Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 88: Chuyện xấu hổ (H)




"Có ý hay không anh không biết, em phải hỏi Đồng Đống." Anh cũng không phải là con giun trong bụng Đồng Đống, làm sao biết được Đồng Đống đang nghĩ gì?

"Nhưng anh có ý với em không thì anh biết."

Đáng ghét! Đồng Đồng che mặt xấu hổ, đang nói chuyện nghiêm túc thì đột nhiên lại trêu chọc cô!

Hơn nữa... tuy hai người đã vô cùng, vô cùng thân mật nhưng cô vẫn thường xấu hổ, tựa như anh đột nhiên nói mấy lời tâm tình khiến người khác đỏ mặt này, hay làm mấy chuyện xấu hổ với cô... A a a, không thể tưởng tượng được, càng nghĩ càng xấu hổ!

Nhìn Đồng Đồng che mặt học đà điểu, Úy Ương không khỏi mỉm cười, kiên quyết kéo tay cô ra, ôm cô vào lòng rồi nâng mặt cô, hôn xuống.

Đồng Đồng rất thích hôn môi với Úy Ương, nhưng lúc này không khỏi lo lắng đến một vấn đề nghiêm trọng.

Ví dụ như người nào đó vốn có hình tượng là nhân viên chính phủ ngay thẳng liêm khiết, bây giờ lại càn quấy ngay trong phòng làm việc của chính phủ. Lúc này nếu có người vào...

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến, Đồng Đồng bị dọa cho hồn phi phách tán, trong lúc nhất thời không biết trốn ở đâu, cũng không hiểu sao, rõ ràng chỉ cần đẩy Úy Ương ra rồi đến ghế sofa ngồi là được, sẽ không để cho người khác phát hiện dấu vết nào. Nhưng cô hay có tật giật mình nên không rời đi mà lại nhảy xuống đùi Úy Ương, trực tiếp trốn dưới bàn làm việc, ngay giữa chân Úy Ương!

Úy Ương không quan tâm chuyện có bị phát hiện hay không, muốn kéo cô lên, ai ngờ Đồng Đồng không chịu, trốn biệt dưới bàn làm việc, giống như con mèo nhỏ giấu mình đi, không chịu lòi đầu ra --- khả năng là mặt đỏ quá không thể gặp người khác.

Rơi vào đường cùng, Úy Ương chỉ có thể để cho người gõ cửa đi vào trước.

Là người tới xin chỉ thị liên quan đến việc khảo sát ngầm ở thị trấn nhỏ.

Úy Ương mặt không đổi sắc tim không đập mạnh nói chuyện với cấp dưới, thỉnh thoảng lại trao đổi ý kiến, vô cùng bình tĩnh.

Nhưng Đồng Đồng biết một chút anh cũng không bình tĩnh, cô ngồi giữa hai chân anh, vừa hay đối mặt với đồ vật to lớn cất giấu dưới quần tây, bên trong nơi đó đã sớm có phản ứng.

Cũng không hiểu vì sao... Sau này khi hồi tưởng lại, Đồng Đồng cảm giác lúc đó mình bị quỷ ám, đến giờ cô chưa từng chủ động chạm vào nơi đó của anh, ngày đó lại ma xui quỷ khiến vươn tay ra...

Có thể là vì cô muốn anh biến sắc...

Đồng Đồng do dự vươn tay chạm đến nơi đó, lập tức hoảng sợ rụt tay lại, thật lớn, cũng thật nóng, giống như có sinh mệnh, gân xanh không ngừng nổi lên.

Hai tay Úy Ương đều để trên bàn nên không có cách nào ngăn lại cô. Đối với sự to gan lớn mật của cô, anh chỉ nhíu mày không nói gì, nhưng cấp dưới đối diện lại nghĩ anh không hài lòng, lập tức càng thêm tích cực thuyết trình, muốn cho BOSS trên cao biết năng lực của bản thân.

Thấy Úy Ương không có phản ứng gì, Đồng Đồng vốn sợ anh không khống chế được giờ lại mất hứng.

Cô rất mâu thuẫn, vừa muốn anh biến sắc, đừng có giữ bộ mặt bình tĩnh mãi như vậy nhưng cũng sợ anh sẽ đứng lên, hai người sẽ bại lộ... Chỉ là bây giờ, cô thực sự rất tò mò!

Mỗi lần thân mật đều là anh du ngoạn trên cơ thể cô, toàn thân chỗ nào cô cũng bị anh sờ đến, nhưng cô còn chưa tỉ mỉ quan sát anh lần nào!

Bình thường Úy Ương luôn mang bộ dạng cấm dục nhưng ở trên giường lại rất bá đạo, ít cần cô động, nhất định không cho cô cơ hội nghiên cứu.

Hôm nay có cơ hội như vậy, quả thực là ngàn năm có một!

Đồng Đồng thực sự bị mê hoặc. Cô vươn tay, nhẹ nhàng kéo khóa quần Úy Ương. Bởi vì động tác rất nhẹ cho nên không bị phát hiện.

Nhìn thấy quần trong màu xanh có gì đó phồng lên, Đồng Đồng khẩn trương nuốt nước miếng, nhẹ nhàng bắt đầu vuốt ve.

Vuốt ve vài cái, cô bắt đầu kéo quần trong anh xuống, Úy Ương muốn tránh, đáng tiếc ghế lớn như thế, phía dưới lại như vậy, còn phải đề phòng cấp dưới nhìn thấy, anh có thể làm gì?

Thực ra là anh có cách, có thể bảo cấp dưới ra ngoài trước rồi sau này bàn lại cũng được. Nhưng cũng không biết có gì ngăn cản anh, có lẽ là anh muốn xem tiểu yêu tinh muốn làm gì với mình... Xem lá gan của cô lớn thế nào.

Đồng Đồng không biết Úy Ương đang nghĩ gì, dù sao cô cũng đã kéo quần trong của anh, đem vật tráng kiện hoàn mỹ đó lấy ra.

Nói thì nói vậy.... Thực ra là không quá đẹp mắt, nhưng tràn đầy mùi vị đàn ông.

Nhìn vật tráng kiện trước mắt, Đồng Đồng thử vuốt ve hai cái, cơ thể cao lớn của Úy Ương lập tức cứng ngắc trong vài giây nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, mặt không đổi sắc trao đổi với cấp dưới, giống như bên dưới không giấu một cô gái, càng không có đôi tay nhỏ bé đang bận rộn dưới hạ thân anh.

Đúng là tội lỗi, tội lỗi, Đồng Đồng nghĩ thầm. Tại nơi ngiêm minh thần thánh làm chuyện này... Quả thực là không thể tha thứ!

Thế nhưng... cô thấy rất thoải mái! Còn muốn tiếp tục nữa!

Thế là cô làm chuyện mà chính mình cũng không thể tin được. Cúi đầu, Đồng Đồng mở miệng ngậm vào thứ kia.

Úy Ương run rẩy một cái, mũi hít khí lạnh. Cấp dưới trước mặt lập tức quan tâm hỏi: "Ngài sao vậy, cảm thấy không thoải mái sao?"

Anh nghiến răng nghiến lợi dùng khóe mắt dư quang nhìn tiểu yêu tinh dưới hạ thân, nói: "Không sao, tôi rất ổn." Cô nhóc kia! Vậy mà dám làm chuyện như vậy cho anh!

Vậy là hai người tiếp tục, Đồng Đồng cũng tiếp tục trêu chọc.

Đầu tiên cô hôn lên đôi mắt nhỏ kia, tỉ mỉ quan sát rồi suy nghĩ một chút, nhớ lại kỹ xảo đã từng nhìn thấy trong AV, dọc theo nơi đó liếm lên.

Đầu lưỡi vừa mềm mại vừa ẩm ướt lại chạm vào chỗ mẫn cảm nhất của đàn ông, quả thực là muốn mạng Úy Ương.

Đồng Đồng liếm nơi đó còn chưa đủ, ngay cả hai quả trứng lớn cũng lấy ra, vừa cắn vừa hôn. Úy Ương không ngừng run run, khoái cảm lan tràn cả cơ thể, đâu đâu cũng tê dại.

Đến khi Đồng Đồng thực sự cho vào miệng nhỏ mềm mại, Úy Ương cuối cùng cũng không nhịn được nữa!

Phất tay để cấp dưới ra ngoài, cửa vừa đóng lại anh đã muốn kéo tiểu yêu tinh dưới thân lên, ai ngờ cô đột nhiên gia tăng cường độ, thứ nam tính đó ra vào càng sâu trong khoang miệng cô, đầu lưỡi cũng không chịu thua kém.

Úy Ương mất đi khí lực, chỉ có thể nắm chặt bút máy dồn dập thở gấp, mãi một lúc sau mới xuất ra ngay trong miệng cô.