Dịch: Hắc Thiên Long
***
Ngay lập tức, vạn vật yên tĩnh.
Trong bóng tối mờ mịt, giữa dải lụa vàng được bện nên từ ánh mặt trời chiếu vào nhà kho, từng mảng bụi tung bay, bám vào mặt Trần Hạo.
Nhưng lần này, gã quên mất việc vung tay phủi sạch lớp bụi.
Bởi vì, gã hơi sững sờ, nhìn chằm chằm người tử tủ trước mặt bằng ánh mắt khi đang nhìn vào một kẻ tâm thần.
“Ha ha ha ha ha...” Sau vài giây, cuối cùng Trần Hạo cũng bật tiếng cười to. Không chỉ cười một mình, gã còn quay đầu nhìn những người bên ngoài kho hàng, như muốn truyền đạt nụ cười của mình cho bọn họ vậy.
“Anh đang nói gì thế? Anh muốn chứng minh bản thân anh vô tội ư?”
Chu Ngôn gật đầu: “Ừ.”
“Hahaha... Được thôi! Xin hãy tha thứ cho sự hớ hênh của tôi nhé.” Trần Hạo nén cười, quay lại với phong cách lịch thiệp giả tạo: “Vậy, anh muốn chứng minh như thế nào đây?”
“Trước hết, tôi có nghi ngờ về một phân đoạn trong chuỗi lý luận của anh.”
“Ừ, làm đúng trình tự quá ha!... Nếu đã vậy, chẳng hay anh đang nghi ngờ phân đoạn nào? Tôi sẽ lắng nghe cẩn thận.” Trần Hạo nói.
“Anh nói rằng, nhà kho này là một căn phòng bị khóa kín... Tôi phản đối quan điểm này của anh!”
“Cái gì?”
Trần Hạo lại sững sờ lần nữa, vì dường như gã chưa từng nghĩ rằng Chu Ngôn sẽ chất vấn chuyện này. Tuy nhiên, Trần Hạo vẫn giữ một phong thái rất tự tin.
“Thật điên rồ, anh định nói với tôi rằng, là có ai đó có thể đi xuyên tường, hay anh nghĩ là...”
Còn chưa nói xong, luật sư Trâu chợt bước đến, “Anh Trần, xin hãy nghe xong quan điểm của thân chủ tôi trước khi bày tỏ ý kiến của riêng anh.”
Trần Hạo cau mày: “Nhưng hắn đang ăn nói nhảm nhí mà! Hơn nữa, đây không phải là tòa án, anh không cần giở giọng theo phong cách đối đầu như khi ra tòa đâu!”
Bất chợt, luật sư Trâu sầm mặt lại.
“Tôi là một luật sư. Đối với tôi, chỉ cần tôi ở cạnh thân chủ, thì đâu đâu cũng đều là tòa án. Không những thế, tôi cũng có quyền và nghĩa vụ kể lại tất cả những gì tôi nhìn thấy và nghe thấy trước tòa.”
“Anh nghĩ là tôi sợ anh ư?” Trần Hạo tức giận nói.
“Chỉ là trách nhiệm công việc mà thôi.” Lúc này, luật sư Trâu đột nhiên cười nhẹ rồi quay lại với cung cách vô cùng tôn trọng vị thám tử này.
Sau đó... gã thực sự không để ý đến Trần Hạo, quay sang Chu Ngôn hỏi: “Vậy tiếp theo, anh Chu muốn làm gì?”
Đến thời điểm hiện tại, Chu Ngôn càng lúc càng có thiện cảm hơn với vị luật sư Trâu này, một người phải có đủ tiền mới tiếp tục bàn chuyện làm ăn.
“Tôi đã biết đáp án cho câu đố căn phòng bị khóa kín rồi, nhưng nói miệng thì không hiệu quả lắm. Do đó, tôi muốn khôi phục lại hiện trường vụ án lúc đó.” Chu Ngôn nói.
“Được thôi.” Luật sư Trâu trả lời ngay lập tức mà không cần hỏi ý kiến của Trần Hạo.
Rõ ràng, tên Trần Hạo này đang hít thở mạnh hơn lúc ban nãy. Nhưng gã buộc phải nhìn, vì vừa rồi những gì luật sư Trâu nói đều đúng cả. Vì vậy, gã chỉ có thể lạnh lùng nói: “Được thôi, tôi cũng muốn xem thử, rốt cuộc anh đang bày âm mưu gì!”
Chu Ngôn mặc kệ Trần Hạo, đi thẳng ra khỏi nhà kho: “Tôi cần một người hợp tác! Người đó sẽ sắm vai của tôi vào thời điểm lúc đó...”
Hai người cảnh sát ngoài cửa nhìn nhau, cuối cùng một trong hai người đó bước tới: “Tôi sẽ phối hợp giúp anh.” Gã nói, vì một trong những chức trách của cảnh sát là phối hợp hành động với bên thám tử.
Ấy thế mà…
“Không, để tọi.” Một giọng nói cất lên.
Mọi người nhìn về hướng phát ra tiếng nói, đó chính là cô nữ thám tử đã im lặng từ đầu đến giờ, Lâm Khê. Dáng người cao khoảng 172 cm với đôi chân thon dài đang sải bước trên con đường cũ kỹ, Lâm Khê tiến thẳng đến.
“Cô xen vào việc này làm chi?” Trần Hạo không vui hỏi.
“Cảnh sát thiếu kinh nghiệm trong lĩnh vực này, rất dễ trúng kế của hung thủ. Anh yên tâm giao chuyện này cho bọn họ à?”
Nếu chuyện này xảy ra ở thế giới trước khi Chu Ngôn hồi sinh, trông câu nói vừa rồi có vẻ là khinh thường cảnh sát. Nhưng ở thế giới này, đây chính là sự thật hiển nhiên. Hai người cảnh sát gật đầu liên tục, rõ ràng là không muốn tự đảm trách nhiệm vụ này.
Nghe xong, Trần Hạo cũng cảm thấy có lý: “Được rồi, vậy cô cẩn thận một chút, đừng để cho tên nhóc này dùng bất cứ thủ đoạn nào.”
Lâm Khê bước đến cạnh Chu Ngôn…
Thật ra đến lúc này, Chu Ngôn mới cẩn thận quan sát cô nữ thám tử này.
Ngoại trừ đôi mắt sắc bén kia, ngoại hình của cô gái này rất đẹp. Đặc biệt là với vóc dáng này, nếu đi giày cao gót, phỏng chừng cô ấy còn cao hơn Chu Ngôn. Ở thế giới trước khi hồi sinh, nếu Lâm Khê nỗ lực phấn đấu, chắc chắn có thể trở thành một diễn viên điện ảnh hay người mẫu nổi tiếng nào đó...
“Anh còn định ngắm bao lâu nữa?” Lâm Khê không hề tránh né ánh mắt của Chu Ngôn, chỉ thờ ơ hỏi ngược lại.
“À tôi…” Lúc này, Chu Ngôn mới chợt nhận ra hành vi của mình, nhanh chóng giả bộ ra vẻ tự nhiên: “Tôi đang xác nhận chiều cao của cô… cũng sàng sàng với tôi, đúng là thích hợp sắm vai của tôi.”
Hắn tuy tiện viện cớ như vậy, sau đó quay sang nói chuyện với người cạnh sát bên cạnh để đánh trống lãng khỏi vấn đề vừa rồi: “Nhờ hai anh tìm giúp tôi một ổ khóa và một vật nào đó để trùm đầu lại.”
Không lâu sau đó, người cảnh sát mang đến một ổ khóavà một túi vải. Do trên phố này có vài cửa hàng nhỏ nên có thể mua những thứ này khá nhanh.
Sau khi chuẩn bị xong, Chu Ngôn dặn dò luật sư Trâu vài câu gì đó rồi cùng Lâm Khê bước vào nhà kho.
Một yếu tố khiến Chu Ngôn ngạc nhiên chính là, hai người cảnh sát đã thực sự tháo còng tay cho hắn nhằm tạo điều kiện thuận lợi cho hắn hành động.
“Vậy là… Chẳng lẽ mấy người kia không hề lo lắng gì khi để tôi ở chung một phòng với cô à?” Chu Ngôn ngập ngừng hỏi.
“Đối với anh, tôi nguy hiểm hơn chiếc còng tay ấy nhiều.” Lâm Khê nói thẳng.
Chu Ngôn nuốt ực nước bọt. Thật ra, ở thời điểm quan sát nữ thám tử này vừa rồi, hắn đã nhận ra rằng, dù cô ta có một vóc người mảnh mai nhưng độ rắn chắc của cơ bắp đủ để dần hắn một trận nhừ xương.
“Ờ... Ờ...” Chu Nhan cười gượng, biết rõ không nên nói tiếp chủ đề này.
Khi hai người đi đến giữa nhà kho, đột nhiên có tiếng động sau lưng. Lâm Khê quay lại, nhận ra người bên ngoài đã đóng cửa kho lại rồi. Dựa vào âm thanh, cô cũng biết người bên ngoài đã chốt luôn cánh cửa.
Đến tận lúc này, chỉ còn mỗi Lâm Khê và Chu Ngôn trong toàn bộ nhà kho. Và ngay khi cánh cửa nhà kho được đóng lại, nguồn sáng đã bị cắt đứt, chỉ còn lại chút ánh sáng mặt trời le lói xuyên qua khe cửa, giữ lại một ít tầm nhìn cho không gian tối tăm này.
Trong hoàn cảnh hiện tại, dường như Lâm Khê cũng không hề sợ hãi chút nào, chỉ nói tiếp: “Giờ anh cần tôi làm gì?”
Chu Ngôn hắng giọng: "Từ giây phút này, cô là tôi trong đêm xảy ra án mạng. Do đó, tôi chỉ cần cô ngồi yên ở đây là được."
“OK.” Lâm Khê không hỏi nhiều, lập tức ngồi bệch xuống mặt đất.
“Còn tôi là nạn nhân sắp bị giết chết.” Chu Ngôn nói tiếp: “Bây giờ, cô vừa tỉnh dậy sau khi bị hôn mê và nhìn thấy một người lạ mặt là tôi…”
Khi hắn vẫn chưa nói xong...
“Lạch cạch... Lạch cạch...” Chợt có tiếng kim loại kéo lê trên mặt đất vang lên từ ngoài cửa.
Một giây tiếp theo!
Chốt cửa lắc lư, rõ ràng là có người ngoài cửa muốn tiến vào!