Bên ngoài cửa hàng ăn sáng, Chu Ngôn ngồi tại ven đường...
Hắn không muốn ngồi trong quán nữa, chính xác hơn là không muốn ngồi trước mặt bà cụ. Hắn thực sự không quen với việc người khác nhìn mình với vẻ kính sợ như vậy.
Lại có nhiều chữ mới xuất hiện trong quyển sách.
[1325045429306486784: Hồi bị lừa 8.000 nhân dân tệ khi hẹn hò trực tuyến, tôi cũng rơi vào tình trạng như vậy]
Có phải tùy tiện gõ loạn xạ mới ra được cái nick name này hay không? Mà dù gì đi nữa, đáng đời cái tên bị lừa khi hẹn hò qua mạng nhé! Ha ha ha!
Chu Ngôn chợt cảm thấy một cảm giác vui vẻ không tên ùa về.
[Cao thủ La Thần: Đi thôi đi thôi, chẳng biết cậu có thể đấm thắng hai người kia không nữa!]
Điên à? Ai đời lại kêu mình đi solo tay đôi với hai tên lừa đảo ấy? Mình vừa mới ra tù, còn chưa khắc phục được tình trạng suy dinh dưỡng đây này.
[Chiếc răng của A Trạch cô nương: Xin chào, tiểu Chu Ngôn]
“Này, xin chào.” Chu Ngôn cười cười, muốn để lại bình luận dưới đoạn này, nhưng hắn không có bút, vậy là được rồi.
[Cửu Phong Long tộc: Xin chào ~ Chu —— Ngôn ——, khặc khặc khặc khặc (cười một cách tà ác)]
Đệch... Kẻ này rãnh đến nỗi typing ra đặc tính của tiếng cười trong dấu ngoặc đơn luôn à...
Và ngay lúc này, Chu Ngôn đọc tới một dòng chữ.
[Đao Kiếm Xuân Thu: Thế là đã khá tốt rồi, người ta phí công như thế là vì muốn toàn bộ khoản tiền bồi thường của cậu mà thôi.]
Hắn nhíu mày thật sâu.
Dòng chữ này đề cập đến khoản tiền bồi thường, chỉ là... chuyện về khoản tiền bồi thường giữa mình và luật sư Trâu đã trôi qua được một tuần rồi mà?
Tại sao người này lại nhắc đến vụ đó ở thời điểm hiện tại?
Chẳng lẽ... các đoạn trò chuyện trong quyển sách này có độ trễ ư?
Nghĩ đến đây, dường như Chu Ngôn đột nhiên nhận ra một điều gì đó.
Trên đường đến đây, hắn đọc thấy một dòng tin nói rằng, ngày mai hai kẻ lừa đảo kia sẽ đi lấy thẻ ngân hàng; nhưng nếu đã tồn tại độ trễ trong những dòng chữ này, vậy... rốt cuộc chi tiết [Ngày mai] trong mẩu tin ấy là ngày nào?
Nghĩ đến đây, Chu Ngôn vội vàng tìm lại trong quyển sách, bắt buộc không thể bỏ lỡ một manh mối quan trọng như vậy.
Sau khi lật một hồi, cuối cùng hắn cũng tìm thấy một tin nhắn có nội dung như vậy...
[Thượng Khê Duyên Nhân: Có thể cậu không biết ngày mai là ngày nào, thế này nhé, đó là ngày sau khi cậu đến ngủ ké nhà cô nàng đại gia kia, hiểu không?]
Cuối cùng, Chu Ngôn cũng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy câu này.
“Haizzz... Vậy xem ra, chắc là trưa hôm nay rồi. Còn may là mình nhớ đến, bằng không chắc hụt mất tình tiết này rồi.” Chu Ngôn thở dài.
Đúng lúc này...
Cánh cửa sau lưng hắn bị đẩy mở. Vừa nhìn lại, Chu Ngôn thấy Lý Hoán bước ra.
Cô bước tới trước mặt Chu Ngôn:
“Tôi biết là anh đang cố gắng mang niềm hy vọng đến cho bà cụ ấy, nhưng anh cũng không nên nói là đã biết rõ thông tin của bọn lừa đảo kia. Nếu cuối cùng mà anh không lấy tiền lại được, rất có thể cụ ấy sẽ bị tổn thương sâu sắc hơn đấy.”
Lý Hoán tỏ vẻ hơi bực mình; thật ra, cũng dễ hiểu lý do vì sao cô trách móc Chu Ngôn.
Bởi vì, thằng nhãi này vẫn luôn bị nhốt tại nhà cô cả đêm cơ mà, thế thì làm cách nào điều tra ra được tin tức của bọn lừa đảo khi bị chôn chân trong phòng kín như vậy?
Chu Ngôn cười nhẹ: “Sao thế? Cô không tin tôi ư?”
“Không phải tôi không tin, mà là tôi không thể tùy tiện...”
Khi Lý Hoán còn chưa nói dứt câu,...
“Một người tên là lạo Triệu, còn người kia là lão Vương. Đây có lẽ là mật danh chứ không phải họ tên thật. Trong 2 gã đó, lão Vương là một con bạc.
Hai người là cộng sự lẫn nhau, sống ở khu ngoại ô, chưa nắm được vị trí chính xác.
Nhưng 12 giờ trưa hôm nay, bọn chúng sẽ đến quán cà phê trên đại lộ Số 9 để giao dịch với một ai đó và mặt hàng giao dịch rất có thể chính là thẻ ngân hàng loại dùng một lần mà chúng đã dùng để lừa đảo.”
Tốc độ nói của Chu Ngôn nhanh đến mức khiến Lý Hoán cảm giác choáng váng cả đầu khi vừa mới nghe xong.
“Anh... anh có chém gió không đó?”
Chu Ngôn nhún vai: “Có thể là chém, cũng có thể là sự thật. Tôi không chắc chắn 100% đâu, nhưng tôi sẵn sàng tin tưởng vào thông tin này.”
“Trời ạ!” Hiển nhiên, Lý Hoán hoàn toàn kinh ngạc: “Nhưng mà… anh làm cách nào vậy? Đêm qua, rõ ràng là anh bị...”
“Ồ, cô dám nói ra mà không thấy xấu hổ hả? Còn dám nhốt tôi lại như thế nữa chứ?” Chu Ngôn tỏ vẻ bực bội: “Tôi là một thám tử lừng danh, đương nhiên có cách của riêng mình.”
“Vậy à...” Lý Hoán gật đầu trong nghi ngờ: “Vậy, nếu thông tin kia chính xác, chúng ta gọi cảnh sát đi! Gấp rút bắt bọn lừa đảo kia lại!”
“Ặc, cá nhân tôi khuyên cô không nên báo cảnh sát lúc này.” Chu Ngôn nói: “Như tôi đã nói vừa rồi, tôi không chắc về độ chính xác của thông tin đó và rất có thể tồn tại một vài chi tiết sai lệch.
Hơn nữa, tôi chỉ biết vị trí giao dịch của bọn chúng mà thôi. Những kẻ lừa đảo này rõ ràng là mấy tay già đời. Do đó, chúng sẽ hành sự vô cùng cẩn thận khi giao dịch thẻ ngân hàng nên dù có bị cảnh sát bắt thì cũng không thể điều tra ra được bất cứ điều gì đâu. Ngay cả khi bọn chúng bị bắt vào đồn cảnh sát, ắt hẳn mấy gã đó đã chuẩn bị sẵn một bộ kịch bản thoái thác né tội rồi, cao lắm là ăn ngủ tại đồn vài ngày rồi được thả ra thôi!”
“Nhưng dù là thế thì chúng ta cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ được! Thà tóm cổ bọn chúng trước đã, rồi cảnh sát sẽ có nghiệp vụ xử lý mà!” Lý Hoán nói.
“Khó mà phá mấy vụ án lừa đảo online và qua điện thoại nhanh chóng được. Thông thường, bên cảnh sát phải nằm vùng một thời gian khá lâu để có thể lấy được chứng cớ vững chắc. Tôi và cô có thể chờ, nhưng bà cụ ấy không chờ nổi.Ngộ nhỡ lần này rút dây động rừng, chắc chắn chúng ta mất luôn số tiền ấy.” Chu Ngôn nói.
Nghe xong, Lý Hoán càng lo lắng hơn.
Thấy Lý Hoán như vậy, Chu Ngôn bật cười: “Được rồi. Cô lo cái gì, chẳng phải còn có tôi đây sao?”
Lý Hoán ngạc nhiên: “Anh có cách à? Chẳng phải vừa bảo rất khó giải quyết đấy ư?”
“Ý tôi là, sẽ rất khó xử lý vụ này nếu sử dụng các phương pháp thông thường. Vì vốn dĩ, những kẻ lừa đảo đó đã có sẵn một bộ kịch bản để đối phó với bên cảnh sát. Vì vậy... chúng ta có thể sử dụng một số phương pháp bất thường để tiến hành.”
“Biện pháp bất thường à? Là biện pháp gì?” Ánh mắt Lý Hoán mờ mịt dần.
Chu Ngôn đứng dậy, giang hai tay ra: “Tôi sẽ... lừa đảo bọn lừa đảo ấy để lấy tiền lại...”
Lý Hoán: “???”
......
......
11:30 trưa, Đại lộ số 9.
Chu Ngôn thản nhiên ngồi ở lề đường, đối diện là một quán cà phê. Do cả con phố này chỉ có một quán cà phê duy nhất, nên chắc chắn là hắn không hề chọn sai quán.
Hiện tại, Chu Ngôn đặt một cái túi bên cạnh, cũng chẳng biết chứa gì bên trong.
Và nếu muốn hỏi hắn đang làm gì vậy... Có thể bạn không tin, nhưng... hắn đang theo dõi hiện trường đấy.
Ặc, ừm..., chính là đang theo dõi mà!
Thay vì rình rập bằng cách ngồi trên ghế rồi cầm tờ báo che mặt, lâu lâu liếc mắt quan sát hiện trường như trong mấy bộ phim hình sự, có vẻ như phương pháp ngồi lộ thiên trên lề đường thế này hiệu quả hơn đấy.
Tiền đề là... bạn phải có một thái độ cực kỳ bình tĩnh, ra vẻ sao cho chính bản thân mình trông giống như một tên lưu manh đầu đường xó chợ, chứ không phải là đang ngồi theo dõi.
Dường như Chu Ngôn rất giỏi về phương pháp này. Dù gì đi nữa, có vẻ như hắn đã thực sự hòa nhập với toàn cảnh đường phố sau khi ngồi xuống. Về phần tại sao Chu Ngôn lại am hiểu hành động kiểu này... chính hắn cũng không biết. Có lẽ kiếp trước hắn thật sự là một tên lưu manh lôm côm ấy nhỉ?
Không tám linh tinh nữa... Sau khi ngồi đây 20 phút, Chu Ngôn đã phát hiện ra mục tiêu của mình.
Đó là một người đàn ông.
Người đàn ông này đội mũ, mặc quần áo thể thao, trông rất bình thường – kiểu bình thường mà dù bạn tình cờ đối diện đi lướt qua gã thì cũng không có ấn tượng gì mấy.
Nhưng Chu Ngôn chắc chắn gã này chính là người mà mình đang tìm kiếm...
Bởi vì trong quãng thời gian này... hắn đã nhìn thấy người đàn ông đó tận 3 lần.