy gì, cúi đầu bước nhanh đến khu ngoại khoa.
Mới vừa đến khu ngoại khoa liền thấy hai người đàn ông mặc đồ tây một trắng một đen đứng trước phòng chăm sóc bệnh nhân. Người áo trắng vừa chờ đợi vừa nhìn đồng hồ. Người áo đen đang nghịch di động, nhìn thấy tôi đến liền chào hỏi.
“Chế sư đại nhân.”
Tôi nhanh chóng cúi đầu đi qua, là dạng người phi thường cỡ nào mới dám chào hỏi với cái thứ ‘Thần chết’ này chứ.
Văn phòng của anh họ là phòng chăm sóc đặc biệt. Tôi vừa đến nơi liền trông thấy anh mặc một thân áo choàng dài màu trắng cầm hồ sơ đi ra cùng hai người khác.
“… trong miệng vết thương cũng không có đầu đạn…”
“Hắn lúc nào mới tỉnh?”
“Rất khó nói, tình huống này khá đặc biệt, người bệnh có khả năng rơi vào hôn mê sâu…”
Mơ hồ nghe được bọn họ nói chuyện, chờ họ nói xong tôi mới đi qua kéo kéo vạt áo của anh họ.
“Anh họ.”
Anh họ quay đầu phát hiện ra là tôi, liền hơi giật mình, “Sao em lại tới đây?”
“Đưa canh cho anh nha.” Tôi lộ ra vẻ mặt ‘thấy em hiểu ý người không, mau khen em đi’, đem bình giữ nhiệt trong tay đưa ra.
“Thiệt khiến người ta hâm mộ ghen tỵ nha bác sĩ Đỗ.”
Nghe giọng nói có chút quen tai, tôi ngẩng đầu nhìn người đang nói, “Chú Lâm?” Nếu ông ấy mà ở đây thì…
Liếc đến khối băng đứng kế chú Lâm, tôi lập tức lùi về phía sau anh họ. Đối phương không có bất kỳ biểu hiện gì, nhưng vì cái lông gì mà tôi lại cảm thấy áp lực lớn quá vậy nè?
Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó dời tầm mắt lên mặt anh họ, “Đây là của bác sĩ Đỗ …”
“Em trai, là em họ.”
“Không phải là em gái sao?”
Vì sao hắn cứ hoài nghi giới tính của tôi chứ hả? Lần trước rõ ràng xem qua chứng minh nhân dân của tôi rồi mà. Dù là cảnh sát cũng không được khinh người quá đáng chứ.
Tiếc là khí thế của hai người họ đều rất lớn, tôi hoàn toàn không có can đảm lên tiếng. Lúc hai người rơi vào tình trạng im lặng đến quỷ dị, chú Lâm thấy tình huống không ổn, liền lôi kéo lão Đại nhà mình, “Nếu người bệnh tỉnh xin lập tức thông báo cho chúng tôi, tạm biệt.”
Trở lại văn phòng, mở ra nắp bình, mùi hương nức mũi tràn ra. Là canh thịt heo hầm đậu xanh và củ sen, ngửi mùi mà nước miếng tôi muốn tràn cả ra. Trông thấy tôi hai mắt sáng lên mà nhìn chằm chằm bình giữ nhiệt, anh họ cười cười đưa tôi chiếc thìa.
“Em ăn trước đi.”
“Cám ơn anh họ.” Tôi không nhịn được mà reo hò, vẫn là anh họ đối xử với tôi tốt nhất. Cắn cắn củ sen giòn tan, buồn bực hôm nay đều hóa hư không.
“Em làm sao quen biết hai người kia?”
Lời này làm tôi suýt nghẹn. Anh họ rót cho tôi ly nước, “Vội cái gì, có ai tranh với em đâu.” Tôi ngẩng đầu liền phát hiện ánh mắt nghiêm túc của anh lóe lên phía sau cặp kiếng.
Nếu tôi trả lời không tốt, chắc chắn bị ăn mắng ngay.
“Lần trước em lạc đường, may là gặp được bọn họ.” Tôi nhanh chóng lảng sang chuyện khác, đem chuyện nhà bác gái nói cho anh họ. Người sau lập tức gọi điện thoại hỏi thăm.
Thừa dịp này, tôi chuồn ra khỏi văn phòng. Nơi này không nên ở lâu, vẫn là canh trước khi trời tối thì mau mau về thôi. Khi tôi đi qua phòng chăm sóc bệnh nhân ban nãy, đột nhiên có cái gì đó xuyên qua cửa mà lao tới.
“Oa~~~” Tôi hoảng sợ, nhanh chóng né ra. Cái thứ kia là một người trong suốt, hắn chạy về một đầu khác của hành lang, mà một người đàn ông mặc đồ trắng cũng từ bên trong cửa lao ra, đuổi theo tên kia.
“A? Đây không phải là chế sư đại nhân sao?” Bên tai vang lên thanh âm bi thương.
Tôi hoảng sợ, quay đầu phát hiện quỷ soa áo đen vừa rồi đang xuyên qua cửa mà chào tôi. Trường hợp này nói có bao nhiêu quỷ dị liền có bấy nhiêu quỷ dị.
“Kia… là cái gì?”
“Linh hồn bỏ trốn. Không làm cậu sợ chứ?” Người áo đen đã hoàn toàn xuyên qua cửa phòng.
“Anh không đi bắt có sao không?” Xem ra bệnh nhân của anh họ chết chắc rồi. Thì ra quỷ soa câu hồn cũng giống như cảnh sát bắt cướp. Không biết có xài mấy thứ như còng tay này nọ không.
“Không việc gì, Tiểu Bạch sẽ thu phục được mà. Tên kia không thoát được đâu.” Người áo đen khoát tay, nói: “Ngược lại chế sư đại nhân phải mau mau làm ra cái bình phong hồn thật tốt đi.”
Hai cái này có liên quan hả? Tôi bị anh ta xoay mòng mòng không hiểu gì. Đang muốn hỏi lại, Bạch Vô Thường đã áp giải linh hồn trong suốt kia trở về, còn dùng cả còng tay nữa.
Người áo trắng lần này đeo mắt kính, thoạt nhìn khá ưu tú, so với lần gặp trước cũng quá là khác biệt đi. Người áo đen lập tức chạy ào tới. Người áo trắng khẽ gật đầu với tôi xem như chào hỏi, thanh âm của hắn lạnh lẽo.
“Xin chế sư đại nhân yên tâm, người này cho dù hồn rời đi, nhưng thân thể cũng sẽ không chết ngay.”
Này là sao? Tôi theo tầm mắt hắn nhìn về cánh cửa phòng khám và chữa bệnh, dời sang bảng tên của của nhóm bác sĩ trị liệu và hộ sĩ. Chẳng lẽ hắn đang băn khoăn người bệnh đột nhiên chết đi sẽ khiến anh họ tôi phải chịu trách nhiệm sao?
“Không việc gì đâu.” Tôi khoát tay, rất thâm ý nhìn nhìn con ma kia mà nói.
Người áo trắng kia lần thứ hai hành lễ chào hỏi, cùng người áo đen mang theo con ma kia bay đi.
…
Màn đêm buông xuống, đèn đường rực rỡ, người đi lại như mắc cửi. Đêm ở thành phố này rất đẹp, mà đương nhiên điểm hấp dẫn nhất của thành phố này đối với tôi là đồ ăn. Ra ngoài tìm một gian trong một tiệm cơm nổi tiếng để giải quyết xong bữa tối, tôi mới ung dung thả bước về nhà.
Tôi không hay quanh quẩn ở mấy con đường lớn, bởi vì đi càng xa sẽ càng gặp được nhiều vật kỳ quái. Ví dụ như góc đường bên kia mỗi đêm đều có một đám ma quỷ xã hội đen dùng vũ khí đánh nhau. Bùng binh phía trước lại luôn diễn đi diễn lại mấy vụ tai nạn xe cộ. Tôi mới không thèm nhìn mấy cái cảnh máu thịt bay tứ tung đó đấy.
Đi đường tắt kết quả là phải đi qua một khu biệt thự. Ngôi nhà lầu hai tầng theo phong cách phương Tây cổ điển được đèn đường rọi vào ánh lên một màu vàng nhàn nhạt, nhìn có vẻ mông lung thần bí.
Khu này đều là người có tiền ở, đi toàn ô tô ngoại nhập, trên đường không có một bóng người. Tôi vừa đi vừa nghĩ khi nào mới kiếm được nhiều tiền giống vậy, rồi mua một biệt thự như thế tại trung tâm thành phố. Vừa lúc một tiếng hát kỳ quái lọt vào tai tôi.
Có người nào đó thấp giọng khẽ hát, mang theo làn điệu bi thương, khoan thai phiêu đãng khắp đêm đen thâm u này.
Tôi lúc đầu cũng không để ý, tiếp tục bước về phía trước. Lại nghe thấy phía trước truyền đến tiếng bước chân. Thanh âm kia là tiếng giày da giẫm trên mặt đất phát ra. Từng tiếng từng tiếng một theo quy luật, mỗi khoảng cách đều giống nhau, tựa như binh lính tại thao trường.
Thanh âm càng lúc càng vang dội, giống như ngay sau đó sẽ có người bước tới trước mặt, nhưng phía trước nơi đèn đường rọi xuống vốn không có bóng người. Tôi cảm thấy hơi bất thường, liền theo bản năng mà lủi vào hẻm nhỏ kế bên. Nhờ vào ánh đèn trước ngõ, tôi nhìn thấy một người quân nhân bước qua.
Quần áo hắn cũ nát, nhìn màu sắc cùng kiểu dáng cũng không phải quân phục hiện nay, phía trên còn đầy vết đạn và những vệt máu khô đã thâm đen. Hắn khiêng trên vai một cái báng súng trường bằng gỗ, trên đỉnh súng còn gắn lưỡi lê. Giày bốt quân đội giẫm trên đất tạo ra tiếng bước chân đều đều, nhưng trên mặt đất lại không có cái bóng nào.
*súng trường:
Hắn ngâm nga một ca khúc bi thương, chậm rãi bước từng bước đi tới, hòa vào màn đêm.
Trước đây đã từng có vô số liệt sĩ anh dũng chiến đấu tại thành phố này, buổi tối gặp được một hai anh linh (linh hồn binh lính) quanh quẩn cũng không có gì lạ. Chỉ là cũng có chút đáng thương, đã lâu như vậy rồi mà hắn vẫn chưa được đầu thai. Lần sau có gặp mấy quỷ soa thì tôi phải nói với họ mới được.
Chuyện này tôi cũng chóng quên mất, bởi vì có chuyện càng phiền phức hợn đang đợi. Sáng hôm sau tôi trở về cửa tiệm, chuẩn bị nghiên cứu cái bình kia một chút, ai ngờ lão Trương sáng sớm đã đứng đợi ở cửa.
“Hôm qua anh chui vô cái khe nào vậy? Gọi điện thoại cũng nói không ở trong vùng phủ sóng.” Tôi vừa mở cửa vừa hỏi.
“Đừng nói nữa, thật sự là hỏng bét.” Lão Trương nhìn thật tiều tụy, vành mắt hắn thâm quầng trông cứ như quốc bảo. ( gấu trúc ấy)
Tôi pha trà nóng cho hắn, lại làm bữa sáng rồi chia cho hắn một nửa. “Lại muốn bổ sung hàng?”
“Tiểu Đỗ tử thiệt thông minh. Tôi muốn 50 xấp loại A.”
“Buôn bán tốt vậy sao?” Tôi đem bùa ra cho hắn.
“Cậu chưa xem báo à?” Lão Trương cất kĩ mất lá bùa, thanh toán tiền xong bắt đầu gặm bữa sáng.
“Có nha. Nhưng không có việc gì đặc biệt mà.” Báo sáng hôm nay tôi cũng xem qua. Án giết người cướp bóc này nọ mỗi ngày đều có mấy vụ, cũng không có gì đáng lo.
Lão Trương chậc chậc mà lắc đầu, lấy từ trong ngực ra một tờ báo vứt lên bàn, “Tiểu Đỗ Tử vẫn nên đi đặt mấy tờ báo trong giới đi. Hiểu biết thêm về xu hướng trong nghề hỗ trợ rất nhiều cho việc buôn bán đó.”
Tờ báo này tên là Linh Nhật báo. Chữ viết trên báo có hơi kỳ quái, nhìn kĩ sẽ thấy chữ viết nhạt đi, phía dưới lại hiện thêm văn tự mới. Mà hình ảnh cũng thay đổi.
Đầu đề tờ báo là 《 The Matrix xâm lấn địa phủ 》. Trên hình là một loạt máy tính đặt trong văn phòng, tất cả màn hình đều xuất hiện hình ‘Gấu trúc thắp nhang’, cực kỳ đáng yêu.
*‘Gấu trúc thắp nhang’
“Hệ thống tường lửa của Địa phủ cũng tệ lậu quá. Vi-rút gấu trúc này là đồ của nhiều năm trước rồi.”
“Người ta mới phát triển lĩnh vực IT hơn 20 năm. Hiện tại bất kể khu vực Châu Á hay Châu Âu, nhân tài IT đều thiếu.” Lão Trương lại đưa cho tôi một tờ khác, “Nếu không thì lãnh đạo cái hãng Quả Táo (Apple) kia làm sao mà chết sớm giữa đường được. Đúng rồi, tờ kia là ba ngày trước, tờ này mới là hôm nay. Vì cái này mà toàn bộ chúng tôi đều phải ra tay.”
Tiêu đề hôm nay là 《 địa ngục đại đào sát 》( truy giết phạm nhân trốn khỏi địa ngục). Sơ suất là: Vì toàn bộ hệ thống tê liệt, hệ thống bảo vệ cũng không thể khởi động. Không ít phạm nhân ở 18 tầng địa ngục đã đào tẩu. Địa phủ cùng công hội ở nhân gian hợp tác giải quyết, trong thời gian ngắn phải bắt được phạm nhân trở về quy án. Xin các vị đồng nghiệp không cần lo lắng này nọ. Phía dưới còn có người qua đường được ký giả phỏng vấn.
Người qua đường Giáp: Quỷ soa đại nhân, sẵn đem quỷ đói nhà tôi bắt dùm luôn cái.
Người qua đường Ất: Lầu trên sao cậu ghét bỏ người ta vậy hả.Nhưng mà, mấy anh trong công hội loài người cũng thiệt là đẹp trai nha, tôi ăn mấy ảnh được không?
Người qua đường Bính: Người ta sợ lắm đó, cầu địa phủ bảo vệ nha. Người ta muốn Tạ Tất An đại nhân!
Hình như chẳng có ai lo lắng đào phạm địa ngục có tới hay không. =_=|||| Thế nhưng tờ báo này cũng thú vị, có thể biết thêm động thái bên kia, lần sau tôi cũng nên đặt một tờ mới được.
Tôi đem chuyện hôm qua nói cho lão Trương, rồi mở hộp cho hắn xem thử. Người sau xấu xa cười nói, “Cậu nha, thật là quá may mắn.”
“Có ý gì?”
“Phong Khinh Vân là một tên rất khoái mang thù.”
Thiệt muốn tẩn lão Trương một trận, cái tên khốn họa vô đơn chí này! >_<