…Mùi vị là lạ.
Đồng Đồng vốn không muốn nuốt xuống nhưng khi định lau thì đổi ý. Cô lấy tay che tinh dịch sắp chảy ra, thử nuốt xuống, sau đó ủy khuất nhìn Úy Ương. “Không ngon.” Có hơi tanh nhưng không có mùi khác thường, xem ra bình thường anh rất chú trọng vệ sinh.
Cô không biết mình lúc này có bao nhiêu khiêu gợi. Mắt to nhìn lên, con người sáng ngời long lanh, hai bên gò má hồng hồng kiều mỵ, tinh dịch chưa bị cô nuốt hết, khóe miệng và trên mặt đều còn sót lại, nhất là cô còn ngây thơ nhìn anh, Úy Ương cảm thấy hạ thân căng thẳng, nơi nào đó vừa mềm nhũn nay lại bành trướng.
Đồng Đồng há hốc miệng nhìn thứ vừa phát tiết trong miệng mình lần thứ hai ngẩng đầu ưỡn ngực thì vội vàng chui ra. Thấy anh không có biểu tình gì, ánh mắt phức tạp nói không lên lời thì lập tức hoang mang, sợ anh tức giận nên nhanh chóng chạy đến ôm cổ lấy lòng:
“Anh Úy Ương… anh giận à?” Mắt Đồng Đồng chớp chớp, tràn ngập thấp thỏm bất an, chỉ sợ Úy Ương thực sự nổi giận.
Bây giờ nghĩ lại, hình như là cô lớn mật quá rồi… Vậy mà lại dám dùng miệng…
Đồng Đồng nghĩ nghĩ, càng nghĩ càng sợ, nhưng Úy Ương vẫn không một biểu tình, Đồng Đồng sắp bị hù chết, muốn xử cô thì cũng phải nói một tiếng chứ? Cứ không nói tiếng nào thì cô biết làm sao!
Qua một lúc lâu, Úy Ương mới thở dài một cái, Đồng Đồng không dám thở mạnh nhìn anh, đang vô cùng căng thẳng thì thấy anh vuốt ve mặt mình, giọng nói tràn đầy cưng chiều và bất đắc dĩ: "Anh phải làm sao với em đây..."
Úy Ương kéo ngăn kéo tìm khăn ướt, sau đó tỉ mỉ lau xung quanh khóe miệng cho cô, rồi lại cầm hai tay nhỏ, lau đến sạch sẽ mới thôi.
Anh không tức giận thì Đồng Đồng cũng không sợ nữa, cô cười nghịch ngợm chui vào ngực Úy Ương, ôm cổ anh làm nũng: "Em chỉ muốn anh vui thôi mà!"
Nói xong, mặt Đồng Đồng đỏ lên, có hơi xấu hổ nhưng vẫn nói: "Cái kia...anh Úy Ương, làm vậy anh không thoải mái à?"
Úy Ương không chút do dự gật đầu: "Thoải mái, nhưng lần sau đừng làm vậy nữa."
"Tại sao?" Đồng Đồng lập tức suy sụp: "Anh không thích à?"
"Cũng không phải không thích..." Chỉ là nhìn cô ở dưới hạ thân mình làm như vậy, anh luôn cảm thấy bản thân không tôn trọng cô.
Bé con là do anh nuôi lớn, từ đứa trẻ bi bô tập nói đến thiếu nữ trưởng thành hôm nay.
Anh vẫn luôn đặt cô trên tay mà che chở, dù cho phải nhẫn nhịn ham muốn đến cực điểm cũng không muốn cô giúp mình.
Cô là thiên sứ của anh, sao anh có thể để cô vì mình làm chuyện như vậy? Huống hồ, đối với phái nữ, làm chuyện này cũng không đem lại khoái cảm.
"Anh không muốn khinh nhờn em..." Khi cô làm vậy dưới thân anh, anh luôn có cảm giác tội lỗi khác thường, khoái cảm sinh lý và tâm lý áy náy mâu thuẫn với nhau không thôi.
Đồng Đồng không ngờ lý do là như vậy, cô còn tưởng anh sẽ vì chuyện này mà nghiêm khắc tra hỏi một phen, hỏi cô từ đâu học được cái này!
Đồng Đồng làm nũng lắc lắc Úy Ương: "Sẽ không, tuy cái kia không ngon nhưng chuyện gì anh thích, em cũng nguyện ý làm."
Cô cũng muốn lấy lòng anh, khiến anh kìm lòng không đậu khẽ rên rỉ, lần nào cô cũng ý loạn tình mê không thấy rõ vẻ mặt của anh, cô rất tiếc được không?
Chỉ là kỹ thuật chưa thuần thục lắm, phải học hỏi nhiều hơn mới được.
"Không, vẫn không được." Đưa ra quyết định này, Úy Ương tránh khỏi cái ôm của cô. Tất nhiên có đàn ông thích phụ nữ vì mình khẩu giao, nhưng anh thà rằng không làm.
"Vì sao?" Đồng Đồng không hiểu.
"Không có vì sao, sau này đừng làm thế nữa là được." Úy Ương nói xong thì bế cô lên, đặt cô xuống đất rồi dắt tay cô đến phòng vệ sinh trong phòng nghỉ: "Đi nào, anh dẫn em đi rửa tay."
Đồng Đồng ngoan ngoãn để anh dắt đi, đến phòng vệ sinh, Úy Ương vây cô trong ngực mình, tay cầm tay cô nhúng nước rồi rửa xà phòng, mùi chanh ngọt ngào lập tức lan tỏa, Đồng Đồng nhìn chằm chằm vào hình ảnh hai người trong gương, có chút xấu hổ nhưng vẫn quay đầu hôn má anh.
Anh đẹp như thế, tại sao kiếp trước cô lại cho rằng mình không thích anh? Vậy mà cứ thế bỏ lỡ...
Nếu như có thể, Đồng Đồng thật muốn đến gõ gõ đầu óc của Đồng Đồng kiếp trước.
Úy Ương cũng hôn lại một cái, sau đó tìm bàn chải đánh răng dự phòng cho cô, Đồng Đồng cũng thấy miệng hơi khó chịu nên mở miệng, Úy Ương nói cô nhổ bọt cô liền nhổ, nói cô súc miệng cô liền súc miệng, vô cùng ngoan ngoãn.
Rửa sạch xong, Úy Ương muốn dắt cô ra ngoài nhưng Đồng Đồng đột nhiên chơi xấu, ôm hông không cho anh đi.
Úy Ương lảo đảo, thiếu chút nữa là kéo theo cô ngã xuống đất, may là anh phản kịp dừng chân, không thì Đồng Đồng chắc chắn sẽ ngã.
"Cẩn thận một chút, nếu ngã thì sao?" Đối với hành động lỗ mãng có khả năng làm bản thân cô bị thương, Úy Ương luôn rất nghiêm khắc: "Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, đi đứng phải cẩn thận, nếu trượt chân thì sao?" Sàn phòng vệ sinh đều được lát đá cẩm thạch, cô mà ngã xuống thì đừng hòng nghĩ đến đôi chân trắng noãn nữa.
Đồng Đồng lập tức nhận lỗi: "Em xin lỗi, em không cố ý, anh đừng giận." Giọng nói mềm mại, còn mang theo nét yếu đuối, vô cùng tủi thân.
Mỗi lần cô lộ ra vẻ mặt như thế, Úy Ương đều giận không nổi nữa. Anh thở dài, xoa đầu cô, nói: "Sau này phải cẩn thận, nhớ chưa?"
Anh không thể lúc nào cũng bên người bảo vệ cô, tuy rằng anh rất muốn.
Khi anh không ở bên, anh chỉ mong cô có thể cẩn thận bảo vệ chính mình, mấy chuyện ngốc nghếch như ngã hay đụng vào cây không xảy ra nữa thì không gì có thể tốt hơn.
Đồng Đồng gật đầu nhưng vẫn ôm không cho Úy Ương đi, Úy Ương nhìn đồng hồ, buổi chiều không có lịch trình cũng không có hội nghị nhưng anh còn đống lớn văn kiện cần phê duyệt, tuy nhiên dành ra một chút thời gian ở cùng cô thì vẫn được.
Ôm Đồng Đồng, Úy Ương mơ hồ tưởng tượng nếu bây giờ là thời cổ đại, bản thân làm đế vương, không lâm triều không được, nhưng vì mỹ nhân, giang sơn anh cũng không cần.
Có thể làm sao đây? Anh chỉ muốn cưng chiều cô, yêu thương cô, không muốn thấy cô khóc, không muốn thấy cô buồn, cũng không thể nào mất đi cô, chỉ muốn đem những thứ tốt nhất dâng hết cho cô.
Thế là anh cúi đầu khẽ hôn cô, dù không hiểu sao cô cứ ôm cứng anh nhưng vẫn dịu dàng dỗ dành, không hề mất kiên nhẫn.
Từ trước đến nay, anh đều đối xử với cô như vậy.
Khi còn bé, lớn lên ở đại viện quân khu, trong đời thứ ba, anh là người lớn tuổi nhất, em trai em gái không biết bao nhiêu, đều là cháu của bạn bè gia gia và bố mẹ.
Có lẽ vì thời niên thiếu trưởng thành sớm, hơn nữa lại có tư chất thông minh cho nên người sùng bái anh rất nhiều, thậm chí là vô cùng tùy hứng mà quấn lấy anh.
Nhưng anh đối với ai cũng lãnh lãnh đạm đạm, nhìn thì có vẻ đối với ai cũng cười nhưng thực tế một chút cũng không để trong lòng.
Cho dù đối phương thích mình ra sao, ngưỡng mộ ra sao, anh đều không quan tâm.
Chỉ có Đồng Đồng là ngoại lệ.
Chỉ có cô là đặc biệt.
Chỉ có cô, người chỉ thuộc về anh. Chỉ có cô khác biệt, cô chỉ thuộc về anh, anh cũng chỉ thuộc về cô, hai người họ thuộc về lẫn nhau.
Đồng Đồng tùy hứng hay cố tình gây sự, anh cũng thấy đáng yêu, nhưng cô chưa từng điêu ngoa không nói lý, cô động lòng người như vậy, săn sóc hiểu chuyện, tuy thỉnh thoảng có hơi bướng bỉnh, tinh nghịch, nhưng như vậy cũng là Đồng Đồng của anh.
Bé con của anh.
Anh yêu cô, không thể nào mất đi cô.