Đồng Đồng do dự, cô không biết có nên gọi điện cho Ngải Thương Hà hay không. Lòng tự trọng của Ngải Thượng Hà quá lớn, nếu cô ấy không chủ động liên hệ thì chắc chắn là vì không muốn, nhưng Đồng Đồng thật sự không thể mặc kệ.
Dù là không quá thân thiết, nhưng vẫn là bạn bè với nhau.
Vậy nên khi Úy Ương cho cô số điện thoại Ngải Thượng Hà, cô suy nghĩ rồi bàn bạc với Lục Tiểu Lâm, cuối cùng quyết định gọi.
Điện thoại vang lên hồi lâu nhưng không ai nhận, Đồng Đồng kiên nhẫn gọi lại lần nữa, lần này đã có người bắt máy, hình như là giọng của Ngải Thượng Hà: "Thượng Hà?"
Ngải Thượng Hà cũng nghe ra giọng Đồng Đồng, sửng sốt một lúc mới trả lời: "...Đồng Đồng?"
"Mình đây, cậu khỏe không? Mình đã biết..." Đồng Đồng mím môi: "Chuyện của nhà cậu."
Bên kia cười khổ một tiếng: "Dù sao thì không có cách nào, cậu biết cũng tốt. Vốn mình không biết làm sao để nói với cậu, cũng không muốn nói, nhưng cuối cùng cậu vẫn biết được."
Ngải Thượng Hà thở dài, giọng nói chợt trở nên lớn hơn: "Đồng Đồng, mình không hiểu! Sao bố mình có thể làm chuyện như vậy? Hơn mười năm qua, sao bố có thể giả vờ ôn tồn trước mặt mẹ con mình, sau lưng lại nuôi một người phụ nữ khác?" Cô thực sự không thể hiểu được!
Chuyện này, Đồng Đồng càng không trả lời được. Trong cuộc đời của cô, xoay quanh đều là những tình yêu sâu đậm. Gia gia, bố, Úy gia gia, chú Úy và cả anh trai, dù cưới một người phụ nữ mình không yêu nhưng anh vẫn luôn có trách nhiệm, chưa từng làm bậy ở bên ngoài, cô hoàn toàn không thể lý giải được vì sao chuyện này sẽ phát sinh. "Xin lỗi..."
"Cậu xin lỗi làm gì chứ." Ngải Thượng Hà bất đắc dĩ cười khẽ, rồi thở ra một hơi: "Giờ đây mình mới hiểu được, những tật xấu trước kia đều là do bố mình nuông chiều gây ra, nếu như bố không đi theo mẹ con mình thì bây giờ mình đã không còn gì cả. Đồng Đồng, thực xin lỗi, trước đây mình... mình có hơi..."
Đồng Đồng cũng cười: "Cậu không cần phải nói, mình hiểu mà."
"Thật sao?" Ngải Thượng Hà vui vẻ hơn, dường như gánh nặng trong lòng đã buông xuống, giọng nói nhẹ hơn lúc nãy rất nhiều.
"Vậy cậu có thể đợi mình không? Chờ mình thay đổi được bản thân, nhất định sẽ đi tìm cậu."
"Tất nhiên rồi." Đồng Đồng đưa điện thoại cho Lục Tiểu Lâm, cô ngốc kia đã nước mắt đầy mặt: "Thượng Hà, Thượng Hà. Sao cậu không nói tiếng nào đã đi? Cậu biết mình và Đồng Đồng lo cho cậu lắm không? Ngay cả một tin nhắn cũng không gửi được, huhu..."
Lục Tiểu Lâm khóc lóc thảm thiết, Ngải Thượng Hà bên kia điện thoại không dám nghe. Đồng Đồng đứng bên cạnh còn thê thảm hơn, Lục Tiểu Lâm khóc như lợn bị chọc tiết, xung quanh còn có bạn học đi qua, không thể cho cô chút mặt mũi sao? Cũng không biết rụt rè gì cả!
Lục Tiểu Lâm còn chưa khóc đủ, Ngải Thượng Hà đã nói chuyển máy lại cho Đồng Đồng, cùng Đồng Đồng nói tạm biệt rồi cúp máy.
Cất di động vào túi, Đồng Đồng nở nụ cười nhìn trời. Ngón tay cô chọc chọc vào mặt Lục Tiểu Lâm, mở miệng nói: "Tất cả rồi sẽ trở nên tốt đẹp hơn đúng không?"
Vẻ mặt Lục Tiểu Lâm mờ mịt, dường như không hiểu Đồng Đồng nói gì. Đồng Đồng thấy vẻ mặt đó, muốn tức giận cũng không tức giận nổi.
Đây chính là Lục Tiểu Lâm, cô ấy không phải luôn như vậy sao? Nếu cô ấy thay đổi thì đã không phải là Lục Tiểu Lâm nữa rồi.
Nắm tay Lục Tiểu Lâm, Đồng Đồng đi đến phòng học, cả ngày tâm tình cô đều vui vẻ, buổi trưa Úy Ương đến đón, nụ cười vẫn luôn thường trực trên môi.
Vuốt ve cái mũi nhỏ một chút, Úy Ương cười nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô, tò mò hỏi: "Em cười gì đấy?" Thuận lợi bóc kẹo rồi cho vào miệng cô.
Đồng Đồng lắc đầu, nháy mắt với anh: "Đây là bí mật của con gái, anh không nên hỏi!" Nói ra cũng thật ngại, nhất là đối với cô, tốt xấu gì cũng nên có chút riêng tư. Nếu không lúc nào đứng trước anh cũng trong suốt, liếc mắt một cái đã nhìn ra được thì không tốt.
Úy Ương cười nhưng không nói, thực ra anh đã biết rồi, chỉ là luyến tiếc bộ dạng như mèo con lén lút của cô thôi.
Úy Ương ôm Đồng Đồng vào lòng, cảm thấy hình như cô đã cao hơn, mặt cũng dần nhọn, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, sớm ngày sẽ là một mỹ nhân hại người.
Ngày đêm luân phiên, Đồng Đồng rất ít liên lạc với Ngải Thượng Hà, cô không muốn kích thích cô ấy, cũng không muốn để cô ấy buồn rầu.
Ngoài việc thỉnh thoảng nhắn tin thì cô và cô ấy rất ít nói chuyện, đừng nói đến việc gặp mặt.
Đồng Đồng đến Thiên Tân du lịch cũng không nói với Ngải Thượng Hà, cô biết cô ấy chưa chuẩn bị tốt.
Tuy Ngải Thượng Hà đã thực sự thay đổi so với trước kia, nhưng Đồng Đồng thấy được lòng tự trọng của cô ấy vẫn rất lớn. Nếu Ngải Thượng Hà vẫn là Ngải Thượng Hà trước kia, chắc chắn sẽ không bao giờ lựa chọn xuất hiện trước mặt cô.
Là bạn bè với nhau, tất nhiên phải tôn trọng lựa chọn của đối phương.
Còn Lục Tiểu Lâm, sau khi lên được lớp mười hai, thành tích chỉ luẩn quẩn ở giữa lớp, có khi xuống tận phía dưới.
Bình thường Đồng Đống bận rộn, không có thời gian giúp cô ấy bổ túc trên trách nhiệm này do Đồng Đồng gánh vác, khỏi phải nói nặng nề biết bao nhiêu.
Lục Tiểu Lâm cũng biết thành tích là vô cùng quan trọng, nếu như thi không tốt thì khỏi cần mơ sẽ đậu được cùng trường đại học với Đồng Đồng, càng chưa nói đến vọng tưởng được nhúng chàm nam thần.
Cho nên Lục Tiểu Lâm cũng rất cố gắng, đến mức Đồng Đồng phải nhìn với cặp mắt khác xưa, thực ra Đồng Đồng không yêu cầu quá lớn với Lục Nhi, chỉ mong cô ấy có thể học khá một chút, ít nhất thì cũng phải cùng cô thi đậu đại học đi? Cô và cô ấy mà xa nhau sẽ không tốt!
Tháng sáu năm sau, Đồng Đồng nhận được thư trúng tuyển của đại học Q với thành tích cao nhất toàn quốc.
Kiếp trước cô cũng nhận được thư của đại học Q, chỉ là muốn xuất ngoại nên trốn tránh, hơn nữa khi đó cô không phải mười ba tuổi như bây giờ.
Đồng Đồng cảm thấy những gì liên quan đến kiếp trước, tất cả đều đang dần tan biến...
Đương nhiên Lục Tiểu Lâm cũng trúng tuyển. Tuy rằng kiếp trước Đồng Đồng không thi đề Bắc Kinh, nhưng khi ôn luyện đã từng làm qua rất nhiều đề thi thử của Bắc Kinh.
Mặc dù không nhớ rõ ràng những câu hỏi năm nay thế nào cô vẫn nhớ được sơ sơ, có đầu óc gặp qua cái gì một lần sẽ không quên đúng là chuyện tốt. Như này thì có gọi là gian lận không nhỉ? Dưới sự cưỡng ép và dụ dỗ của Đồng Đồng, Lục Tiểu Lâm cuối cùng cũng ở cuối xe tiến vào trường đại học.
Vẻ mặt Đồng Đồng: QAQ.
Nói Lục Tiểu Lâm đơn thuần thì cô ấy đúng thực ngốc nghếch. Nhưng đôi khi cũng thông minh bất thường, ví dụ như việc cô ấy cho rằng Úy Ương biết được đề.
Đồng Đồng không dám nói thật là cô biết đề...Cô sao dám đây? Cô mới là cô nhóc mười ba tuổi thôi đấy, chuyện trùng sinh này rất phức tạp được không!
Hơn nữa, Lục Tiểu Lâm nhí nha nhí nhố miệng rộng như thế, sơ ý nói ra một cái thì sao?
-----
Nhược Vy: phía trên nói đến đề thi Bắc Kinh, mình cũng không hiểu cho lắm, các bạn có thể hiểu thành là trường Q ở Bắc Kinh, cho nên đề thi Bắc Kinh cũng chỉ trường Q, vì Đồng Đồng và Lục Tiểu Lâm cùng trường.
Chương sau không có trong bản raw, mình cũng đã tìm trên Baidu nhưng không tìm được, các bạn nếu ai có khả năng thì cầu giúp đỡ TvT.
Còn nếu không tìm được thì cũng không sao, vì nó không ảnh hưởng nhiều đến nội dung, mong các tình yêu thông cảm cho mình~