Dịch: Hắc Thiên Long
Những người bên đường phải hít vào một hơi thật sâu khi nhìn thấy bức tranh ly kỳ này.
Ngay cả Chu Ngôn vào lúc này cũng chấn động cả tâm can.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn tự mắng mình tại đó.
“Mày thật ngu ngốc, Chu Ngôn ơi! Còn cứu người trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy? Mày nghiện cảm giác hồi sinh lắm à?!”
Đang chửi bới ở đó, có tiếng bước chân cuống quýt chạy tới.
Chu Ngôn ngẩng đầu lên, bèn trông thấy cô gái vừa hét to hai chữ "cẩn thận" vừa rồi.
Nhìn tuổi tác, chắc cũng trạc tuổi hắn; cô nàng ăn mặc giản dị, đeo kính gọng đen, sắc mặt hơi đỏ - hẳn là do quá căng thẳng.
“Cảm ơn... cảm ơn, cảm ơn!”
Có thể là cô gái vẫn còn chịu dư âm sau cơn khủng hoảng nên nhất thời không biết nói gì, chỉ cúi đầu cảm ơn.
“A, được rồi, được rồi, lần sau nhớ chú ý hơn nhé.” Chu Ngôn vẫy tay ra hiệu cho người này có thể dừng lại.
Sau đó, hắn đỡ bà cụ đứng dậy.
Trong quá trình này, Chu Ngôn phát hiện bà cụ vẫn đang trong trạng thái “phiêu bạc đến chân trời xa xăm” với ánh mắt vô hồn nhìn về một hướng không có tiêu điểm... Thật ra, nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra vùng mắt của cụ có một số vệt nước mắt đọng lại, như thể... bị một cú sock cực lớn vậy.
Chu Ngôn nhướng mày, nhưng cũng không tò mò hỏi thêm.
Đi đường mà gặp phải loại chuyện này, có thể ra tay giúp đỡ là đã được xem như “hăng hái làm việc tốt” rồi, thế nên hắn thật sự không muốn tìm hiểu gì thêm...
Ngay sau đó, Chu Ngôn nhìn về phía cô gái đối diện, để rồi phát hiện đối phương vẫn còn đang hoảng hốt, không có bất cứ phản ứng gì. Thiết nghĩ, cô ta nên cảm ơn mình bằng một ít thù lao mới đúng nhỉ?
“Được rồi, xem như tích đức sau khi hồi sinh vậy.” Chu Ngôn bĩu môi, dìu bà cụ trao qua tay cô gái.
Sau đó, hắn bèn thừa thế làm ra vẻ “thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ” cực kỳ phong cách, cuối cùng bèn xoay người, hòa mình vào đám đông.
Trên thực tế... Mặc dù không nhận được bất kỳ phần thưởng nào, nhưng hắn cũng khá thoải mái sau khi cứu cánh được một thảm kịch không phải phát sinh như đúng quỹ tích của nó.
Thậm chí, Chu Ngôn còn nghĩ rằng, chỉ cần tiếp tục thế này, trong vòng ba ngày nhất định sẽ hái được tiền!
Vừa nghĩ tới đây, hắn đã thấy ngay bên đường có một quán mì.
Đúng, chuyện kiếm tiền để tính sau, giờ ăn trước cái đã!
Vừa nói, Chu Ngôn vừa đút tay vào túi, bước về phía quán mì.
“Khoan đã! Tiền của mình đâu??”
......
......
Năm phút sau, trên đường biên vỉa hè, Chu Ngôn bước tới bước lui giữa cơn gió lạnh.
Hắn cảm giác uể oải cả người.
Chỉ còn mỗi một tờ 50 tệ trong túi, thế mà hắn cũng làm rơi mất.
Ngẫm lại, chắc chắn là do hắn vận động mạnh quá mức khi cứu bà lão vừa rồi, từ đó mới khiến tờ tiền kia rơi ra ngoài rồi bay mất.
“Mẹ kiếp, tại sao mình lại xui xẻo đến mức này?”
Chu Ngôn khổ sở lẩm bẩm.
Than thở một hồi nhưng chẳng biết phải làm sao, hắn vô thức lấy cuốn sách trong túi rồi mở ra xem.
Mấy ngày nay, dường như Chu Ngôn hình thành nên một thói quen rất kỳ quái. Đó là khi bối rối, hắn sẽ lật sách xem trước… Cũng chẳng rõ là lý do vì sao, hắn vẫn cứ coi sơ quyển sách một lượt.
Đến lần này...
[C, Hàn Ảnh: Tua nhanh đến đoạn bị lừa tiền đi.]
Chu Ngôn sa ầm cả mặt. Hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ tên này còn muốn mình bị lừa tiền ư?
Nhưng tâm tình của hắn cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, vì hiện tại cũng không còn một xu dính túi. Nghĩ đến đây, nước mắt hắn gần như muốn trào ra.
[Người giữ khế ước Lý Thuấn Sinh: Không sao, một thùng mì 24 gói bán online có giá 32 tệ, tôi thường sống như thế mà.]
Chu Ngôn càng thêm phiền muộn: “Cái gì, đây là chọc quê mình chỉ có mỗi 50 tệ trong túi sao?
Ngoài ra, dường như người đàn ông này cũng là một một tên nghèo rách mồng tơi mà.
Nhưng... trong cuốn sách này, chẳng phải họ đều là những thám tử nổi tiếng có thể viết lách xuyên không gian ư?
Hay trên thực tế, liệu có phải những kẻ này chỉ là mấy tên nghèo xơ xác có được khả năng thiên lý nhãn?
Vậy... rốt cuộc thân phận của những kẻ viết chữ trong sách này là gì?”
Chu Ngôn lắc đầu, cảm thấy suy nghĩ lung tung như vậy cũng không giải quyết được gì. Chuyện quan trọng nhất lúc này là giải quyết vấn đề ăn uống trước đã.
Tiếp tục đọc xuống...
[Ý nghĩ Utopia: Thứ nhất nhé.]
“Tại sao lại nói thứ nhất như vậy? Bọn họ đang tranh đấu vấn đề gì à?”
Chu Ngôn vừa xem vừa bực...
Bỗng nhiên!
[Husky vùng Lương Sơn: Đoán mò xíu nhé, có lẽ cô gái kia sẽ cho thằng nhãi này tiền bạc gì đó, hoặc giới thiệu việc làm cho tên này.]
Đọc xong câu này, Chu Ngôn gãi nhẹ đầu.
“Cho tiền ư? Đáng tiếc, cô ấy không hề cho... Về phần việc làm... Haizzz, giờ chẳng biết tìm cô ấy ở đâu nữa chứ?”
Nghĩ đến đây, Chu Ngôn hận mình đến nỗi suýt tự tay tát mạnh vào mặt.
Khi nhìn thấy dáng vẻ của bà cụ, rõ ràng là đã xảy ra chuyện lớn! Tại sao hắn không hỏi han thêm, ngộ nhỡ có cơ hội kiếm được một khoản tiền kha khá thì sao?
Ngay khi hắn thở dài...
Đột nhiên, Chu Ngôn sững sờ.
Bởi vì hắn vừa nhìn thấy, ở bên đường cách đó không xa, cô gái vừa rồi đang dìu bà cụ chậm rãi đi vào một nhà hàng.
“Ờ kìa... ơ kìa...” Chu Ngôn liếc mắt nhìn hai người, sau đó nhìn đến quyển sách trên tay.
“Đây đúng là ý trời!”
Hắn đứng dậy rồi chạy tới hai người bọn họ.
......
10 phút sau, trong nhà hàng.
Có ba người ngồi trên một chiếc bàn.
Ba vị khách này gồm: cô gái đeo kính gọng đen, một bà cụ vẫn trong trạng thái hồn xiêu phách lạc và... Chu Ngôn đang ăn ngấu nghiến như hổ đói, để lại hàng đống thức ăn xương xẩu đầy dầu mỡ trên bàn.
Sau khi thế giới thống nhất, dường như có một sự kết hợp khá nhuần nhuyễn giữa các món ăn từ khắp nơi trên hành tinh này.
Chu Ngôn ăn bít tết, uống canh miso, nhai salad, cuối cùng còn gọi thêm món soup sủi cảo chua nữa.
Hắn thực sự rất đói nên chiến đấu vô cùng quyến liệt với cả bàn thức ăn, còn khiến cô gái bên kia phải sửng sốt.
Cuối cùng, sau một cốc sữa đậu nành nóng hổi, cuối cùng Chu Ngôn cũng hài lòng. Hắn ngả người ra ghế, ngậm một cây tăm trong miệng, tỏ vẻ mãn nguyện.
Thấy Chu Ngôn ăn xong, cô ta bèn mở lời.
“Vừa rồi... cảm ơn anh rất nhiều. Xin lỗi, tôi nên gọi anh là gì?”
Chu Ngôn nhướng mắt, nghiêm túc nhìn cô gái trước mặt.
Cô ấy không cao, nhưng làn da được chăm sóc rất tốt. Nhưng có lẽ vì tính cách, người phụ nữ này không muốn phô bày vẻ đẹp của mình ra ngoài.
Tóc của cô nàng buộc tùy tiện ở sau đầu, gọng kính to tướng gần như che hết cả khuôn mặt trong khi quần áo trên người cũng là kiểu cách rất bình thường.
Ừm... Đây là một cô gái sống nội tâm.
“Cứ gọi tôi là Chu Ngôn.” Hắn dựa lưng vào ghế và nói.
Dù gì đi nữa, hắn là người cứu sống bà cụ này, kể như là ân nhân. Do đó, lý do mà hắn ăn một bữa no nê thế này cũng đã rõ, chẳng có gì phải xấu hổ cả.
Đương nhiên, sau khi ăn xong, Chu Ngôn cũng không quên lời nhắc nhở trong quyển sách.
Hắn định hỏi xem, có chuyện gì đã xảy ra với bà cụ này? Đây thực sự không phải hắn muốn nhiều chuyện, chỉ là để dò la thử xem bản thân có cơ hội kiếm tiền từ đây hay không... Biết đâu, ngộ nhỡ bà cụ thực sự có việc gì cần giúp đỡ thì sao?
Không hỏi vẫn không sao, đến khi hỏi xong rồi... Chu Ngôn đã thực sự bị sốc!
Bà cụ này không chỉ gặp chuyện không may, mà còn là chuyện lớn nữa!
Cụ ấy tiết kiệm tiền cả đời, gộp chung với tiền trợ cấp, tổng cộng hơn 200.000 tệ!
Ngay lúc vừa rồi... đều bị lừa sạch sành sanh!