Hai người ôm nhau không một kẽ hở, Đồng Đồng cọ cọ trong lòng Úy Ương như con mèo nhỏ, tai mèo trên đầu vẫn luôn mang, bao tay bao chân hình móng vuốt cũng chưa cởi, bây giờ cọ trên người Úy Ương khiến anh ngưa ngứa, không khỏi nghiêng người trốn tránh.
Muốn nói thiên tài toàn năng như anh có nhược điểm gì...trừ cô thì chỉ có sợ ngứa. Chuyện này chỉ có Đồng Đồng biết, cho nên tuy cơ thể rất đau nhức nhưng cô vẫn bướng bỉnh dùng đầu cọ cọ anh, bị Úy Ương ôm chặt không thể động đậy.
Anh thực sự không muốn buông cô ra, chỉ muốn cả đời ôm cô như vậy. Nhưng lý trí khuyên anh nên mang cô đi tắm rửa, thế là anh luyến tiếc buông cô ra, vuốt ve ôn tồn năm phút mới bế Đồng Đồng vào phòng tắm.
Xả nước xong, Úy Ương cởi bao tay bao chân cô ra, sau đó bế cô vào bồn tắm, anh vắt khăn lông, tỉ mỉ lau chùi vết máu và tinh dịch giữa hai chân cô, chân mày cau lại.
Anh không kìm được mà bắn bên trong, cô còn nhỏ, không thể mang thai được, nhưng uống thuốc không tốt cho cơ thể cô, hơn nữa, bởi vì chưa từng dự định muốn cô khi cô mười sáu nên anh không có thuốc mỡ để cô bôi.
Nghĩ đến đây, Úy Ương có hơi tức giận, trừng mắt nhìn Đồng Đồng nhưng động tác trên tay vẫn dịu dàng không gì sánh được: "Đáng lẽ em nên nói cho anh."
"Nói trước thì anh sẽ không bất ngờ mà! " Đồng Đồng bĩu môi, vô cùng tủi thân.
"Người ta cũng vì anh, anh lại trách mắng người ta, còn tức giận." Đồng Đồng nói, vành mắt đỏ lên, mím môi, vừa nhìn là đã biết sắp khóc.
Úy Ương vội vàng ôm cô dỗ dành, vô cùng bất đắc dĩ: "Anh mắng em bao giờ? Làm như vậy không tốt cho cơ thể em, em mới mười sáu tuổi, hơn nữa, vừa nãy anh xuất bên trong, lỡ như mang thai thì sao? "
Đồng Đồng chớp chớp mắt, cười tinh nghịch nói: "Em chuẩn bị hết rồi, trước đó đã uống thuốc tránh thai." Nói xong còn lộ ra một nụ cười tươi hơn cả hoa.
Bây giờ Úy Ương thực sự hiểu, cô đúng là mưa tính từ trước rồi, anh bất đắc dĩ thở dài, yêu cầu: "Đây là lần cuối, lần sau không được uống thuốc tránh thai, biết chưa?"
"Vậy sau này anh không cần nữa sao?" Đồng Đồng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn anh, cảm thấy không có khả năng, bình thường không vượt qua ranh giới cuối cùng anh cũng đã ăn cô sạch sành sanh, bây giờ vừa nếm trái cấm, anh thực sự có thể nhịn?
Nghe vậy, cả người Úy Ương cứng đờ, vốn là muốn nói mình có thể nhịn... Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng... Bởi vì anh cảm thấy khả năng mình nhịn được không lớn...
"...Nói chung là không cho phép em uống thuốc, anh mang bao, hoặc không xuất bên trong."
"Được rồi." Đồng Đồng mím môi, ngoan ngoãn đưa tay cho anh lau, nước nóng làm dịu đau nhức trên người cô, giữa hai đùi cũng không còn đau như trước, hơn nữa cảm giác cao trào vẫn còn mơ hồ khiến mặt cô ửng đỏ, cùng với hơi nóng, cô thoạt nhìn như tiểu thiên sứ lạc xuống thế gian.
Úy Ương nhìn, trong lòng vô cùng mềm mại, cô là bảo bối trong tim anh, anh thương cô, cưng chiều cô còn chưa đủ, sao có thể mắng cô đây?
Tắm rửa xong, Úy Ương bọc Đồng Đồng đang trần truồng lên giường, sau đó mình cũng vọt vào tắm rồi nhanh chóng quay lại.
Đồng Đồng không được bôi thuốc mỡ, vùi trong ngực Úy Ương liên tục kêu đau, anh đưa tay xoa bóp cho cô, bàn tay to lớn ấm áp luôn đặt trên người cô, cho đến khi cô ngủ vẫn không ngừng lại.
Sáng sớm hôm sau, Đồng Đồng tỉnh lại trước. Trải qua cả đêm nghỉ ngơi, tinh thần của cô đã tốt hơn rồi, cũng không cảm thấy đau.
Đồng Đồng vừa cúi đầu đã phát hiện tay Úy Ương còn ở trên người mình, đang vô thức xoa bóp.
Anh cứ xoa bóp như vậy cho cô một đêm...
Đồng Đồng cảm giác mắt mình đau rát, vội vàng đè nén nước mắt, lặng lẽ bò lên trên.
Ban đầu cằm Úy Ương đặt trên đầu cô, bây giờ cô di chuyển đến vị trí có thể hôn anh.
Nhìn vẻ mặt khi ngủ của anh, Đồng Đồng cảm thấy nhìn một trăm năm cũng không chán. Chỉ cần nằm trong ngực anh cô liền thấy an toàn, vĩnh viễn không muốn rời đi.
Thật sự cảm ơn ông trời đã cho cô một cơ hội nữa, để cô có thể bù đắp cho anh. "Anh Úy Ương..." Cô nhỏ giọng nói. "Em yêu anh."
Đồng Đồng nói xong, dù biết rõ anh không nghe được nhưng vẫn xấu hổ đỏ mặt, lần nữa vùi vào ngực anh, hoàn toàn không thấy Úy Ương đang lặng lẽ mở mắt nhìn cô, sau đó dịu dàng nở nụ cười, lần nữa nhắm mặt lại.
Đồng Đồng cứ như vậy mơ màng ngủ lại, đến khi mở mắt ra, trên giường chỉ còn lại mình cô, Úy Ương đã dậy.
Cô xoa mắt, ngáp dài ngồi dậy, phát hiện trên người đã mang đồ ngủ, quần trong cũng mặc, hơn nữa bên dưới đã hết đau, còn lành lạnh, dường như đã được bôi thuốc...
Giường Úy Ương rất lớn cũng rất mềm, chăn ga gối đệm đều là màu xanh da trời, quan trọng hơn là trên giường anh một mùi đàn ông sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, vô cùng dễ ngửi.
Đồng Đồng vùi trên chăn đệm cả buổi, hít sâu mấy hơi, rốt cuộc cũng luyến tiếc đứng lên.
Một tiếng "lạch cạch" nhỏ vang lên, cửa mở, Úy Ương vừa bưng đồ ăn vào đã thấy Đồng Đồng như một con sâu xoắn tới xoắn lui trên giường anh.
Anh cười khẽ, để đồ ăn qua một bên rồi ôm con mèo nhỏ trên giường, hôn mạnh một cái: "Tỉnh ngủ chưa?"
"Hắc hắc..." Đồng Đồng cười khúc khích hai tiếng, ôm cổ Úy Ương, nhận lấy nụ hôn dịu dàng của anh, sau đó làm nũng: "Anh Úy Ương ~"
"Nghỉ ngơi một lát nữa được không? Hôm nay sẽ không rời giường." Anh hôn cô, vô cùng dịu dàng.
Chỉ có cô mới có thể nhận, độc chiếm hết tất cả sự dịu dàng của anh.
Đồng Đồng gật đầu: "Dạ." Dù sao cô cũng không muốn dậy: "Anh đi mua thuốc cho em phải không?"
"Đúng rồi." Anh hôn cô một cái, bế cô lên, kê một cái gối đầu rồi đắp chăn lại cho cô: "Đói bụng chưa?"
Úy Ương bưng bát cháo đút từng muỗng cho cô, Đồng Đồng cũng đói bụng, bình thuờng ăn không hết một bát, bây giờ lại ăn sạch sẽ, ngay cả dưa cải cũng không thừa lại, vỗ bụng nói no rồi.
Úy Ương đặt cái bát sang một bên, nhìn thấy cô ngồi trong chăn, khuôn mặt hồng hồng, ánh mắt hồn nhiên đáng yêu thì không kìm được mà kéo cô vào lòng hôn hôn xoa nắn, chọc cho cô cười khanh khách, không ngừng cầu xin tha thứ mới buông ra.
Tối hôm qua là lần đầu tiên của cô, bắt đầu từ tối hôm qua, cô thực sự muốn cùng anh cả đời, sau này muốn gả cho anh, làm vợ của anh, vì anh mà sinh con dưỡng cái...
Chỉ là tưởng tượng tương lai, mặt Đồng Đồng đã đỏ lên. Cô tựa vào lòng Úy Ương, đưa tay nắm chặt áo sơ mi anh, vô cùng ngoan ngoãn.
"Lần sau, không bao giờ được cả gan làm loạn như vậy nữa nghe chưa?" Đối với "quà sinh nhật" tối hôm qua, tuy Úy Ương rất rất hưởng thụ nhưng anh vẫn tức giận. Sức khỏe của cô là quan trọng nhất, nhỏ như thế mà đã bị anh muốn, anh thực sự rất lo lắng, rất lo lắng.