Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 42: Về quê (V)




Quá nhiều người!

Nhìn qua chỉ thấy một mảnh đen sì, ngoài ra cái gì cũng không thấy. Đồng Đống không thích mấy chỗ náo nhiệt như thế, cau mày hận không thể ngồi luôn trong xe.

Nhưng mà Đồng Đồng ầm ĩ muốn ra ngoài, anh không còn cách nào ngồi yên.

Đồng Đồng vô cùng hiếu kỳ, cô chưa từng đến nơi nào như thế, đồ được bán cũng thật nhiều, không giống đồ ăn ở khu lân cận trường học.

Trên đường rất nhiều người, cái gì cũng bán, mỗi sạp hàng đều khá nhỏ, những người dẻo miệng cũng không ít.

"Anh! Nhìn kìa, bánh ngọt* lúc trước đấy!" Không phải bánh ngọt bình thường, mà là bánh cao nướng mật, thoạt nhìn ngọt ngào thơm ngon, trên mặt còn phủ đậu đỏ và táo. "Em muốn ăn!"

*Bánh ngọt (糕): dùng bột gạo, bột mì, đậu, có thể còn nhiều loại nguyên liệu khác, trộn với nước, trứng, đường, sữa,... nấu thành.

Vùng xung quanh lông mày Đồng Đống càng nhăn hơn: "Không sạch sẽ." Anh không đụng vào thức ăn ven đường.

Đồng Đồng chớp mắt đáng thương nhìn anh, phần kiên trì này vài giây đã sụp đổ, cuối cùng vẫn phải bỏ tiền mua cho cô, nhưng cái đám theo sau cũng đòi ăn, Đồng Đống không còn cách nào khác, mặt càng lúc càng đen lại.

"Cảm ơn." Mấy người kia ít ra cũng lễ phép.

Thừa dịp mấy người nhà họ Khổng đang ăn, Đồng Đồng thầm quan sát một chút. Tổng cộng bốn người, trong đó có một cô gái, chính là Khổng Đình Đình đang học cao trung.

Những người khác thì không biết là con nhà ai, dáng dấp có chút giống thím ba, chắc là con nhà thím ấy. Người lớn tuổi nhất tầm hai mươi, ít nhất so với Đồng Đống lớn tuổi hơn, còn lại khoảng mười lăm mười sáu.

Cô không quen mấy người kia, cũng không có ý định làm quen. Ngoại trừ dọc đường nhắc nhở bọn họ không nên nhoài ra bên ngoài thì không nói gì nữa.

Bốn người này vẫn đi theo sau, Đồng Đống là một người anh hào phóng, chỉ cần Đồng Đồng thích thì không nói hai lời đều mua cho cô, trong miệng còn chưa ăn hết đã có thêm vài bọc trên tay.

Đi dạo một vòng, Đồng Đồng có chút mệt mỏi, người đông cùng trời nắng khiến cô dù đội mũ cũng như không đội.

Đồng Đống còn hơn thế, vì không đội mũ mà mặt đã đỏ bừng. Đồng Đồng đau lòng, kéo anh vào một quán trà sữa, vừa nhìn đồng hồ đã thấy kim chỉ mười hai giờ, đồ ăn còn chưa có mua đâu.

Đồng Đồng lười biếng nhìn Đồng Đống, đầu gối lên vai anh, sau đó nhìn qua đám người Đình Đình: "Chúng ta nhất định phải đi chợ mua thức ăn sao? Không thể đi siêu thị?"

Ít ra còn có điều hòa. Nơi đỗ xe lúc nãy cũng không tệ, vừa gần vừa tiện.

Đám người Khổng Đình Đình không có ý kiến, tiền không phải do bọn họ bỏ, có thể nói gì đây?

Thế là đoàn người trở lại nơi đỗ xe, vừa bước vào siêu thị Đồng Đồng đã cảm thấy sống lại, thở phào nhẹ nhõm kéo tay Đồng Đống.

Bởi vì khẩu vị khác nhau nên cô đưa giỏ cho bốn người kia, để bọn họ muốn ăn gì thì mua nấy, chiếc giỏ trên tay Đồng Đống chất đầy đồ ăn vặt và sữa chua, thức ăn ngược lại không có mấy.

Bốn người kia quả nhiên không khách khí, chuyên chọn thứ tốt nhất, trong một lát đã đầy giỏ. Bọn họ chỉ đơn thuần làm theo phương châm của thím ba, "cứ việc chiếm thứ tốt của nhà bác hai, dù sao nhà bác ấy cũng có tiền".

Ngày thường họ rất ít đi mua đồ, bây giờ chỉ cần hợp ý liền đặt vào trong giỏ. Đến khi giỏ không chứa nổi liền đem xe đẩy đến.

Đồng Đồng cũng không ngại, chỉ là mua đồ ăn thôi, cứ để cho mấy người kia thoải mái, dù sao lần sau sẽ không gặp lại!

Lúc tính tiền, tiền mặt trên người Đồng Đống không đủ, lười ra xe lấy nên trực tiếp quẹt thẻ. Nhân viên thu ngân tặng thêm một món đồ chơi Vua hải tặc, Đồng Đồng đi dạo nửa ngày mà không mua cái này, bây giờ cô thích thì sẽ không nhường.

Tranh nhau một hồi, Đồng Đống không cần ra tay giúp cô, chỉ nói câu "ai mua người đó lấy" rồi cầm túi đồ ra xe.

Đồng Đồng ngoan ngoãn để anh dắt tay, chỉ là hai tròng mắt không ngừng đảo qua đảo lại, không biết lại muốn bày trò gì.

Lúc về nhanh hơn so với lúc đi một chút, người Khổng gia không những không ít đi mà còn nhiều thêm!

Ồn ào huyên náo không biết nói chuyện gì. Bọn họ nói tiếng địa phương, Đồng Đồng cố gắng lắm mới hiểu được một nửa, nếu bọn họ nói nhanh hơn, chắc chắn cô sẽ nghe như không nghe vậy.

Bà cụ Khổng thấy bọn họ mua nhiều thứ đầu tiên là trách mắng, khiển trách cô và Đồng Đống tiêu tiền hoang phí, hình như nhà cô làm gì bà cũng không vừa mắt, vẫn là bác cả bên cạnh giảng hòa.

Đến nỗi bốn người đi mua đồ cùng cô, khi cô và Đồng Đống bị bà cụ Khổng mắng thở mạnh cũng không dám, tùy ý để cho anh em Đồng gia chịu tiếng xấu.

Đồng Đồng lười để ý, Đồng Đống khinh thường cho nên ai cũng không phản bác.

Thấy bộ dáng không đau không nhột của hai anh em, bà cụ Khổng mất hứng, từ tiêu tiền phung phí nói bọn họ không hiểu chuyện, nhiều người đang chờ mà giờ này mới về, một chút cũng không biết đúng giờ, thật không biết Đồng Tu Trúc dạy dỗ như thế nào.

Đồng Đồng nghe đến chai lỗ tai, cô sống mười hai năm cộng lại cũng không bằng số lần bị mắng ngày hôm nay, bà cụ Khổng vẫn tiếp tục vùi dập, rốt cuộc là bà ấy ghét cô đến mức nào?

Thực ra Đồng Đồng đã hiểu lầm bà cụ Khổng ở chuyện này. Không phải bà cụ không thích cô và Đồng Đống, chỉ là ngứa mắt mà thôi.

Ai bảo hai đứa đều di truyền gương mặt xinh đẹp của Đồng Tu Trúc, không quá giống ông Đồng làm gì?

Bà cụ Khổng vẫn luôn không vừa mắt Đồng phu nhân, xem như là ghét ốc đập vỏ.

Về chuyện nấu cơm, Đồng Đồng và Đồng Đống đều dốt đặc cán mai*, chỉ có thể ngồi chờ.

*Dốt đặc cán mai: là một điển tích. Cán mai là đoạn gỗ dài lắp với lưỡi mai bằng sắt, dốt đặc cán mai có nghĩa là quá dốt, không thể nhồi nhét thêm gì được nữa, giống như cái cán mai đặc, không còn chỗ nào để nhồi nhét thêm.

Thấy đã đến giờ ăn, đám người xem náo nhiệt cũng chậm rãi tản ra, lúc này còn ở đây sẽ bị chê cười.

Bà cụ Khổng cùng bác cả (vợ bác cả), thím ba và Khổng Đình Đình rửa tay nấu cơm.

Thím ba nhìn thấy Đồng Đồng nhàn nhã trong khi con gái mình tuổi nhỏ đã phải nhóm lửa, rửa rau thì không khỏi nói móc vài câu. Đương nhiên Đồng Đồng làm bộ như gì cũng không nghe thấy.

Phụ nữ lạch cạch nấu cơm trong bếp, Đồng Đồng đến bên người ông Đồng, thấy sắc mặt ông vẫn như thường mới yên lòng hỏi: "Bố, khi nào chúng ta về?"

Ông Đồng có chút áy náy xoa mặt cô: "Ngày mai được không? Hôm nay bố có việc muốn làm."

Không hỏi rõ là việc gì, Đồng Đồng trái lại gật đầu, chui vào ngực ông: "Chúng ta ngủ ở đâu?"

Ông Đồng đang muốn trả lời, bác cả đã vội vàng chen vào nói: "Đêm nay ngủ ở nhà anh đi, nhà anh còn phòng trống."

Chú ba cũng không tỏ ra yếu kém: "Vẫn là nhà em thì hơn, nhà em có phòng tương đối tốt, bên trong rất sạch sẽ. Nhà anh cả mặc dù có phòng trống nhưng nhiều trẻ con, xe cộ đi lại đông đúc, rất ồn ào, đến nhà em đi!"

Thực ra...ông Đồng muốn nói đến trấn trên tìm nhà trọ sạch sẽ, nhưng suy nghĩ lại một chút, cúi đầu hỏi Đồng Đồng: "Đồng ý không?"

Đồng Đồng có thể nói gì? Hơn nữa chỉ tùy tiện ở một đêm mà thôi, không cần đến trấn trên, miễn cho sáng sớm mai phải lái thêm một đoạn đường, như vậy quá hành hạ người ta, cô mới không cần. Thế là gật đầu: "Được ạ."

Bữa trưa không hợp khẩu vị nhưng Đồng Đồng không nói gì, ăn một chút rồi thôi, đáy lòng thầm thấy may mắn vì lúc nãy đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt, bây giờ không đói.

Đồng Đống tách xương cá, xương gà cho cô, chăm sóc chu đáo khiến bà cụ Khổng không vừa mắt: "Cũng không phải là trẻ nhỏ, giờ vẫn cần anh trai tách xương sao? Không có tay à?".

Đồng Đồng vô tội nhìn lên, sao cứ nhắm vào cô mãi vậy? Không muốn cô sinh ra, gặp mặt thì châm chọc khiêu khích, đối chọi gay gắt, đây rốt cuộc là vì sao? Cô vẫn là lần đầu tiên gặp người ghét mình đến thế, cầu giải thích!

Bà cụ Khổng đương nhiên sẽ không giải thích cho cô. Đồng Đồng cũng không quan tâm nữa.

Đồng Đống giống như không nghe thấy gì tiếp tục tách xương cho cô, hưởng thụ thật là chuyện thoải mái.

Nhưng bà cụ Khổng là người dễ sống chung thế sao?

Bà ngang ngược cả đời, không thể chấp nhận có người không nghe lời mình, đang muốn ném đũa đã thấy con trai thứ hai lạnh lùng nhìn mình, ánh mắt kia khiến bà không dám động đậy, chỉ có thể bực bội cho qua.

Bà không thể đuổi con trai thứ hai được, còn rất nhiều việc cần nhờ nó.

Chuyện cháu trai đi học, chuyện giấy tờ nhà đất con anh ba, còn có chuyện cưới hỏi của cháu gái...tất cả đều phải phiền đến con trai thứ hai.

Ăn chưa được bao nhiêu Đồng Đồng đã để bát xuống, cô thường để thừa cơm, ngoài mẹ và cô Úy thì sẽ có người giúp cô giải quyết.

Cho nên Đồng Đống rất tự nhiên cầmlấy bát của cô, hoàn toàn không nhìn ánh mắt của người khác.

Bà cụ Khổng thiếu chút nữa bùng nổ, nhịn nhịn nhịn, bị ông cụ Khổng dưới bàn lặng lẽ đạp lên chân mới chịu bỏ qua.

Bọn họ ở bên kia xì xào bán tán, Đồng Đồng hoàn toàn mặc kệ. Cô ăn cơm xong liền ôm điện thoại đi chỗ khác, ngồi chơi một lát thì Úy Ương đã gọi lại, hỏi cô đã ăn cơm chưa, có nghỉ trưa không.

Đồng Đồng bĩu môi nói: "Có chỗ nào mà nghỉ, buổi tối còn không biết ở đâu."

Sau đó chớp mắt vài cái, nhẹ giọng thầm thì: "Anh Úy Ương, em rất nhớ anh."

Tách ra chưa đầy một ngày một đêm đã nhớ.

Úy Ương bên kia cười khẽ, giọng nói êm tai trầm thấp từ tính không gì sánh được: "Anh cũng nhớ em."

Nghe anh nói cũng nhớ mình, mặt Đồng Đồng đỏ liên, nỉ non nói: "Vậy anh hôn em đi."

Úy Ương rõ ràng bị làm khó, anh là đàn ông, sao có thể hôn gió qua điện thoại?

Đồng Đồng không hiểu cho anh, ép anh hôn bằng được, bản thân dùng sức "muah" một tiếng, còn muốn anh đáp trả mình.

Úy Ương hết cách, chỉ có thể hôn lại một cái, ngọt ngào một lát mới cúp điện thoại, xoay người đã thấy cấp dưới ôm văn kiện bất động như đá nhìn chằm chằm anh.

"..."

Hành động lúc nãy...

Úy Ương bình tĩnh nói: "Đặt văn kiện lên bàn là được."

"Hả? Dạ...dạ." Cấp dưới há hốc mồm vội vàng lên tiếng trả lời, để văn kiện xuống thì chạy ngay, chỉ còn lại Úy Ương cầm điện thoại thong dong đứng tại chỗ.

Nếu có người tinh ý một chút, chắc chắn sẽ thấy lỗ tai hồng hồng của anh.