Ông Đồng quả nhiên nói được làm được. Buổi chiều ngày tiếp theo, ông và Đồng Đống về đến nhà.
Sắc mặt ông có chút khác lạ, Đồng Đồng nhìn không hiểu, nhưng không phải bố nói đã giải quyết xong mọi chuyện rồi sao?
Cô không gặng hỏi nữa, kiếp trước, bố đối xử với thân thích bên kia với thái độ vô cùng cứng rắn, cho nên cô lựa chọn tin tưởng bố mình.
Chỉ là...Dùng chân cũng biết bố chắc chắn phải bỏ ra thứ gì đó, có lẽ là tiền, cũng có thể là cái khác, ai mà biết được?
Nhưng bất kể là cái gì đi nữa, cô cũng hi vọng sau này không gặp lại những người đó, nhà cô và nhà bên kia là người của hai thế giới, bất kể là tam quan hay thân phận đều không chung một đường.
Đồng Đống trở về, việc học bổ túc của Lục Tiểu Lâm lại bắt đầu. Cô ấy rất rối rắm, không muốn học bài nhưng rất muốn gặp Đồng Đống, rối rắm đến thiếu chút nữa lấy sợi mì thắt cổ ~
Đương nhiên, trong lòng nghĩ gì thì khi Đồng Đống thực sự xuất hiện, Lục Tiểu Lâm vẫn vui sướng chạy đến như con nai con ~
Thời gian học là như cũ, một ngày một tiếng, bởi vì học bổ túc buồi chiều nên Lục Tiểu Lâm ăn cơm ở nhà Đồng Đồng luôn.
Lần đầu tiên nhìn bữa cơm phô trương của bọn họ, cằm cô thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Nửa mùa hè qua đi, tất cả cố gắng xem như có chút hiệu quả, vì bị Đồng Đồng bắt ép vận động và chăm chút bản thân, cô cuối cùng cũng nhìn giống một nữ sinh cao trung tuổi trẻ tràn trề.
Lần thứ hai khai giảng, tất cả bạn học đều sợ ngây người. Tuy rằng không thay đổi quá nhiều nhưng nữ sinh trước mặt thật sự là Lục Tiểu Lâm nhan sắc tầm thường mặt có tàn nhan sao?
Cô gầy hơn rất nhiều, cơ thể còn có chút đường cong, làn da trở nên tốt hơn, mái tóc cũng đen óng ả. Trên người chỉ mang một cái áo phong in hình hoạt hình đơn giản và quần bảy phân nhưng nhìn rất có sức sống, nụ cười trên mặt tràn ngập ánh mặt trời như càng làm cô trông hoạt bát, khiến cho người khác không nhịn được muốn tiếp cận.
Chẳng qua khi cô nhìn thấy giáo viên dán xong danh sách lớp thì... "Oa, mình thành công rồi! Trời ạ! Đồng Đồng, cậu nhìn thấy không? Mình vậy mà thành công? Đúng là ông trời phù hộ! Mình biết ngay ông già đầu hói ấy vẫn để tâm đến mình mà."
...Xem như nãy giờ chưa nói gì, Lục Tiểu Lâm vẫn thô bỉ lỗ mãng như trước kia.
Đồng Đồng bị Lục Tiểu Lâm ôm má kề má, muốn tránh nhưng tránh không được, tuy rằng đã gầy như khí lực của Lục Tiểu Lâm vẫn rất lớn: "Buông ra, đừng có kéo nữa!"
Loại người như Lục Tiểu Lâm một khi vui vẻ sẽ ôm người khác không buông, Đồng Đồng thật thông cảm cho chồng tương lai của cô ấy, vợ mình hở chút là ôm loạn...đây không phải bệnh xà tinh thì là gì?
"Gia quá phấn khích thôi!" Lục Tiểu Lâm vui sướng tiếp tục ôm chặt Đồng Đồng, phấn khích như sắp bay lên trời: "Gia có thể cùng lớp với cậu! Lẽ nào cậu không vui?"
Khi hỏi câu cuối cùng, cô dần dừng lại tất cả hành động, ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm Đồng Đồng.
Đồng Đồng túa mồ hôi lạnh, giật giật khóe miệng nói: "...Tất nhiên là vui, vô cùng vui vẻ, vui đến mức không thể vui hơn."
Nói xong nhìn vào vẻ mặt đắc ý của Lục Tiểu Lâm: "Cậu còn chưa chịu buông sao? Rất nhiều người đang nhìn. Hơn nữa, nói nhỏ một chút đi, nếu thầy chủ nhiệm biết cậu lén gọi thầy là "ông già hói đầu" thì có thể khỏi tốt nghiệp luôn đấy."
Quan trọng nhất là rất mất mặt, Lục Tiểu Lâm hình như mất mắt đã thành thói quen, cho nên một chút cũng không cảm thấy gì.
Nghe vậy, người nào đó vô cùng ủy khuất, nghìn lần vạn lần không nỡ buông Đồng Đồng ra, sau đó trong nháy mắt lại vui vẻ rạo rực nhìn bảng thông báo.
Đồng Đồng chắp tay sau lưng đi quanh Lục tiểu Lâm ba vòng, thấy Lục Tiểu Lâm vẫn dán mắt vào bảng thông báo không chịu rời đi thì chọc tay vào gáy cô ấy, nói: "Cậu chỉ vượt qua năm phần, bay qua được một vùng trời thấp mà thôi, còn phải tiếp tục cố gắng, đừng nên đắc ý quá đấy."
Lục Tiểu Lâm oán giận nhìn giương mắt, hàng thứ nhất, hai chữ "Đồng Đồng" dễ thấy vô cùng.
"Ai so với cậu được, cả nhà cậu ai cũng có chỉ số thông minh không tầm thường." Loại người bình thường như cô chỉ cần trải qua một cuộc đời đơn giản là được rồi, nếu không thích nam thần Đồng Đống, cô sẽ không cố gắng học tập như thế này.
Đồng Đồng nhún vai, kéo tay Lục Tiểu Lâm: "Được rồi, chúng ta đến lớp học trước, tất cả mọi chuyện đã làm xong rồi, giờ thì đi xem xem Ngả Thượng Hà thế nào."
Đáy lòng Đồng Đồng có chút hổ thẹn, cả kì nghỉ hè bận rộn không liên lạc với Ngải Thượng Hà, hậu quả là đến giờ vẫn không liên lạc được. Không biết cô ấy sao rồi, lúc trước nghe nói cô ấy muốn đi dạy kèm, hiện tại không biết thành công hay chưa.
Đến khi đi tìm Ngải Thượng Hà, Lục Tiểu Lâm và Đồng Đồng mới biết cô ấy đã chuyển trường, cũng không nói với hai cô một tiếng.
Hai người đều choáng váng, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, Lục Tiểu Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Thảo nào mình không liên lạc được với cậu ấy, thì ra là đã chuyển trường. Nhưng mà, tại sao cậu ấy không nói với chúng ta một tiếng? Không nói với mình, cũng không nói với cậu? Cậu luôn cầm điện thoại bên người, hơn nữa luôn bật tín hiệu, nếu cậu ấy muốn, chắc chắn sẽ gọi được mà."
Đồng Đồng gật đầu: "Ừ, cậu ấy không gửi tin nhắn cũng không gọi điện thoại, tín hiệu không có bị sao...Chẳng lẽ cậu ấy xảy ra chuyện gì?" Không thể nào, nếu đã xảy ra chuyện, sao cô ấy lại không liên lạc với bọn họ?
Bởi vì không tìm thấy Ngải Thượng Hà, Đồng Đồng đành gọi điện cho Úy Ương nhờ anh tìm giúp, rất nhanh bên kia đã đáp lại, thì ra nhà Ngải Thượng Hà đã chuyển đến Thiên Tân.
Lúc đi không thông báo với ai, cũng không người nào biết vì sao, nhưng điều này không thể làm khó Úy Ương, anh đương nhiên sẽ tra ra được.
Nguyên do là nhà Ngải Thượng Hà xảy ra chút chuyện, không phải công ty phá sản, mà là gia đình vốn hòa thuận hanh phúc nay lại tan vỡ.
Ông Ngải nuôi tình nhân bên ngoài đã vài chục năm, giữa hai người còn có một đứa con trai mười ba tuổi.
Nếu không phải ông quên mang điện thoại và máy tính, còn không đặt mật khẩu thì bà Ngải đã không thể phát hiện.
Ngải Thượng Hà vẫn luôn là tiểu công chúa được bố mẹ yêu thương, thế nhưng trong một đêm lại mất hết tất cả, cô không biết nên làm gì cho tốt.
Ông bà Ngải đương nhiên ly hôn, ông Ngải muốn con gái theo mình, nhưng Ngải Thượng Hà không thể chịu được chuyện bố phản bội, quyết định đi theo mẹ.
Cuối cùng, ông Ngải không muốn cùng lúc mất đi cả vợ và con nên cũng đi theo.
Tình huống sứt đầu mẻ trán, Ngải Thượng Hà hiển nhiên sẽ không chủ động liên lạc với Đồng Đồng hay Lục Tiểu Lâm.
Bởi vì gia thế hơn người nên cô luôn tự cao, nhất là khi đối mặt với Lục Tiểu Lâm, cảm thấy cái gì mình cũng hơn cô ấy, tuy rằng kém Đồng Đồng nhưng ít ra vẫn ăn đứt Lục Tiểu Lâm.
Nhưng bây giờ thì sao?
Cả gia thế và thanh danh, cô đều mất tất cả!
Nếu cái gì cũng đã mất đi, cô cần bạn bè làm gì?
Cho nên, Ngải Thượng Hà không liên lạc với Đồng Đồng, sự tự tôn vốn không dư lại bao nhiêu càng thêm ít ỏi.