Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 50: Tiệc mừng thọ (I)




Đối mặt với Úy Ương, trước nay Đồng Đồng vẫn luôn biết điều, cô gật đầu, tạm biệt Lục Tiểu Lâm, thầy giáo và vài bạn học tương đối thân thiết rồi ngoan ngoãn đi theo Úy Ương.

Chủ nhân của bữa tiệc mừng thọ là chiến hữu hồi còn trẻ của Úy gia gia khi tham gia kháng chiến chống Mĩ, cùng nhau vào sinh ra tử một thời.

Úy gia gia vốn có thể đi, tiếc là hôm qua ăn kem quá nhiều nên bị tiêu chảy...

Người sĩ diện hão như Úy gia gia đương nhiên không muốn cho người khác biết được nguyên nhân mất mặt này, nói là mình phát sốt đi không được, để cho Úy Ương và Đồng Đồng đi thay.

Đồng Đồng hiển nhiên không từ chối, dù sao người bị Úy gia gia cướp kem không phải là cô (Đồng gia gia mặt đẫm lệ T.T).

Úy Ương thì không nghĩ đơn giản như Đồng Đồng, dù là bữa tiệc mừng thọ thôi nhưng đối phương là nhân vật lớn, người tham gia chắc không ít, anh đi thì không biết phải xã giao bao lâu.

Đồng Đồng nhỏ như thế, anh tuyệt đối không muốn cô bước chân vào cái vòng luẩn quẩn này. Cô chỉ cần làm búp bê được người nhà nuông chiều là được rồi, những cái khác cô không cần bận tâm.

Những lục đục người đến người đi, tốt nhất là cô đừng biết gì cả.

Từ sân thể dục đến cổng trường chỉ đi mất vài phút, nhưng chẳng biết bao nhiêu ánh mắt đã đặt lên người Úy Ương.

Đồng Đồng nhìn sắp mù luôn rồi, cô chu môi, lay lay tay Úy Ương: "Anh Úy Ương, sao này anh đừng tùy tiện xuất hiện trong trường em nữa được không?"

Giọng điệu này, Úy Ương trong đầu không khỏi cho rằng mình đã quấy nhiễu đến Đồng Đồng: "Xin lỗi, anh không nghĩ tới, quả thực là hơi đường đột."

Mặc dù nói thế nhưng giọng anh vẫn ẩn chút mất mát, bé thật sự lớn rồi, không cần anh bảo vệ nữa...

Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, cả người Úy Ương phát ra cả bầu không khí suy sụp, Đồng Đồng đang được anh dắt tay cũng đã nhận ra.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt Úy Ương, Đồng Đồng ngay lập tức biết anh đã hiểu sai. Có đôi khi cô cũng không thể tin được, vì sao anh lại thích cô như thế?

Chẳng lẽ là vì nuôi cô từ nhỏ đến lớn? Khi còn bé, anh thích bế cô, đi chỗ nào cũng mang theo cô, cho cô uống sữa, tắm rửa, thay tã mà chưa từng có một câu oán hận, không lẽ anh xem cô là con gái.

Trời ơi! Đất ơi! Nếu sự thật là thế này, sao trời không cho sét đánh chết cô luôn đi cho rồi!

"Anh Úy Ương, ý em không phải thế." Đồng Đồng lắc lắc hai bàn tay đang nắm chặt nhau, ngẩng mặt làm nũng.

Úy Ương cao khoảng 1m87, mà Đồng Đồng tuy đã cao hơn nhưng cũng chỉ 1m50, so với Úy Ương vẫn là thấp hơn nhiều, mỗi lần nhìn anh thật mỏi cổ.

"Anh xem đi, vừa tới đã lấy không biết bao nhiêu ánh nhìn." Đồng Đồng bất mãn mở miệng. "Em không thích người khác nhìn anh."

Loại ánh mắt tán thương, si mê, kinh diễm này, cô không thích.

Đồng Đồng chợt phát hiện dục vọng chiếm hữu của bản thân quá mạnh, hận không thể cất luôn Úy Ương trong túi, chỉ có mình mới được nhìn thấy anh.

Úy Ương không ngờ lý do là thế, rõ ràng đã sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười xoa đầu Đồng Đồng, khiến mái tóc đen mềm mại rối tung, nhẹ giọng nói: "Người khác ra sao anh cũng không quan tâm, chỉ cần em thích anh là được rồi."

Đồng Đồng chớp mắt, nếu không phải tay đang bị Úy Ương nắm, cô nhất định đã che mặt rồi!

Sao có thể đứng giữa thanh thiên bạch nhật thốt ra lời nói nhu tình náo loạn lòng người như thế! Sao không cho cô thời gian thích ứng! Gia cũng biết xấu hổ mà!

Khuôn mặt Đồng Đồng đỏ bừng, Úy Ương tất nhiên đã nhìn ra. Đáy lòng anh trở nên mềm mại, nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay nhỏ bé.

Mặt Đồng Đồng càng đỏ hơn, mím môi đi theo anh, bộ dáng xinh đẹp đáng yêu quả thực khiến người ta yêu thương.

Lên xe, Đồng Đồng chải lại tóc cho đàng hoàng, hàn huyên với Úy Ương một lúc thì đã đến nơi.

Trần lão gia có quan hệ rất thân thiết với Úy gia gia, hai người tòng quân cùng nhau, trèo đèo lội suối kháng chiến mới có được địa vị ngày hôm nay.

Tuổi tác ông đã cao, con trai lại rất hiếu thuận nên muốn đón ông về nhà để tiện chăm sóc, vì thế mà ông chuyển ra khỏi đại viện.

Nhưng như vậy không có nghĩa là những người có giao tình với ông ít, nếu không khi Úy Ương và Đồng Đồng vừa đến bên ngoài biệt thự thì đã không thấy cánh rừng bên cạnh chứa đầy xe, đoán chừng đều là xe của người đến tham gia tiệc mừng thọ.

Hai nhà có quan hệ thân thiết mấy đời với nhau, cho nên Úy Ương đi thẳng vào gara Trần gia, cầm lấy hộp quà rồi dắt tay Đồng Đồng đi vào phòng khách.

Ngoại hình xuất chúng cùng tuổi tác cách biệt khiến Úy Ương và Đồng Đồng vô cùng dễ thấy trong đám đông.

Trần lão gia liếc mắt liền nhận ra Úy Ương, ngoắc ngoắc tay bảo anh đi sang.

Úy Ương dắt tay Đồng Đồng đến trước mặt Trần lão gia, Trần lão già tuổi già nhưng tâm không già sang sảng cười to, vỗ vai Úy Ương, thấy anh không sứt mẻ gì thì trong mắt hiện lên tán thưởng: "Không tệ, vài năm trôi qua đã chín chắn hơn nhiều."

Người bạn của ông đối xử với đứa cháu này nghiêm khắc thế nào ông cũng thấy, khi tham gia quân ngũ, không những không đi cửa sau, ngược lại còn phải tiếp nhận huấn luyện khắc nghiệt hơn, vậy mà chàng trai trẻ này có thể chống đỡ và cố gắng, thậm chí nhiệm vụ nào cũng hoàn thành vô cùng xuất sắc. Thật là khiến người khác ghen tỵ.

Cháu trai nhà mình xuất thân cũng không hề kém, nhưng cả ngày chỉ biết ăn chơi, ve vãn phụ nữ, hai mươi tuổi rồi vẫn vô tích sự, trong khi Úy Ương đã sớm bị bắt đi bồi dưỡng.

Trên mặt ông cụ nhất thời hiện lên sự bất đắc dĩ, Úy Ương tinh ý, thấy ông cụ ưu sầu thì vội vàng đưa hộp quà ra: "Đây là quà gia gia nhờ cháu đưa đến, nói là ông nhất định sẽ thích."

Trần lão gia nửa tin nửa ngờ nhận chiếc hộp, từ từ mở ra, bên trong là một khối dương chi bạch ngọc thượng hạng!

Ông không có ham thích gì nhiều, chỉ thích ngọc, xem như lão Úy hiểu ông, không quên cái sở thích nho nhỏ này.

Trần lão gia ha hả cười, bất chợt thấy bên cạnh Úy Ương có một cô bé vẻ ngoài rất xinh đẹp, mắt to miệng nhỏ khuôn mặt nhỏ nhắn, không hề sợ người lạ, trên người mặc một chiếc váy màu xanh da trời.

Thấy ông cụ nhìn mình, Đồng Đồng nở nụ cười vui vẻ: "Cháu chào ông, cháu là Đồng Đồng."

"Đồng Đồng?" Trần lão gia lộ vẻ mặt kinh ngạc: "Là Đồng gia kia sao?" Gia đình thương nhân nổi danh ở thủ đô, không hề thua kém với những người quyền cao chức trọng như ông.

"Chính là Đồng gia đó." Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Đồng Đồng cười đến cong cong, cô cầm làn váy, ưu nhã cúi chào: "Mong được ông chỉ giáo nhiều hơn."

Cô bé này thực khiến người ta có thiện cảm, Trần lão gia chỉ có một cháu trai nên lập tức thích Đồng Đồng, vẫy tay với cô, đợi cô đi đến bên chân mình thì ngồi xổm xuống, vừa cười vừa xoa đầu Đồng Đồng: "Thật ngoan, vừa xinh vừa tốt tính."

Cuộc đời của ông trải qua biết bao sóng to gió lớn, loại người nào cũng đã gặp qua, nhìn người đương nhiên chuẩn.

Cô bé trước mặt hai mắt trong trẻo, ngũ quan đoan trang, hơi thở bình ổn, vừa nhìn liền biết tiền đồ vô lượng, so với đứa cháu nhà mình thật đúng là khác biệt một trời.