Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 46: Về quê (IX)




Vì sao không thể đi? Trong mắt Úy Ương dâng lên sự nghi hoặc.

Đôi mặt anh rất đẹp, vừa đen vừa sâu kín, giống như có thể hút người khác vào, Khổng Phương Phương kìm nén không nổi.

Cô nhiều lần mở miệng, bờ môi mấp máy nhưng không biết nên dùng lý do gì. Úy Ương cũng không nguyện ý lãng phí thời gian chờ cô nghĩ ra lý do, trực tiếp vòng qua cô rồi rời đi.

Khổng Phương Phương muốn đuổi theo nhưng không dám, cuối cùng dẫm mạnh chân, nước mắt tuôn ra không ngừng.

Cô vẫn nghĩ mình khóc thì Úy Ương sẽ dừng bước, ai ngờ anh ngay cả cái quay đầu cũng không, ông Đồng và Đồng Đống càng không an ủi, chỉ ước gì cô mau về nhà.

Bởi vì phải làm thủ tục xuất viện nên bọn họ đuổi kịp Úy ương, Khổng Phương Phương lau nước mắt đuổi theo.

Úy Ương không lái xe đến, Đồng Đống phải chở anh và Đồng Đồng ra sân bay, ông Đồng tạm thời chờ ở đây.

Dọc theo đường đi, Khổng Phương Phương nỗ lực xen miệng nhưng người Đồng gia trò chuyện nhập thần, không ai để ý đến cô.

Cô vừa tức giận vừa nôn nóng, không biết nên làm gì mới phải, muốn gọi điện thoại hỏi bố mẹ lại sợ họ nghe thấy, còn nếu đi ra một đoạn xa thì lỡ họ thừa cơ hội đi luôn thì sao?

Làm gì cũng không tốt, Khổng Phương Phương lo lắng vô cùng, thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn Úy Ương, quan sát từng nụ cười lời nói, không có gì là không đẹp, cô chỉ muốn người đàn ông này là của mình.

Đến bãi đỗ xe, Úy Ương bế Đồng Đồng ngồi vào sau xe, Đồng Đống ngồi ở ghế lái, ông Đồng vẫy tay chào tạm biệt, trước đó còn hôn trán Đồng Đồng một cái, lại bị cô nắm chặt cánh tay: "Bố."

Cô ngẩng đầu, làm bộ đáng thương, đôi mắt chớp chớp: "Bố phải về nhanh đấy, con và mẹ đều sẽ nhớ bố và anh."

"Bố hứa, muộn nhất là tối mai, bố sẽ về đến nhà." Ông Đồng mỉm cười hôn thêm một cái, xoa má cô rồi căn dặn Úy Ương: "Chăm sóc em thật tốt, để em nhanh chóng khỏi bệnh." Vế sau là nói với Đồng Đống.

Hốc mắt Đồng Đồng đỏ lên, cô nén nước mắt, bĩu môi chui vào lòng Úy Ương, cùng bố nói tạm biệt.

Khổng Phương Phương nôn nóng sắp chết rồi, nhưng cô không đủ thông minh, khi bọn họ đi rồi vẫn không nghĩ ra lý do gì để níu lại.

Nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, trong lòng cô vô cùng khó chịu, mất mát giống như đã đánh mất một thứ quan trọng.

Tình đầu chớm nở trong nháy mặt bị vùi dập, đáy lòng cô đau xót, trực tiếp ngồi xuống đất khóc lớn.

Ông Đồng đứng bên cạnh đầu đầy hắc tuyến, ông đương nhiên có thể nhìn ra cô cháu gái này thích Úy Ương, vẻ mặt như vậy không phải vì xem thường mà là hai người thật sự không hợp nhau.

Trừ khi Úy Ương thật tình thích nó, bằng không Úy gia tuyệt đối sẽ không chấp nhận một cô con dâu tầm thường như vậy.

Đừng nói cái gì mà tư tưởng cổ hủ, chỉ biết môn đăng hộ đối, chỉ riêng thân phận và địa vị gia tộc đã khiến Úy Ương không thể bình thường giống bao người khác.

Huống gì đâu phải cô gái nào cũng đủ năng lực và dũng khí để đứng bên cạnh Úy Ương, cùng nó sánh vai cơ chứ?

Vì vậy, ông không thể nào xem trọng việc Khổng Phương Phương với Úy Ương là "Nhất kiến chung tình". Cô bé này chẳng qua là chưa thấy ai ưu tú như Úy Ương mà thôi, cho nên mới đem toàn bộ huyễn tưởng đặt lên người nó.

Trời biết mới hai đứa mới gặp nhau chưa đầy hai tư tiếng đồng hồ, lấy đâu ra tình cảm sâu đậm?

Tuy nhiên, những quan điểm trên không chứng minh ông Đồng đặc biệt quan tâm cô cháu gái này, thật ra hiện tại ông rất bối rối: Có thể ngừng khóc chưa? Rất nhiều người qua đường đều đang nhìn, thật sự quá mất mặt.

Nhưng mà ông không biết an ủi như thế nào, để người khác không biết mình có quan hệ với cô, ông Đồng lùi về sau vài bước, vừa hay phía sau là một siêu thị nhỏ, ông đi vào mua thuốc lá.:v

May là Đồng phu nhân và Đồng Đồng không có ở đây, hai mẹ con mà thấy sẽ vô cùng tức giận.

Thực ra ông Đồng đã cai thuốc nhiều năm, nhưng không hiểu sao bây giờ lại đột nhiên muốn hút, có lẽ là vì những chuyện xảy ra mấy ngày qua thật sự rất khó giải quyết.

Nhà anh cả muốn đi học, chỉ dựa vào tiền là không được, nhà anh ấy căn bản đâu có nhiều tiền như thế, mà nếu có tiền, không có quan hệ thì cũng đừng mong vào được đại học N.

Sau này ông mới biết căn bản không chỉ có mỗi việc ấy, con trai thứ hai của anh cả uống say đánh người ta đến mức tàn phế cũng xin ông giúp đỡ, ông sao có thể không có lương tâm mà giúp đỡ chuyện ấy? Càng chưa nói đến cậu con trai đó một chút cũng không biết ăn năn hối lỗi.

Rồi mấy cô con gái của em mình, mỗi người đều không thể bớt lo. Đây là muốn lột da ông sao? Cái gì cũng có thể nhờ được.

Ông Đồng không biết phải làm sao. Ông biết rõ lần này trở về không phải là quyết định đúng đắn, may là ông không để vợ mình cùng về đây, nếu không thì không biết bà đã đau lòng thành cái dạng gì rồi. Nhiều năm như thế, ông thật sự có lỗi với bà.

Cũng may ông đã đoạn tuyệt với Khổng gia, họ cũng sửa lại, chỉ mong bọn họ không tiếp tục quấy rầy nữa.

Những chuyện bọn họ nhờ ông giải quyết, ông sẽ làm bằng cách không ảnh hưởng đến người khác, cũng không làm chuyện có lỗi với ai.

Chuyện đại học N là hoàn toàn không có khả năng, nếu buộc phải vào trường đại học, ông cũng không lợi dụng danh tiếng của mình để cưỡng ép, sẽ đưa nó vào một trường đại học bình thường mà thôi, có thể đi học là được rồi.

Chuyện đứa con thứ hai nhà anh cả, ông sẽ không nhúng tay vào, chỉ giúp một nửa phí bồi thường, phải ngồi tù hay phải xin lỗi, tất cả là việc của nhà anh cả.

Còn chuyện của em trai, muốn tiền để xây thêm phòng ở,... đều là chuyện của nó.

Ông đã hết lòng rồi.

Sau này cũng sẽ không trở về nữa.

Nơi này đâu đâu cũng là những ký ức không hề tốt đẹp của ông, hiện tại nhớ lại còn không có nổi một kỷ niệm tốt đẹp nào.

Ông Đồng thở dài, dập tắt tàn thuốc rồi vứt vào thùng rác, lấy ra hai viên kẹo cao su cho vào miệng. Nếu như trở về bị Đồng Đống biết được thì không tốt, tiểu tử thúi kia sẽ đi cáo trạng, ông cũng không muốn ngủ ở phòng khách.

Khổng Phương Phương hẳn đã khóc đủ, dù sao hiện tại ánh nắng đã chói chang.

Cô xoắn tay đi đến chỗ ông Đồng, ngẩng đầu nhìn ông, có chuyện muốn hỏi nhưng hơi ngượng ngùng: "Cái kia...Bác hai này, người vừa rồi là ai vậy, anh, anh ấy có quay lại lần nữa không?"

Ông Đồng nhìn Khổng Phương Phương, không nói gì mà xoay người đi mua cho cô một chai nước cam ướp lạnh, rồi mới thở dài nói: "Cháu đừng nhớ mong nữa, nó sẽ không quay trở lại nơi này."

Khổng Phương Phương mấp máy môi, trong mắt lại dâng lên nước mắt. Ông Đồng nhìn thấy liền đau đầu, chuyện an ủi người khác ông thật sự không biết!

Hơn nữa đối mặt với cô nhóc này, ông phải an ủi cái gì? Nói cháu sẽ thành công, chỉ cần cháu muốn sẽ có thể sao?

Quên đi!

Cuối cùng ông cái gì cũng không nói, để mặc Khổng Phương Phương tiếp tục khóc giữa đường.

----

Nhược Vy: cảm thấy mệt mỏi ("Д`). Đây là chương cuối cùng của phần về quê rồi, chờ mãi mới về nhà =))) Khoảng vài ba chương nữa Đồng Đồng sẽ 16 tuổi, có ai nhớ năm Đồng Đồng 16 tuổi có gì xảy ra không nào o(`ω"*)o